Tống Ngạn thấy được động tác của anh, ngẩng đầu nhìn qua.
Tạ Thần Vũ nhìn váy rồi lại nhìn cậu: “Ngay bây giờ luôn sao?”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Ngọn lửa trong người đã bị khơi dậy, Tạ Thần Vũ không muốn lãng phí thời gian cho những chuyện này cho lắm, anh thử nói lý: “Cứ mặc như thế này mà không có tóc giả và đồ trang điểm, khó coi lắm.”
Tống Ngạn chỉ vào vali của cậu, bảo anh đẩy lại đây.
Đột nhiên Tạ Thần Vũ có nỗi dự cảm không ổn trong lòng, nghe lời đẩy vali qua, nhìn cậu dùng vân tay giải khóa xong liền mở vali ra giúp cậu. Ở phía dưới cùng của vali có một cái bọc nhỏ, bên trong có hai loại đồ đang cần kia.
Anh biết chắc hai món này là mua ở tinh cầu Đế Đô, bèn hỏi: “Mua từ khi nào vậy?”
Tống Ngạn nói: “Khi anh không chú ý.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Vợ mình thật đúng là quá tri kỷ.
Lời đã nói ra cũng giống như nước được hắt ra ngoài, Tạ Thần Vũ đành phải tạm thời nhịn cơn nóng trong người xuống, đưa áo sơ mi cho Tống Ngạn, xách váy lên đi vào phòng tắm hóa trang.
Tống Ngạn cũng phối hợp thay áo sơ mi, ngồi ở trên giường chờ anh.
Hoá trang cần phải tốn một chút thời gian, vì vậy Tống Ngạn tiếp tục lên mạng, xem tùy ý các loại hot search, nhưng phần lớn lại đặt sự chú ý vào trong phòng tắm bên kia, hơi không tập trung cho lắm.
Lúc này một hot search mới bay lên, bởi vì có từ ngữ mấu chốt là hai từ “Du Kình” nên cậu lập tức nhấn vào để xem.
Sau khi Tống Ngạn đăng trạng thái mấy khối đá quý kia, hầu hết người bên ngoài đều cho rằng Phong Động và Tần Lan Thuần còn sống.
Du Kình cũng không giấu giếm, thẳng thắn công khai thừa nhận chuyện này, giải thích rằng lúc ấy đã tìm được bọn họ ở một tinh cầu có môi trường sống. Truyền thông cùng các chuyên gia lĩnh vực liên quan lập tức liền điên cuồng, đều muốn hỏi một chút về tình huống cụ thể.
Lão Tiền liền nương theo sóng nhiệt độ này mà mở một tài khoản tên là “Nhật ký quan sát Tiểu Hắc” và đăng một video lên. Nháy mắt cũng nhanh chóng vọt vào hot search, trong vòng một đêm đã có hàng ngàn hàng vạn fan theo dõi, dẫn tới vô số người đều đang thảo luận liệu con thú này có cần phải nộp lên hay không.
Việc này đã được Lão Tiền nghĩ trước cả khi muốn biến Tiểu Hắc trở nên nổi tiếng trên mạng. Du Kình đã thảo luận nội bộ rồi, Lão Tiền bình tĩnh tung bản nghị định mà chính phủ đã ban hành hàng trăm năm trước ra.
Khi đó các chuyên gia vừa mới đưa ra kết luận rằng cho nổ vành đai thiên thạch không phải là ý kiến hay và có lẽ chính phủ cũng cảm thấy bên trong không có sinh vật sống, còn hải tặc thì đang hung hăng ngang ngược ở tinh vực Tây Hà, nên chính phủ muốn tập trung sức mạnh của những tổ chức phá hoại này vào nơi khác, khuyến khích họ cải tạo và khám phá những khu vực chưa biết.
Vì vậy chính phủ liền tỏ vẻ rằng nếu có phát hiện sinh vật sống ở trong bụi gai lốc xoáy, chỉ cần không phải sinh vật có chỉ số thông minh cao thì sẽ thuộc về tài sản cá nhân, có thể tự mình bán đấu giá hoặc quyên góp, thậm chí còn có thể nhận được tiền thưởng và trợ cấp chăn nuôi do chính phủ ban hành.
Kể từ khi được ban hành, nghị định này vẫn chưa được ai áp dụng nên có lẽ mọi người đã dần quên đi, nhưng đến nay thì nghị định này vẫn chưa được bãi bỏ. Điều này có nghĩa là Du Kình không chỉ có thể chăn nuôi Tiểu Hắc, mà còn có thể đòi tiền trợ cấp từ chính phủ.
Cư dân mạng xem xong đều cười như điên.
“Chỉ muốn hỏi là chính phủ có hối hận hay không?”
“Ha ha ha chính phủ tỏ vẻ dựa vào cái gì bọn họ phải thừa nhận những quả mìn từ cuộc họp nghị định đó. ”
“Không hổ là Du Kình.”
“Muốn đi Du Kình để nựng Tiểu Hắc, tiêu chuẩn nhận người của mấy người là gì vậy?”
Từ đó, Lão Tiền liền chuyên tâm phát triển sự nghiệp nổi tiếng trên mạng cho Tiểu Hắc.
Hôm nay hắn đã đăng một video thứ hai.
Địa điểm là bãi biển trong căn cứ.
Lão Tiền vừa dắt Tiểu Hắc vừa giơ một món đồ trên tay lên trước màn ảnh: “Tối hôm qua đánh bài, người thắng phụ trách mua món đồ chơi cho Tiểu Hắc, đây là đĩa bay mà bọn họ đã mua.”
Hắn dừng chân lại, “Hôm nay nhiệm vụ của chúng tôi đó là, dạy Tiểu Hắc chơi đĩa bay.”
Hắn vuốt lông Tiểu Hắc và cho nó ngửi mùi của chiếc đĩa bay, hướng dẫn nó cách chơi xong liền tháo dây thừng ném chiếc đĩa bay ra ngoài.
Trước đây, Tiểu Hắc đã từng chơi trò này cùng với Phong Động nên nó liền nhanh chóng chạy theo đĩa bay.
Lão Tiền thấy mà mừng, nói với các đồng nghiệp vây xem: “Tiểu Hắc nhà tôi cũng rất thông minh, không có ngốc như sếp nói đâu nha.”
Các đồng nghiệp đồng loạt gật đầu.
Trong đó một người suy đoán: “Có lẽ sếp đã dạy nó chơi trò này.”
Nhưng cho dù Phong Động đã dạy thì cũng chỉ dám cho chơi ở trong địa bàn của mình, chưa từng dám ném xa.
Bãi biển bên này gió lớn, đĩa bay thuận theo chiều gió thổi bay thật xa, Tiểu Hắc đuổi theo cắn hai ngụm, phát hiện hoàn cảnh không quen thuộc lập tức liền quên những người vừa rồi, một mình ngồi ở trên bãi cát khóc lóc om sòm.
Mấy người Lão Tiền gọi vài tiếng vẫn không thấy tác dụng nên bèn chủ động đi qua.
“Xem ra vẫn phải dạy lại rồi.”
“Cũng không biết hôm nay có thể dạy xong hay không……”
Đương lúc đang nói chuyện thì bỗng dưng Tiểu Hắc quay đầu phát hiện có một rừng cây, nó liền lập tức vui vẻ mà vọt vào trong, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Mọi người: “……”
Sau hai giây tĩnh mịch, một người lí nhí hỏi: “Có phải sếp đã từng nói là đừng thả nó ra hay không?”
Những người còn lại nói tiếp: “Ờ……”
Địu mé!
Bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, cất bước điên cuồng đuổi theo.
Video đến đây liền kết thúc, toàn bộ khu bình luận bên dưới đều là những trận cười của cư dân mạng.
Tống Ngạn nhớ lại bố cục căn cứ, bên kia rừng cây có một tấm lưới sắt nên không cần phải lo lắng Tiểu Hắc sẽ lao ra ngoài cắn người.
Huống hồ nếu đã có thể đăng chiếc video này lên thì chắc chắn bọn họ đã bắt được Tiểu Hắc. Chỉ là rừng cây hoang vắng và không dễ dàng di chuyển, quá trình bắt giữ chắc chắn sẽ rất chua xót.
Tưởng tượng đến hình ảnh thảm thiết kia, Tống Ngạn nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Bên tai nghe thấy có tiếng mở cửa phòng tắm, cậu liền vội vàng tắt máy truyền tin, vực dậy tinh thần.
Tạ Thần Vũ đi ra.
Học sinh xuất sắc làm gì cũng muốn làm thật tốt nhất, cho dù là mặc đồ nữ cho vợ mình xem thì cũng không hề làm cho có lệ, xác nhận không thành vấn đề mới bằng lòng đi ra gặp người.
Anh có tỉ lệ mỡ thấp nhưng cũng không quá cường tráng, dáng người cao gầy mặc một chiếc váy gợi cảm, mái tóc thẳng dài cùng với ngũ quan xuất sắc, có vẻ phi thường xinh đẹp.
Anh hỏi: “Đang cười gì vậy?”
Tống Ngạn không đáp, vô cùng hứng thú mà quan sát anh, phát hiện hình ảnh tưởng tượng ở trong đầu so với người thật đang đứng trước mặt cảm giác hoàn toàn bất đồng, bất chợt cậu có một linh cảm mới.
Tạ Thần Vũ đối diện với hai mắt tỏa sáng của cậu, thấy cậu đã ngoan ngoãn mặc chiếc áo sơ mi của mình, bèn lại gần cúi người hôn một cái: “Hỏi em đấy.”
Tống Ngạn nói: “Lão Tiền đăng video.”
Tạ Thần Vũ “Ừ” một tiếng không hề hỏi nhiều, ngồi dậy cười cho cậu một ánh mắt quyến rũ: “Đẹp không?”
Tống Ngạn thật lòng nói: “Đẹp.”
Cậu bảo Tạ Thần Vũ đi qua đi lại, cảm thấy rất tự nhiên, bèn hỏi: “Hồi ở trên tinh vực Gauze anh cũng ăn mặc như vậy sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không khác lắm, nhưng so với lần này thì hoàn mỹ hơn.”
Tống Ngạn không hiểu: “Vậy sao ông nội Thư lại nhận ra anh?”
Nhắc đến chuyện này, Tạ Thần Vũ liền bất đắc dĩ: “Anh cũng không rõ ràng lắm.”
Vị đại lão nghiên cứu khoa học kia có ánh mắt quá lợi hại, đầu óc cũng vô cùng tốt, có khi chuyện dì Tang kia ông cũng đã đoán ra được mối quan hệ mật thiết giữa anh và Tinh Thần luôn rồi.
Tạ Thần Vũ phối hợp đi qua đi lại hai vòng, bắt đầu chuyển sang ánh mắt của kẻ cầm thú, nhìn từ hai chân rồi dần dần hướng lên xương quai xanh của cậu, anh hỏi: “Được chưa, anh cởi ra nhé?”
Tống Ngạn nhìn mà phát nghiện, cậu gật đầu.
Ở điểm này, cậu không hề giống với Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ là thấy cậu mặc áo sơ mi thì liền muốn ôm cậu quăng lên giường, nhưng cậu thì chỉ tò mò không biết Tạ Thần Vũ khi mặc đồ nữ sẽ trông như thế nào, chứ không muốn lên giường với hình dáng như vậy, bởi vì sẽ rất kịch tính.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ cũng không có ý tưởng này, anh vội vàng lao vào phòng tắm.
Anh tẩy trang sạch sẽ, tắm sơ qua một lần, quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, lộ ra hai tuyến nhân ngư, muốn tẩy sạch những hình ảnh đức hạnh vừa rồi trong đầu Ngạn Ngạn.
Kết quả vừa ra cửa liền thấy, người nào đó đang dựa vào đầu giường, mở phần mềm ra tập trung tinh thần mà vẽ.
“……”
Một nỗi dự cảm không ổn lại dâng lên trong lòng, Tạ Thần Vũ lại gần nắm cằm cậu chuyển về phía mình.
Tống Ngạn hất tay anh ra, tiếp tục vẽ.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Không cảm thấy đối xử với anh có hơi không công bằng à?”
Tống Ngạn cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Chờ em một chút.”
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy em dựa vào anh mà vẽ.”
Tống Ngạn không ý kiến, dịch về phía trước.
Tạ Thần Vũ liền kéo khăn tắm ra leo lên giường, từ phía sau ôm người vào trong lòng ngực, cúi đầu ngửi lấy mùi hương ngọt ngào, hôn một cái.
Đó là vị trí tuyến thể, Tống Ngạn lập tức không nhịn được mà run lên: “Đừng nháo.”
Tạ Thần Vũ ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai, không chạm vào cậu nữa.
Hai người ngồi rất gần nhau, hơn nữa còn không mang vòng ức chế, dưới tác dụng của sức hấp dẫn, pheromone của hai người tỏa ra dung hòa vào nhau.
Tạ Thần Vũ hô hấp tăng nhanh, không nhịn được siết chặt cánh tay.
Tống Ngạn bị hơi thở nóng bỏng bao vây, tâm tư ngứa ngáy râm ran bị người khơi gợi trước đó lập tức ùa về, dần dần ngừng tay.
Nhìn bản thiết kế đã được phác thảo sơ bộ, Tống Ngạn bắt đầu phân vân lựa chọn giữa sắc đẹp và với công việc. Một lát sau, cậu tắt phần mềm, xoay người hôn qua.
Tạ Thần Vũ đã nhịn không nổi từ lâu rồi, vội vàng nắm chặt lấy gáy của cậu khiến nụ hôn này sâu hơn, đè người ở trên giường.
Đã lâu rồi hai người không thân thiết với nhau, Tạ Thần Vũ vừa ôm được người là chẳng muốn buông tay, mãi cho đến khi gần đến tinh cầu Bá Đích anh mới bằng lòng kết thúc.
Anh thỏa mãn mà bế người lên: “Sắp vào cảng rồi, về nhà ngủ tiếp nhé?”
Tống Ngạn nhắm mắt bất động, mệt đến mức một chữ cũng không muốn nói.
Tạ Thần Vũ cũng biết lần này lăn lộn người ta có hơi tàn nhẫn, nên liền tự mình mặc quần áo cho cậu, thả cậu về lại ổ chăn, ăn mặc chỉnh tề đi đến khoang điều khiển.
Cuối cùng Tống Ngạn được ôm suốt đường về nhà.
Hiện tại đang là khuya thứ sáu, hai ngày cuối tuần dùng để điều chỉnh sai lệch múi giờ, thứ hai đến một người thì đi học còn một người thì đi làm.
Giờ phút này mọi thanh âm đều trở nên im lặng, ngoại trừ một vài con cú, hầu hết mọi người bên trong khu vực đều đã ngủ.
Tạ Thần Vũ ôm người xuống xe, sung sướиɠ lên lầu.
Trước khi đến nơi, hai người đã điều khiển từ xa ra lệnh cho AI quét dọn căn phòng cũng như thay đổi khăn trải giường cùng vỏ chăn mới. Lúc này, Tạ Thần Vũ đặt Tống Ngạn nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ chính, cởϊ qυầи áo cho cậu.
Tống Ngạn đã ngủ, trong lúc mơ màng cậu lấy lại một chút ý thức, mở mắt ra.
Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng dỗ dành: “Về đến nhà rồi, em ngủ tiếp đi.”
Tống Ngạn cảm nhận được nhức mỏi trên người, càng nghĩ càng cảm thấy mệt, nói với giọng khàn khàn: “Anh phải mặc ba bộ đồ nữ cho em xem.”
Tạ Thần Vũ ăn uống no đủ, phi thường dễ nói chuyện: “Được, đều nghe em.”
Anh cũng cởϊ qυầи áo ra, lên giường ôm người vào trong lòng ngực: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn nhắm mắt yên lặng vài giây, đoạn mới “Ừm” một tiếng.
Tạ Thần Vũ khẽ nói nhỏ: “Anh yêu em.”
Lần này thời gian phản ứng của Tống Ngạn càng dài hơn, ngay lúc Tạ Thần Vũ cho rằng cậu đã ngủ rồi, bỗng dưng thấy cậu nhẹ nhàng cọ vào cổ anh, lại “Ừm” cho một tiếng.
Anh biết ý của tiếng này là “Em cũng yêu anh”, trong lòng lập tức mềm mại, duỗi tay tắt đèn.