Thẩm Thanh Thu một mình trở về trúc xá, lúc đi ngang qua rừng trúc, thấy bóng dáng một nam một nữ ngồi xổm trên khu đất trống, ôm một đống cành trúc xanh mơn mởn. Bên cạnh bọn họ có một con quái lông ngắn khó miêu tả nổi, đang cắn trúc “rặc rặc”, ăn vui vui vẻ vẻ.
Thẩm Thanh Thu cố tình đi nhẹ nhàng, mới vừa tới gần, động tác hai người đều đồng loạt quay đầu lại, lập tức buông đôi tay đang nắm lấy nhau ra, đứng lên, cung cung kính kính gọi: “Sư tôn!”
Thẩm Thanh Thu gật đầu đáp lại, Ninh Anh Anh phủi lá cây trên người, chạy tới ôm lấy tay y, nhìn quanh, buột miệng hỏi: “Sư tôn, A Lạc đâu rồi?”
Vừa hỏi, cũng không biết nghĩ gì, mặt cũng đỏ lên.
Thẩm Thanh Thu nói: “Hắn muốn tới Linh Tê Động bế quan.”
Ninh Anh Anh xoa xoa mũi, khẽ “à” một tiếng, muốn hỏi lại thôi.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu ôn hòa: “Có chuyện thì nói đi.”
Ninh Anh Anh vừa định mở miệng, Minh Phàm đã lớn tiếng nói: “Sư tôn, Lạc Băng Hà hắn có phải không dám trở về nữa không.”
Ninh Anh Anh lườm hắn một cái. Thẩm Thanh Thu khó hiểu nói: “Sao hắn lại không dám trở về?”
Không quan tâm Ninh Anh Anh ném ánh mắt hình viên đạn tới, Minh Phàm chỉ lo giận dữ phần mình: “Tên tiểu súc… Hắn, hắn làm bại hoại danh dự của sư tôn, bản thân cũng tự biết xa không với tới, không dám lượn lờ ở Thanh Tĩnh Phong nữa.”
“…” Thẩm Thanh Thu cạn lời, lấy uy nghiêm người thầy ra nói, “Không được đoán mò về sư huynh đệ.”
Minh Phàm sợ nhất lúc y trầm mặt xuống, lập tức im như ve sầu mùa đông, trên mặt vẫn còn căm giận.
Ninh Anh Anh chậm rãi ôm chặt cánh tay y, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, thời gian này mọi người đều biết cả rồi. Mọi người ai cũng rất thích A Lạc, cũng vẫn luôn kính trọng sư tôn, cho dù, cho dù… Cũng không có gì đâu ạ. Sư tôn cứ gọi A Lạc về đi, chúng ta đảm bảo sẽ tuyệt đối không nói gì hết.”
Nàng nói tới đây, ôm chặt tay Thẩm Thanh Thu, hốc mắt hồng hồng, Thẩm Thanh Thu nhìn mà mềm lòng, lại dở khóc dở cười: “Hắn thật sự đang bế quan mà, há có thể gọi về là về chứ. Vì chuẩn bị cho Tiên Minh Đại Hội thôi, đâu liên quan gì tới vi sư?”
Nói tới “Đâu liên quan gì tới ta”, Thẩm Thanh Thu đột nhiên hoảng hốt, trước mắt vụt qua biểu tình Lạc Băng Hà khi rời đi, tim đột nhiên ngưng mất một nhịp.
Vì để dời chú ý, Thẩm Thanh Thu thuận miệng hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Ninh Anh Anh chớp chớp mắt nói: “Ta và Minh Phàm sư huynh đang cho quái lông ngắn ăn đó ạ.”
Thẩm Thanh Thu nghĩ tới khi nãy hai người tay trong tay, đột nhiên nhớ tới miếng ngọc bội lần trước thấy bên hông Ninh Anh Anh, mới ngộ ra hình như mấy năm trước, khi Minh Phàm với Lạc Băng Hà xung đột về miếng Ngọc Quan Âm giả, Minh Phàm cố tình mang miếng ngọc bích này muốn tặng cho Ninh Anh Anh.
Chạm phải ánh mắt soi mói của Thẩm Thanh Thu, mặt Minh Phàm lập tức đỏ bừng, đứng thẳng người, ấp úng nói: “Sư tôn, ta, ta đi luyện kiếm đây!”
Thẩm Thanh Thu nói: “Chơi với sư muội ngươi một lúc, cũng có gì không ổn đâu.” Lại cười cười: “Thời gian trước ta kiểm tra kiếm pháp của ngươi, ngươi tiến bộ nhiều lắm. Không tồi.”
Mặt Minh Phàm càng đỏ hơn, không tự chủ được siết lấy kiếm bên hông, cảm kích nói: “Cảm ơn sư tôn!”
Ninh Anh Anh ngẩng mặt lên, làm lơ Minh Phàm xua tay điên cuồng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Sư tôn, Minh Phàm sư huynh nói muốn giành được một vị trí trong Tiên Minh Đại Hội đó.”
Thẩm Thanh Thu mang ý cười có chút khen ngợi mà gật đầu: “Ừ. Vi sư rất mong chờ đấy.”
Minh Phàm cảm thấy xấu hổ tới mức hận không thể độn thổ luôn trước mặt Thẩm Thanh Thu, nghe Thẩm Thanh Thu nói vậy, thần sắc lại kích động, vui mừng tới mức nói không nên lời.
Thẩm Thanh Thu nhìn Minh Phàm, thấy cũng yên lòng. Tuy rằng ấy à, đứa nhỏ này thường để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nhưng mấy năm nay trầm ổn hơn không ít, hành sự cũng rất có phong thái của đại đệ tử, hiếm khi bắt nặt mấy đệ tử nhỏ, diễu võ dương oai khắp nơi như trước. Tu vi tiến bộ cũng không ít, tuy rằng có ý âm thầm muốn tranh cao thấp với Lạc Băng Hà, lại cũng không còn như mấy năm trước ôm lòng hận muốn tìm Lạc Băng Hà đánh nhau, nghẹn bao lâu, đã biết âm thầm vùi đầu nỗ lực rồi.
Thẩm Thanh Thu vươn tay, vỗ vỗ vai Minh Phàm, cười cười trong ánh nhìn chăm chú của hai người, xoay người rời đi.
Bước vào trúc xá, Thẩm Thanh Thu tùy tiện nằm xuống giường, lấy túi gấm Lạc Băng Hà giao cho y ra, tinh tế đoan trang.
Vải dệt túi gấm trơn mềm, đường may rất cẩn thận, phía trên còn thêu trúc xanh, lá trúc từng lá rõ ràng, cực kỳ tinh xảo, có thể thấy người thêu rất dụng tâm.
Thẩm Thanh Thu siết túi, phong ấn Lạc Băng Hà khóa lại vẫn còn, xem ra chưa tới lúc mở ra.
Lạc Băng Hà có thứ muốn đưa cho y, làm trò xấu hổ ngượng ngùng để y mở ra, có thể hiểu được thôi. Nhưng mà giờ y ở một mình rồi, vì sao phong ấn trên đó vẫn không giải được?
Lòng Thẩm Thanh Thu càng ngứa ngáy, vẫn nén sự hiếu kỳ xuống, không phá luôn phong ấn trên đó. Lại siết túi gấm, nhận ra thứ bên trong cũng được linh lực bao phủ, không nhận ra hình dạng lớn nhỏ của nó.
Thẩm Thanh Thu nghiên cứu cẩn thận vẫn không có kết quả, đành cất túi gấm cẩn thận, nằm ngay đơ xuống nhắm mắt, gõ hệ thống.
Một lát, giọng nữ quen thuộc như Google Translate vang lên: [Hệ thống phục vụ quý khách 24/24. Xin hỏi quý khách có chuyện gì cần giúp đỡ?]
Thẩm Thanh Thu: “Trước mày cứ im lìm mãi, lâu lắm rồi không nói chuyện với mày, giờ mày, là phiên bản nào?”
Hệ thống: [Hệ thống 3.0 có thể cung cấp dịch vụ cho ngài bất cứ lúc nào, bổ sung thêm một số điểm phục vụ tốt hơn.]
“…” Thẩm Thanh Thu: “Tao thừa nhận lâu lắm rồi chưa hỏi mày, là tao không đúng. Nhưng mà nếu mày cần thăng cấp, trước đó ít nhất phải báo cho tao một tiếng chứ, sao lần này còn không thấy cả gói cài đặt luôn thế? Gói cài đặt cũ có bị xóa sạch sẽ luôn không?”
Hệ thống: [Hệ thống 3.0 tự động trang bị sau khi quý khách chọn bắt đầu trò chơi lần nữa. Lần này thăng cấp đi kèm với trò chơi, không thu điểm sướиɠ.]
Ý là muốn y phải lệ nóng doanh tròng đấm ngực dậm chân mang ơn đội nghĩa à?
Thẩm Thanh Thu: “… Được rồi, 3.0 thì 3.0 đi. Không nhảy ra làm ảnh hưởng trải nghiệm trò chơi, điểm này cũng đáng phản hồi tích cực cho mày. Tao muốn hỏi chút, phó bản Vô Gian lần này, tụi mày có cần nhắc nhở thêm gì không?”
Hệ thống: [Cao trào của cả cốt truyện nằm ở phó bản Vực Thẳm Vô Gian người chơi thực hiện, nếu người chơi không hoàn thành được nhiệm vụ, độ sướиɠ bị trừ sẽ rất lớn. Độ sướиɠ bị trừ sẽ rất lớn. Độ sướиɠ bị trừ sẽ rất lớn. Mong quý khách chú ý cẩn thận.]
Thẩm Thanh Thu: “… Ờ, chuyện này tao biết rất quan trọng rồi, không cần nhắc lại tới ba lần đâu. Tao muốn hỏi là, lần này trừ bao nhiêu?”
Hệ thống: [Nếu như không thể hoàn thành phó bản Vực Thẳm Vô Gian, sẽ trừ 10000 điểm độ sướиɠ.]
Xem ra chẳng khác gì đời trước. Thẩm Thanh Thu gật đầu khen ngợi: “Tuy rằng phạt thưởng vẫn chẳng công bằng gì cả, nhưng ít nhất không tăng thêm, vẫn còn lương tâm. Cho tao xem mấy trị số đê.”
Hệ thống “Đinh” một tiếng mở cửa sổ rất lớn, các trị số lần lượt được liệt kê theo thứ tự, thế mà còn thân thiện trang trí thêm mấy màu mè lòe loẹt, trị số đứng đầu tiên, theo thứ tự xếp một hàng, từ cao tới thấp.
Thẩm Thanh Thu nhìn lướt qua, ánh mắt dừng tại một chỗ, không dời đi.
Xếp đầu tiên, trị số có giá trị cao nhất đỏ thẫm đứng sừng sững, vượt xa các trị số khác rất nhiều, phía dưới thình lình đề hạng nhất này là “Độ sướиɠ”.
Máu Thẩm Thanh Thu trong nháy mắt như ngưng lại, không kiềm chế được mà lòng run lên, run run rẩy rẩy, đọc con số kia——
“11027”.