Thẩm Thanh Thu gấp chiết phiến lại, ánh mắt yên lặng nhìn về phía đám người.
Nơi y nhìn lại, một thiếu niên bạch y chậm rãi đi ra, thi lễ với y, “Sư tôn, Băng Hà nguyện ý liều chết thử một lần.”
Không biết vì sao, Thẩm Thanh Thu cảm thấy toàn thân Lạc Băng Hà quả thực mang hào quang chói mù mắt!
Thật sự quá chói mắt.
Có loại cảm giác này, không chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu. Sa Hoa Linh nhíu mi, đôi mắt trong veo lập tức hiện lên một tia khác lạ: “Thương Khung Sơn Phái quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Có điều nếu trận này thua, cũng không thể trách tộc ta bắt nạt các ngươi.”
Lạc Băng Hà vừa đứng ra, tiếng mọi người chung quanh lập tức sôi trào, bùng nổ.
Trải qua đại hội thí kiếm lần trước, Lạc Băng Hà cũng coi như được các đệ tử nhớ mặt như in rồi, cơ hồ cả Thương Khung Sơn đều biết, thủ đồ Lạc Băng Hà dưới tòa Thanh Tĩnh Phong, tuổi không lớn, nhưng tu vi cùng kiếm pháp lại tinh tuyệt, cực kỳ lợi hại.
Lạc Băng Hà đi ra từ trong đám người, tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Có chắc chắn không?”
Lạc Băng Hà ngẩng đầu lên nhìn y một cái, lại cúi đầu rất nhanh, ngữ khí kiên định: “Đệ tử nhất định không làm sư tôn mất mặt.”
Thẩm Thanh Thu dặn dò: “Nếu đánh không lại, nhất định không được cậy mạnh.” Dừng một lát, lại nghiêm túc bổ sung: “Hết thảy đã có vi sư ở đây rồi.”
Lạc Băng Hà hơi siết kiếm trong tay, tựa hồ có nhịn cái gì xuống, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Lòng Thẩm Thanh Thu bỗng thấy mất mát.
Nếu là trước đây, dưới tình huống này, dù Lạc Băng Hà có không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tỏa ra ánh sáng lấp lánh mãnh liệt, chứ đừng nói như bây giờ, đầu cũng không ngẩng lên.
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà một hồi, không nhìn ra đứa nhỏ này có gì khác thường, Ma tộc dưới đài đã kêu gào thúc giục hết đợt này đến đợt khác, Thẩm Thanh Thu hít một hơi, nói với Lạc Băng Hà: “Đi đi. Hết thảy phải cẩn thận.”
Nhiều năm trôi qua cũng chưa xem trận luận võ này, nếu vứt bỏ buồn bực vừa rồi, Thẩm Thanh Thu cũng không có cảm giác áp lực mãnh liệt và hít thở không thông như trước nữa.
Nói sao thì, Lạc Băng Hà đời này, cũng không thể so sánh với thiếu niên tu vi gà mờ năm đó, khác biệt quả thực quá lớn rồi!
Thân hình Lạc Băng Hà đĩnh bạt, ánh mắt trầm định, khí chất thanh thuần lại thong dong, hoàn toàn không giống trong ấn tượng của Thẩm Thanh Thu, là thiếu niên gầy yếu tái nhợt bị hô gào lên đài năm đó nữa. Cứ đứng giữa đài như vậy, giằng co với Thiên Chùy trưởng lão thân hình cao lớn, khí thế vậy mà cũng chẳng kém bao nhiêu.
Trong sân tiếng đại chùy mạnh mẽ vung tới, gió gào thét, cực kỳ khϊếp người, nhưng căn bản không đánh trúng Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà tuy không chiếm được lợi thế, nhưng thân thể cực kỳ linh hoạt, thân pháp vừa tiêu sái lại đẹp mắt, ánh kiếm trong veo lóe lên, làm nhiều người xem tới mắt sáng ngời.
Nhưng mà muốn thắng, lại không thể cứ tránh đòn tấn công mãi, nhất định phải chủ động xuất kích, đối kháng chính diện là không tránh được. Thiên Chùy trưởng lão toàn trọng giáp, nắm tay uy vũ xé gió, lại thêm chùy sắt nặng kinh người, Lạc Băng Hà mỗi khi hiểm hiểm né được, làm Thẩm Thanh Thu đầy lo lắng, chiết phiến trong tay khép khép mở mở, mấy lần thiếu chút nữa bẻ gãy cả nan chiết phiết.
Quá dọa tim rồi!
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhìn lên sân gắt gao, không dám phân tâm chút nào, lại nghe thấy giọng nói vừa nũng nịu vừa lành lạnh, là Sa Hoa Linh: “Đồ đệ Thẩm tiền bối dạy quả nhiên không giống thường, xem ra là Linh nhi khinh địch rồi. Ván này, Thiên Chùy trưởng lão chưa chắc đã thắng nổi.”
Thẩm Thanh Thu ngoài cười nhưng trong không cười.
Không không không không không em gái ngươi hoàn toàn sai rồi!
Trong “Cuồng ngạo tiên ma đồ”, Thiên Chùy trưởng lão này nhiều nhất chỉ là pháo hôi sống qua một tập. Mà nhân vật chính trước mặt, phần thắng của pháo hôi tất cả đều bằng không bằng không đó bằng không!
Nên y còn đang lo lắng cái quỷ gì nữa chứ!
Hào quang nhân vật chính kim thân không hỏng hiểu biết chút đi cảm ơn!!!
Cũng không biết vì sao, mình hình như luôn tồn tại một cảm giác lo lắng dư thừa dành cho Lạc Băng Hà, vào cái thời điểm định luật thiên cổ chưa chắc có tác dụng này, Lạc Băng Hà thật sự bị mình hố chết thì làm sao đây. Trước kia là sợ trêu đùa nhân vật chính bị nghiệp quật chết, giờ thì lại vì lo lắng và đau lòng mà ra.
Nhưng mặc kệ xuất phát từ tình cảm gì, loại lo lắng ẩn ẩn theo bản năng này, hình như vẫn luôn tồn tại.
Như đời trước, biết rõ Lạc Băng Hà không chết được, còn xông lên giúp Lạc Băng Hà chắn gai độc, kết quả trúng độc Không Thể Giải, cực kỳ ảnh hưởng tới sinh hoạt thì không nói đi, cuối cùng còn để Liễu Thanh Ca giúp y dọn dẹp cục diện, mới không làm Sa Hoa Linh thật sự tháo bảng hiệu Thương Khung Sơn đi mất.
Nhớ lại đoạn lịch sử đen tối kia, lòng Thẩm Thanh Thu buồn bực, đột nhiên lòng vụt qua một ánh điện, tức khắc cứng đờ. Đợi khi hoàn toàn nhớ tới, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống.
Cái đù máaaaaaaaa Liễu đại thần còn đang ở trong Linh Tê động đấy!!!
Có dám nghĩ linh tinh thêm nữa không hả!!!
Thẩm Thanh Thu phản ứng lại hận không thể tát cho mình một phát, tự đánh mình tỉnh.
… Mấy ngày này y quá mức quan tâm tới Lạc Băng Hà, lòng không yên, thế mà coi nhẹ chuyện Ma tộc xâm lấn sẽ xảy ra cùng lúc. Cho tới khi bỗng nhiên nhận ra, thì giờ y đã không thể đoán trước được tình hình của Liễu Thanh Ca bên kia thế nào.
Mà tình huống trước mắt kiểu này, y là trưởng bối duy nhất, tuyệt đối không thể quay đầu bỏ đi. Tay chân Thẩm Thanh Thu lạnh như băng, tay ướt đẫm mồ hôi trộm, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Lạc Băng Hà trên đài khó khăn lắm mới né qua được một sát chiêu của Thiên Chùy trưởng lão, mắt thoáng liếc qua biểu tình Thẩm Thanh Thu, không khỏi cứng lại, bị Thiên Chùy trưởng lão tóm lấy cơ hội, ăn một đòn nghiêm trọng, rên lên một tiếng.
Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên quay đầu lại, nói khẽ với Ninh Anh Anh: “Tới Linh Tê động, tìm Liễu sư thúc của ngươi.”
Ninh Anh Anh sửng sốt: “Nhưng mà Liễu sư thúc còn đang bế quan, không thể tùy tiện quấy rầy…”
Thẩm Thanh Thu nói: “Không phải bảo ngươi đi làm phiền hắn. Ngươi đi xem tình hình của hắn, nếu có gì không đúng, lập tức báo cho vi sư. Đừng tự tiện hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cần tới gần quá mức.” Tránh để bị thương!
Ninh Anh Anh cũng không rõ lý do, mau chóng chạy đi. Thẩm Thanh Thu hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm lại, quay đầu nhìn về giữa sân.
Không khí quanh Lạc Băng Hà trên sân cũng trầm xuống, bắt đầu toàn tâm toàn ý đánh cẩn thận, tìm sơ hở của đối phương, chuẩn bị phản kích toàn lực. Trận này luận võ vô cùng xuất sắc, Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm thân pháp của Lạc Băng Hà, lại nhìn ra mấy điểm suy yếu. Rất nhiều lần chiêu đã tới cuối, nội lực lại không thể đuổi kịp, hoàn toàn không giống Lạc Băng Hà sẽ phạm sai lầm.
Ở đây đủ bản lĩnh để nhìn ra điểm rất nhỏ này, đương nhiên không chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu. Sa Hoa Linh bên kia, trưởng lão cụt một tay cúi người thì thầm bên tai Sa Hoa Linh gì đó, mặt Sa Hoa Linh lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu.
Lòng Thẩm Thanh Thu trầm ngâm, còn chưa kịp suy nghĩ nghiêm túc, Lạc Băng Hà trong sân đã khéo léo né được một sát chiêu của Thiên Chùy trưởng lão tức muốn hộc máu, tìm được cơ hội, ra tay dứt khoát.
Thân hình cực lớn của Thiên Chùy trưởng lão cứng lại, như núi lớn sụp đổ, ầm ầm ngã xuống.
Nụ cười Sa Hoa Linh vừa mới treo lên cứng đờ trên mặt. Tiếng hoan hô dưới đài lập tức bùng nổ, có thổn thức, có ca ngợi.
Lạc Băng Hà, thật sự quá lợi hại!
Thẩm Thanh Thu không rảnh quan tâm chuyện này, nhìn chằm chằm Thiên Chùy trưởng lão quỳ rạp xuống giữa sân, một tay lặng lẽ ấn lên Tu Nhã.
Sa Hoa Linh chậm rãi đi ra, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Lạc Băng Hà, xoay chuyển. Sau hồi lâu, bỗng nhiên xoay người, hung hăng tát Thiên Chùy trưởng lão một cái: “Phế vật! Mặt mũi Ma tộc bị ngươi làm mất sạch rồi! Vô cùng nhục nhã như thế, ngươi tự nhìn đi!”
Lại quay đầu qua, cười nhẹ nhàng với Thẩm Thanh Thu nói: “Thẩm tiền bối quả nhiên dạy rất giỏi, là Linh nhi không biết sâu cạn. Không biết tôn tính đại danh của vị tiểu huynh đệ này là gì? Sau này nếu hắn có việc gì, nói không chừng còn cơ hội gặp lại Ma tộc ta.”
Lòng Thẩm Thanh Thu ha hả. Đâu chỉ gặp lại, toàn bộ hang ổ Ma tộc đều bị hắn nắm trong tay cả đấy!
Lạc Băng Hà đứng yên, vẻ mặt hờ hững, mắt điếc tai ngơ với hết thảy lời nói. Thấy Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, vội vàng lau vết máu trên mặt, nở một nụ cười với Thẩm Thanh Thu.
Đúng lúc này, Thiên Chùy trưởng lão sắc mặt luôn u ám quỳ trên đất đột nhiên lộ một tia hung tợn, nhặt đại chùy bên cạnh lên, bỗng nhiên đánh về phía Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu đã chuẩn bị từ lâu, đang định ra tay, Lạc Băng Hà lại động trước y một bước.
Mọi người thấy Lạc Băng Hà nhảy vọt lên, linh hoạt né tránh một đòn công kích của chùy sắt, ngay sau đó đánh ra một chưởng linh lực mạnh mẽ, hung hăng bổ xuống đỉnh đầu Thiên Chùy trưởng lão không có giáp che chở.
Nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên “Răng tắc”, giữa khe ngón tay Lạc Băng Hà tràn hắc khí ra, ma khí trong cơ thể Thiên Chùy trưởng lão ngược lên trên chạy loạn, mắt trợn trắng, máu tươi từ hốc mắt chậm rãi chảy xuống. Khó tin nổi trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà, cổ họng khó khăn phát ra mấy âm tiết, nửa ngày, ầm ầm ngã xuống, hơi thở hoàn toàn ngừng lại.
Ngoài đài yên tĩnh một lát, tiếp theo có người lòng đầy căm phẫn hô lớn: “Yên nhân Ma tộc, chết không đủ xá!”
“Đánh lén cũng làm được, đê tiện dơ bẩn, gieo gió gặt bão!”
“Lạc sư đệ gϊếŧ hay lắm!”
Dưới đài hô hò hết đợt này tới đợt khác, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, nhất thời ngẩn cả người. Nhưng phản ứng lại rất nhanh, cướp lời nói trước Sa Hoa Linh: “Sa cô nương cũng thấy rồi, hành động của Băng Hà, đơn giản là để tự vệ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sa Hoa Linh lúc xanh lúc trắng, không ngờ thiếu niên nhìn sáng lạn thuần khiết này lại ra tay dứt khoát tàn nhẫn như thế, thứ hai cũng vì Thiên Chùy trưởng lão đánh lén, có chút không nhịn được mặt mũi, lập tức cũng không đáp lại được.
Thẩm Thanh Thu nói: “Ba trận thắng hai, thắng bại đã phân. Thứ cho Thương Khung Sơn phái còn nhiều việc, không thể tiếp tục chiêu đãi, Sa cô nương mời quay về cho.”
Sa Hoa Linh nghẹn uất trong lòng không thôi, không làm gì để phát tác được, cắn răng, nói với chúng Ma tộc phía sau ủ rũ cụp đuôi: “Rút!”
Lạc Băng Hà chậm rãi đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, muốn nói lại thôi, dáng vẻ túc sát trên mặt thành hư không, ánh mắt sáng tới dị thường.
Thẩm Thanh Thu lại không kịp nhiều lời, vỗ vỗ lên vai Lạc Băng Hà: “Ngươi và Minh Phàm giải quyết nốt chuyện ở đây đi. Vi sư còn có việc.”
Lạc Băng Hà sửng sốt, vừa định nói gì, Thẩm Thanh Thu đã triệu Tu Nhã ra, nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Bóng dáng Thẩm Thanh Thu biến mất khỏi tầm mắt, biểu tình Lạc Băng Hà dần dần trống rỗng, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nũng nịu cười nhạo: “Ta còn tưởng sư tôn ngươi quan tâm ngươi thế nào, xem ra cũng chỉ tới thế thôi. Ngươi giúp Thương Khung Sơn Phái lập công lớn như thế, làm sư phụ lại quay đầu bỏ đi luôn, ta còn thấy không đáng thay cho ngươi.”
Ma tộc đi lại về, mọi người đều không ngờ tới, ồn ào, ầm ầm giơ kiếm lên theo bản năng.
Lạc Băng Hà liếc qua Sa Hoa Linh một cái, híp mắt theo bản năng, giọng lạnh lùng nói: “Sư tôn ta thế nào, có liên quan gì tới ngươi?”
Sa Hoa Linh dù bận vẫn ung dung cười duyên nói: “Sư tôn ngươi đi không khỏi quá vội vàng, lại không ngờ tới, cơ hội tốt như thế, sao ta có thể bỏ qua được?”
Lạc Băng Hà trầm giọng nói: “Nói cách khác, các ngươi vốn không định rời đi như thế?”
Sa Hoa Linh cười càng vui vẻ: “Vốn định đi rồi, nhưng mà ta vừa thấy ngươi, đã cảm thấy có duyên, lại thấy nếu cứ đi như vậy, không khỏi đáng tiếc. Ngươi tên Lạc Băng Hà có đúng không?”
Lạc Băng Hà không đáp lại, trường kiếm ra khỏi vỏ: “Đừng lắm lời. Cho dù sư tôn không ở đây, ta cũng thay sư tôn bảo vệ nơi này.”
Sa Hoa Linh bĩu môi nói: “Ta thành tâm muốn kết bạn với ngươi, ngươi lại không có chút thú vị. Há mồm ngậm miệng đều là sư tôn ngươi, ta thấy sư tôn ngươi cũng đâu có để ý ngươi tới vậy. Rốt cuộc có chuyện gì, còn quan trọng hơn kỳ công ngươi vừa lập được?”
Sắc mặt Lạc Băng Hà hơi trắng bệch, đôi mắt đẹp của Sa Hoa Linh vừa chuyển, từ từ nói: “Huống hồ… Ngươi cũng sắp không chịu nổi rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, một dải lụa đỏ như máu đã như rắn đỏ tập kích Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà cắn răng nghiêng người né đi, vừa định vận linh lực đánh lại, động tác lại cứng đờ, sắc mặt tái nhợt chớp chớp mắt. Gục người xuống, hộc ra một miệng máu tươi.