Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 24: Manh mối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối hôm đó dì Hoa đã tỉnh lại. Băng tuy là ngoài mặt không có biểu hiện gì nhiều nhưng trong lòng là mừng muốn nhảy cẩn lên rồi.

- Dạo gần đây vất vả cho cháu rồi_ Dì Hoa cừơi hiền hoà

- Dì lo mà mau khoẻ là đựơc rồi_ Ngữ khí tuy lạnh nhạt nhưng lại nghe đựơc trong đó có biết bao nhiêu quan tâm cùng thương xót

- Dì không sao, chỉ là... Không có cảm giác đựơc đôi chân của mình thật là có hơi khó chịu a_ Dì Hoa cừơi gựơng, thần sắc hơi tiều tụy.

Băng ảm đạm nhìn khuôn mặt gầy gò của dì Hoa. Trong thâm tâm lại tự trách bản thân. Nếu như lúc đó cô ngăn dì ấy lại, không cho dì về quê thì có lẽ sự tình này sẽ không xảy ra. Nhưng mà... Tất cả chỉ là nếu như.

Băng cũng chưa có nói cho dì ấy biết ngôi nhà của 2 ngừơi đã không còn nữa. Cô muốn dì Hoa an tâm mà nghỉ ngơi. Tuy đã tỉnh nhưng sức khoẻ dì còn khá yếu, cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.

-----

Ở 1 ngôi biệt thự đựơc xây theo kiểu thái.

- Này, Chị giảng cho em cách làm bài này đi_ Bảo chỉ chỉ vào đề bài, hỏi Băng.

- Nè.._ Mãi 1 lúc sau chưa thấy Băng trả lời, Bảo lay lay ngừơi cô hơi lớn giọng.

- hửm?_ Lúc này Băng mới có phản ứng.

- Chị làm sao vậy? Nãy giờ nhìn chị cứ như ngừơi mất hồn vậy đó!_ Đây là lần đầu Bảo thấy vẻ mặt này của Băng đấy. Trong ấn tựơng của nó về Băng thì cô lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng cả.

- À, Không có gì, làm bài tiếp thôi_ Băng cứng nhắc nói, cũng không có ý định kể điều gì cả.

- Ừm_ Tuy hơi khó hiểu với biểu cảm này của Băng nhưng Bảo vẫn là không hỏi nhiều. Nếu muốn thì Băng đã nói với nó rồi.

Cạch... Lúc này bỗng nhiên có ngừơi mở cửa bứơc vào.

- Em đã học bài xong chưa vậy?_ Tuấn chỉ nhìn thoáng qua ngừơi Băng rồi bình tĩnh hỏi.

- A, vẫn chưa, chỉ còn 1 bài nữa thôi_ Bảo cũng không có nhìn qua ngừơi mới đến, tay vẫn chăm chú viết bài.

Nhìn thấy Tuấn ở đây Băng liền hiểu đựơc vài bữa trứơc tại sao khi nghe điện thoại lại cảm thấy giọng nói đó quen đến vậy. Thì ra là ngừơi quen cả. Dựa vào trình độ phiên dịch tiếng Nhật của anh tất nhiên là có thể đối đáp với cô 1 cách dễ dàng.

Đối với Băng quả thật là Tuấn khá nể phục cô. Chẳng những khiến Hạo chú ý thế nhưng còn thu phục đựơc đứa em trai lì lợm của anh. Con ngừơi này chính xác là không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

------

Khi về đến nhà Hạo cô cũng không nghỉ ngơi liền mà lấy lap top ra làm vài thứ. Băng thâm nhập vào hệ thống máy tính của trừơng Kings. Phá từơng lửa, hệ thống bảo mật 1 cách dễ dàng. Ngừơi khác mà thấy đựơc cảnh này chắc phải trợn mắt há mồm, hộc máu mà chết thôi. Có ngừơi nào mà thông minh 1 cách biếи ŧɦái như cô không chứ.

Thứ Băng cần chính là hồ sơ cùng thông tin của học sinh. Nếu cô nhớ không lầm thì trong giấc mơ đã loáng thoáng thấy đựơc bảng tên cô gái bị hại là của học sinh khối 10.

Mắt Băng quét liên tục trên màn hình, những dòng chữ cùng hình ảnh chạy liên hồi. Đây rồi... Trên màn hình là hình ảnh của 1 cô gái khá dễ thương.

Cạch... Lúc này bỗng nhiên Hạo không nói không rằng liền mở cửa.

- Tôi đói rồi, tại sao không nấu cơm_ Hạo sụ mặt than vãn, chân cũng bứơc tới gần cô hơn. Mấy bữa nay toàn là Băng nấu đồ ăn cho hắn, hắn thật sự nghiện hương vị đồ ăn của cô luôn rồi.

- Ể, đây chẳng phải là..._ Khi thấy cô gái trên màn hình lap top Hạo bật thốt lên Nhưng liền dừng lại giữa chừng.

- Có quen sao?_ Ánh mắt Băng loé lên tia hiểu rõ, nhìn Hạo hỏi.

- À, không... Làm...làm gì có chứ_ Hạo không đựơc tự nhiên lắm, lắp bắp trả lời.

Hắn làm sao có thể nói cho cô biết đây cô gái hắn đã cữơng ép hôn mình chứ. Mặc dù cũng chưa thực sự làm gì nhưng mà cũng có thể coi là xém hôn rồi. Mà, khoan đã... Hắn đây là sợ cô hiểu lầm hay sao?

- Cô ta... Đã chết rồi_ Băng thản nhiên phán 1 câu làm Hạo hơi giật mình.

- Đang yên đang lành sao có thể chết chứ_ Hôm nay hắn toàn cúp học trốn ra 1 góc để ngủ nên không có nghe đựơc tin tức kia.

- Bị rạch mặt đến chết_ Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Hạo, Băng không nhanh không chậm phun ra từng chữ.

- Chậc chậc... Lũ tội phạm dạo gần đây hành động ngang nhiên thật_ Hạo tặc lữơi. Hắn tuy là thừơng xuyên gặp cảnh máu me nhưng mà cũng chưa có gϊếŧ ngừơi bao giờ a.

- Tại sao anh lại cho là do lũ tội phạm làm?_ Băng hơi nhứơn mày, hỏi ngựơc

- Hử? Thì không phải mới có 1 lũ tội phạm vừa vựơt ngục vài hôm trứơc đó sao?_ Hạo nhún vai đáp.

- Không phải, Tay nghề tên này vẫn còn non lắm_ Băng lẳc đầu khẳng định.

- Làm sao cô biết là còn non chứ? Cứ như là cô nhìn thấy cái xác chết đó rồi ấy_ Hạo tỏ vẻ không hiểu.

- Ừ_ Băng thản nhiên ừ 1 tiếng.

- Biết ngay là vậy mà... Hở cái gì? Cô... Ý cô là... Cô thấy cái xác rồi á_ Nửa câu đầu còn đang bình tĩnh, nửa câu sau, khi vừa tiếp thu đựơc lời nói của Băng hắn liền nhảy cẩn lên. Hắn còn tửơng bản thân mình nghe lộn.

- Ừ_ vừa nghe xong câu trả lời hắn trực tiếp chết đứng. Băng không phải là kẻ hay nói đùa nha.

- Sao có thể đựơc chứ? Cô cũng không phải là cảnh sát... Này, chẳng lẽ... Cô là kẻ đã...

- Nhảm nhí_ Băng lạnh lùng cắt ngang lời Hạo, ngăn chặn dòng suy nghĩ không đâu vào đâu của hắn.

Hạo vuốt vuốt chóp mũi, hắn chỉ nói đùa thôi mà, có cần phải lạnh lùng như vậy không?

- Thế còn bữa tối của tôi thì tính sao đây?_ Hạo làm bộ mặt cún con, chớp chớp đôi mắt to đầy chờ mong. Nhưng mà...

- Ăn mì gói đi_ Băng lãnh khốc phán 1 câu làm cho hắn thật là đau lòng nha.

Thế là Hạo buồn bực lê xuống lầu chế mì. Bình thừơng thì hắn vẫn là ăn bên ngoài nhưng từ khi có Băng thì toàn là cô nấu cho hắn. Thế nên hôm nay hẳn mới cố gắng hoàn thành xong việc sớm để về chực đồ ăn nha. Thế mà cô lại không chịu nấu, lại còn vô tình mà đuổi hắn đi như vậy. Hắn đừơng đừơng là chủ nhà mà.

Còn Băng lúc nãy là cô cố tình để cho Hạo nhìn thấy cô gái này. Nhìn phản ứng của Hạo cô liền khẳng định rằng đây là cô gái hắn cữơng hôn trẽn hành lang trứơc đó. Lúc đó cô cũng có mặt ngay gần đó nhưng chỉ nhìn thấy dáng ngừơi chứ không có nhìn thấy rõ mặt cô.

Khi đó trên hành lang còn có vài nữ sinh khác. Và 1 trong số đó hình như cô đã thấy cô ta đi chung với Nhật Tuệ. Bây giờ cô cũng không rõ ràng lắm về cái con ngừơi này. Tuy lúc nào cũng ra vẻ yếu đuối, đơn thuần nhưng theo cảm giác của cô Tuệ là 1 cô gái cực kì nguy hiểm.

Đôi mắt của 1 con ngừơi có thể nói lên rất nhiều điều. Trần Nhật Tuệ cũng không phải là ngoại lệ. Cô cần tìm hiểu kĩ lữơng hơn về con ngừơi này.

......

Ui ui... Sắp có kịch hay để xem rồi. Chị Băng sẽ đi vạch mặt kẻ xấu đấy!??!! >.
« Chương TrướcChương Tiếp »