- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Dọa Chết Người
- Chương 10: TG1 - Đàn ông phải có trách nhiệm (10)
Dọa Chết Người
Chương 10: TG1 - Đàn ông phải có trách nhiệm (10)
Lúc này thời gian hiển thị trên bộ đếm thời gian đã là 9 phút 25 giây, Đàm Tô không vội vàng ấn nút, cô cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ một số vấn đề trước đây chưa từng nghĩ tới.
Câu hỏi đầu tiên, liệu Na có thể biết cô đã thành công trong việc có được những mảnh vỡ của tầng nào không?
Đây là một vấn đề rất quan trọng. Nếu câu trả lời là có, như vậy chỉ cần là một người bình thường, đều biết Đàm Tô cuối cùng muốn đi tầng 5, như vậy cô ấy nhất định sẽ ở tầng 5 chờ Đàm Tô. Nhưng nếu cô ấy không biết... Đó chính là một chuyện tốt lớn đối với Đàm Tô —— không tồn tại cục diện cờ chết, cô còn có thể thắng.
Câu hỏi thứ hai, Na có biết chính xác mỗi lần cô ở tầng nào không?
Câu trả lời cho câu hỏi này, Đàm Tô có xu hướng là có. Bằng không, mấy lần trước cô cũng sẽ không bị đuổi theo chật vật như vậy. Ví dụ như lần cô dùng mảnh vỡ đầu tiên trên tầng 5, Na căn bản là đuổi theo sát sau cô. Cho nên, có thể biết cô ở tầng nào, hẳn là năng lực của Na. Vì vậy năm tầng này mới được gọi là "Nhà nhỏ của Na".
Câu hỏi thứ ba, Na đang ở đâu lúc này?
Nếu Na vẫn còn ở tầng 2 và bị mẹ cô ấy giữ lại không cho cô ấy đi, thì đó là một điều tốt. Nhưng nếu Na đang chờ cô trên tầng 5 như Đàm Tô đã đoán, thì đó là một điều xấu không thể tồi tệ hơn. Có lẽ... Cô có thể xác nhận điều đó.
Lúc này, thời gian trên bộ đếm thời gian đã gần 10 phút, mà nút dẫn lên tầng 2 đã dùng, Đàm Tô suy tư một chút liền chọn tầng 3, giữa tầng 1 và tầng 3 còn lại. Thứ nhất, cô cũng không muốn bởi vì ở tầng 4 hơn 10 phút mà bị hệ thống cưỡng ép đưa ra, ngẫu nhiên đến tầng 5 mà Na có thể mai phục; Thứ hai, nút chuyển đổi thời gian và không gian từ tầng 1 đến tầng 5 đã bị cô sử dụng ngay từ đầu, và cô ở tầng một ít nhất 3 phút, nếu trong khoảng thời gian đó cô có ý tưởng mới, cũng có thể tiết kiệm thời gian —— ở tầng 3 các nút dẫn lên tầng 2 và tầng 5 đều chưa được sử dụng.
Sau khi lên tầng 3, Đàm Tô chờ 10 giây, không thấy Na xuất hiện, cô thật sự thất vọng hơn là vui mừng.
Nếu Na xuất hiện, cô sẽ bị đυ.ng chạm mà tiêu hao mảnh vỡ thứ tư, sau đó ngẫu nhiên truyền tống đến một tầng nhất định. Kết quả tốt nhất là cô được truyền ngẫu nhiên lên tầng 5, nhưng cho dù là tình huống tồi tệ nhất, cô được truyền tống lên tầng 1, nút dẫn lên tầng 5 đã dùng, cô cũng có thể đi vòng quanh tầng 5, sau đó đi tầng 5 – tầng còn lại bên ngoài tầng 1 đều có nút dẫn lên tầng 5. Vì vậy, mặc dù cô phải lãng phí 6 phút thời gian vì mỗi tầng phải ở lại ít nhất 3 phút, trước khi thời gian đóng băng 8 phút của năng lực Na hết, cô chỉ có 2 phút để tìm kiếm mảnh vỡ cuối cùng, cũng tốt hơn so với tình huống của cờ chết, ít nhất là còn một đường sống. Huống chi, xác suất tình huống tồi tệ nhất bất quá chỉ là một phần tư mà thôi.
Suy nghĩ nhiều vô ích, Đàm Tô nhìn chằm chằm vào bộ đếm thời gian, lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua, đồng thời cũng để lại một tia kỳ vọng Na sẽ đến.
Nếu không, sau 3 phút, cô phải chọn một cái từ tầng 2 và tầng 5.
Đi lên tầng 5 nguy hiểm, Đàm Tô đã suy nghĩ kỹ lưỡng, vừa rồi thời gian gấp gáp, cô không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghĩ lại, đi lên tầng hai, giống như đi lầu năm, cũng có nguy hiểm cực lớn.
Nếu Na vẫn còn ở tầng 2, khi cô đi, hai tình huống sẽ xảy ra: một là Na ngay lập tức chạm vào cô, mảnh vỡ có hiệu lực, cô được đưa ngẫu nhiên đến tầng khác, và khả năng của Na là quá sớm để đóng băng, có thể ngay lập tức đuổi theo, cô chết; Tình huống thứ hai, Na có thể cố kỵ mẹ ở đó mà không ra tay với cô, nhưng khả năng này tương đối nhỏ, tốt nhất cô không nên ôm hy vọng.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Đàm Tô cảm thấy đi tầng 2 quá nguy hiểm, nguy hiểm thậm chí còn lớn hơn đi tầng 5. Vì không thể tính đến một số yếu tố chủ quan, cô cho rằng xác suất Na xuất hiện trên tầng 2 và tầng 5 là như nhau.
Nếu Na ở tầng 2, thì nếu cô đi, cô phải đặt hy vọng vào xác suất mẹ Na có thể ngăn chặn Na, khả năng cô chết là rất lớn. Nhưng nếu Na ở tầng 5, và cô cũng lên tầng 5...
Tính toán, thời gian cô ở tầng 4 là 10 phút, giả sử Na ở tầng 2 sau 8 phút đóng băng thì đi lên tầng 5 ôm cây chờ thỏ, nếu mục đích là chờ ở tầng 5, như vậy vì thời gian đóng băng của cô ấy, tự nhiên là đi càng sớm càng tốt. Vì vậy, bây giờ thời gian Na ở tầng năm là 2 phút – Đàm Tô nhìn vào bộ đếm thời gian, trên đó cho thấy thời gian đã trôi qua 30 giây, cô dừng lại, sắp xếp ý nghĩa của chính mình - là 2 phút 30 giây. Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì cô phải ở trên tầng 3 đủ 3 phút, vì vậy nếu cô đến tầng 5 trong 3 phút, thời gian đóng băng của Na đã trôi qua 5 phút. Điều này có nghĩa là, bởi vì mảnh vỡ nên khi Na chạm vào mà cô không chết và được đưa ngẫu nhiên đến một tầng nào đó, vừa vặn có thể là 3 phút sau khi Na đóng băng hết đuổi theo—— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Na đuổi theo.
Cả hai lựa chọn đều rất nguy hiểm, cô cho rằng vẫn nên lên lầu 5 khả năng sống lớn hơn một chút —— cô cho rằng thật vất vả mới gặp được Na, mẹ Na nhất định sẽ tìm mọi cách nói chuyện với Na một lát.
Đàm Tô cũng không thích đem hy vọng đặt ở trên người người khác, nhưng giờ phút này cô không có phương pháp nào khác, đành phải như thế.
Khi bộ đếm thời gian đến 3 phút, Đàm Tô nhấn nút lên tầng 5.
Xuất hiện trước mắt Đàm Tô là một đứa bé nhỏ bé, ngâm mình trong nước toàn thân trắng bệch.
Đàm Tô kinh hãi lui về phía sau một bước, vài giây sau cô ý thức được cô vẫn còn ở tầng 5, cũng không vì tác dụng của mảnh vỡ mà bị truyền tống ngẫu nhiên đi.
Nói cách khác, Na không chờ cô ở tầng này.
Đàm Tô thầm than vận khí của mình đủ tốt, chỉ sợ Na đang bị mẹ cô ấy quấn lấy, đảo mắt liền phát hiện chung quanh có chút quen mắt.
Đây dường như là một phòng thí nghiệm sinh học với các chai và lọ chứa mẫu vật ở khắp mọi nơi. Vừa rồi dọa Đàm Tô, chính là một lọ mẫu vật trẻ con năm tháng tuổi. Mà làm Đàm Tô giật mình chính là, nơi này tựa hồ chính là phòng thí nghiệm sinh vật mà cô đã nhìn thấy trước đó – nơi Na bị luân gian.
Đàm Tô giật mình.
Hóa ra, Na không chờ cô ở tầng 5, không phải tất cả đều là yếu tố may mắn. Lầu 5 chỉ sợ chính là ký ức đáng sợ của Na, cho dù trở thành nữ quỷ, Na nhất định cũng tránh đoạn ký ức kia, không cần thiết tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Đàm Tô nhớ tới lúc đó cô đang ở tầng 4, nhìn thấy Na từ tầng 5 vượt qua một thân oán khí nồng đậm, chỉ sợ chính là bởi vì ngay từ đầu Na theo cô lên tầng năm, sau đó không thể không ở đây đủ tám phút, ở lại nơi cô bị nhục thống khổ khiến cô đạt tới cực hạn chịu đựng.
Đàm Tô thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài một cái giá cách vách truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Cô vội vàng nhìn qua giữa các kệ, một cảnh tàn bạo đang diễn ra trước mắt cô.
Na giống như học sinh đang bị ba người đàn ông lớn đè lên mặt đất để thực hiện hành vi tàn bạo, trong khi Đông đã chụp không ít ảnh theo yêu cầu của ba người đàn ông đó. Từ đầu đến cuối, Đông cũng không dám nhìn hai mắt Na, mà Na, vẫn nhìn chằm chằm Đông, phảng phất đang cầu khẩn hắn có thể liếc mắt nhìn mình một cái.
Cảnh tượng này giống hệt với cảnh hệ thống đưa cho cô xem sau khi một trong những nhiệm vụ chính của Đàm Tô thất bại. Đàm Tô trầm mặc đợi đến cuối cùng, sau khi bóng dáng năm người phai nhạt biến mất, cô liền chuẩn bị điều tra bốn phía, xem có manh mối gì.
Nhưng mà đang lúc Đàm Tô chuyển tầm mắt ra, mấy bóng người bên kia giá lại từ nhạt biến đậm, ba người đàn ông ngăn cản một cô gái, lôi lôi kéo kéo.
Đây là... Lặp lại?
Đàm Tô lúc này rốt cục hiểu được Na ở tầng năm 8 phút mà thôi, sao oán khí lại lớn như vậy. Thì ra là bởi vì ở chỗ này, trận tàn bạo này sẽ không ngừng diễn ra, trong 8 phút dài đó, Na không thể không thấy lại sự tàn bạo này hết lần này đến lần khác, cũng khó trách lệ khí của cô ấy lớn như vậy. Với 8 phút tra tấn này, để đi lên tầng 5 một lần nữa có thể là một điều vô cùng khó khăn đối với Na.
Tuy nói Đàm Tô cũng rất đồng tình với Na, nhưng chuyện này đối với cô mà nói là chuyện tốt, ý thức được điểm này, ngược lại cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Tô nhìn kỹ mọi thứ trước mắt, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Tuy nói nhìn thấy sự tàn bạo như vậy diễn ra trước mắt, trong lòng Đàm Tô cũng tràn đầy phẫn nộ, nhưng mà đây chỉ là ký ức, đã sớm phát sinh qua, cô căn bản vô lực thay đổi. Cô có thể làm, chẳng qua là mau chóng tìm ra vị trí mảnh vụn tầng này mà thôi.
Lúc đầu, Đông không có ở đó, và ba người bạn của hắn đã gặp Na trong phòng thí nghiệm sinh học và ngăn cô lại. Ba người này uống chút rượu, rượu làm mất đi lý trí, từ lúc bắt đầu giằng co, dần dần biến thành bạo lực chân chính. Khi ba người đè Na xuống đất, Đông đến, mà hắn căn bản không đi ngăn cản bọn họ, thậm chí còn giả vờ không biết Na, hơn nữa dựa theo yêu cầu của ba người chụp ảnh —— chụp người yêu của mình đang nằm dưới đất, ba người bạn của hắn căn bản không biết Na là bạn gái của Đông.
Hình ảnh được định hình ở đoạn Na gắt gao nhìn chằm chằm vào phía Đông. Cô ấy không mở miệng, ánh mắt bi thương cùng tuyệt vọng kia lại đem tiếng hò hét trong lòng cô bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tất cả mọi người đều ảm đạm xuống, không bao lâu sau, hết thảy lại lặp lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đàm Tô rất rõ ràng cứ tiếp tục như vậy không được.
Cô lại nhìn về phía cảnh tượng trước mắt, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh mà hệ thống đã cho cô xem khi nhiệm vụ chính đầu tiên thất bại. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào dường như không đúng... Chờ đã, cô biết rồi!
Đàm Tô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào máy ảnh trong tay Đông, phát hiện đó là một chiếc máy ảnh chụp lấy liền. Nếu như cô nhớ không lầm, lúc trước hệ thống cho cô xem cảnh tượng này, trong tay Đông là một chiếc SLR!
Đây có phải là một gợi ý?
Đàm Tô chợt nhớ tới lúc ở tầng 4, lúc Đông chụp ảnh Na, cũng dùng máy ảnh chụp lấy liền. Theo lý thuyết, nhiệm vụ chính đầu tiên, hình ảnh hệ thống đưa ra hẳn là chuyện chân chính đã xảy ra, mà trong Nhà nhỏ của Na, lại có biến hóa rất nhỏ, điều này không thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Đàm Tô từ phía sau giá đi ra, bước nhanh tới trước mặt Đông đang cầm máy ảnh.
Không ai liếc mắt nhìn Đàm Tô, giống như cô hoàn toàn không tồn tại. Đàm Tô thử đưa tay ra phía Đông lắc lắc, nhưng động tác của cô hiển nhiên không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cậu ta. Đối với cậu ta, cô giống như không khí.
Đàm Tô suy nghĩ một chút, đưa tay chạm Đông, ai ngờ tay lại xuyên qua thân thể hắn. Cô ngẩn ra, lập tức xoay người đi tới ba người kia cùng Na bên kia lần lượt thử, nhưng vẫn như cũ không chạm được.
Bọn họ chẳng qua chỉ là một hồi ảo ảnh, hoặc là nói, bọn họ cùng cô không cùng thời gian không gian, cho nên, cô căn bản là không chạm tới bọn họ.
Đàm Tô chưa từ bỏ ý định, cô nhớ tới cái máy ảnh kia, liền trở về phía Đông chạm vào máy ảnh trong tay hắn. Chỉ có điều, tay cô vẫn đi qua máy ảnh.
Đàm Tô trầm mặc, tầm mắt xoay quanh người Đông và trên máy ảnh.
Cô nghĩ rằng chìa khóa của các mảnh vỡ của tầng này phải liên quan đến máy ảnh, nhưng chính xác thì nó là gì? Không giống như ở tầng 1, cô vẫn có thể chạm vào, máy ảnh này cô thậm chí không thể chạm vào. Nhưng kết quả như vậy có nghĩa là chìa khóa không phải là máy ảnh, nhưng trong một số ý nghĩa mà máy ảnh đại diện?
Ý nghĩa của máy ảnh... Máy ảnh được sử dụng để chụp ảnh, đóng tất cả những gì đáng nhớ thành một bức ảnh, làm cho khoảnh khắc đó vĩnh cửu. Trong thực tế, Đông sử dụng SLR, hình ảnh sau khi chụp trực tiếp tồn tại trong thẻ SD; Mà ở chỗ này, máy ảnh chụp được ngay tại chỗ sẽ có ảnh chụp ra... Vấn đề là ảnh chụp!
Đàm Tô vội vàng đưa tay về phía Đông chạm vào ảnh từ trong máy ảnh, nhưng đáng tiếc, cô vẫn không thể chạm vào bức ảnh kia.
Vấn đề không ở chỗ ảnh chụp?
Hay là, ngay cả máy ảnh cũng không phải là chìa khóa? Chìa khóa thực sự là một số chi tiết hoặc vấn đề mà cô bỏ qua?
Không, hiện tại cô không thấy bất kỳ manh mối đáng ngờ nào khác, hoặc nên tiếp tục xem xét khả năng máy ảnh. Nhưng cô lại không chạm tới ảnh chụp, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Cô nhớ khi cô ở tầng 4, cô có thể chạm vào bức ảnh rơi ra trước mặt cô.
Chờ đã, bức ảnh đó!
Đàm Tô nhớ tới lần đầu tiên bởi vì Na đến mà bị ép rời khỏi tầng 4, đem ảnh chụp có hình ảnh xinh đẹp của Na gấp lại giấu ở trong túi quần áo, sau đó không dùng nữa —— như vậy nó hẳn là vẫn còn!
Cô vội vàng cúi đầu, từ trong túi lấy ra tấm ảnh cẩn thận gấp lại, chậm rãi mở ra.
Trong ảnh, Na xinh đẹp đang rũ mắt dưới gốc cây, nụ cười xinh đẹp thánh thiện như một nàng tiên.
Cơ hồ cùng lúc đó, một trận khí tức âm lãnh từ sau lưng Đàm Tô truyền đến.
Cô chợt ý thức được không ổn, cúi người lảo đảo về phía trước một bước, ảnh chụp trong tay cũng nhất thời không cầm vững rơi xuống đất.
Khi cô xoay người, cônhìn thấy nữ quỷ Na sắc mặt cứng ngắc, âm lãnh nhìn cô, khóe môi chảy máu tựa hồđang gợi lên một chút khát máu. (Banhbao2333:tới rồi tới rồi)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Dọa Chết Người
- Chương 10: TG1 - Đàn ông phải có trách nhiệm (10)