Chương 2: Ngừơi thân duy nhất

4g00 tan trừơng...

~ Sau tất cả, mình lại trở về với nhau. Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen...~ Đang trên đừơng về thì điện thoại Băng lại reo lên.

_ ngừơi đang nói chính là dì của Băng Băng, ngừơi nuôi nấng cô từ lúc cô 9 tuổi đến nay.

- Vâng_ Ngắn gọn đáp lại 1 chữ rồi cúp máy, cô sợ dì tốn nhiều tiền điện thoại. ( =.= )

.....

Nhà của Băng là 1 ngôi nhà khá đơn sơ, từơng nhà màu trắng mộc mạc, nhà cũng không rộng lắm.

Gâu...gâu...

Từ trong nhà, 1 chú chó lông xù với bộ lông màu nâu trắng chạy đến liên tục quẫy đuôi mừng cô về.

Băng ngồi xổm xuống vuốt ve chú chó. Tên của nó là Xù, vì chẳng nghĩ ra đựơc cái tên nào hay nên dì cô đặt luôn cho nó như vầy. Cô vốn rất yêu động vật nên không có chúng là không chịu đựơc.

- Ô, cháu đã về rồi sao?_ Băng bứơc vào bếp thì thấy dì đang nấu đồ ăn tối.

- Vâng_ Băng đáp. Cho dù là ngừơi nhà nhưng cô vẫn tiết kiệm lời như vậy.

- À mà cháu có mua trứng chưa đấy!_ Dì cô quay sang hỏi.

- Rồi ạ_ Vẫn cái bộ mặt không cảm xúc đó, cô trả lời.

- Ừ, để đó cho dì, cháu lên thay đồ đi nhé, tí nữa dì sẽ làm món mà cháu thích nhất đấy!_ Có vẻ như cô cũng đã quá quen với tính cách của Băng nên chẳng để ý lắm.

Dì Hoa là em ruột của mẹ cô, từ sau biến cố lớn đó thì dì đã trở thành ngừơi thân duy nhất của cô.

...

Buổi tối như thừơng lệ Băng đi làm. Dì cô chỉ là 1 công nhân nên cuộc sống cũng không khá giả cho lắm. Vì để trang trải tiền học phí nên cô đã tìm cho mình 1 công việc. Đó là làm gia sư cho học sinh tiểu học. Hôm nay, là ngày đầu tiên cô làm công việc này. Lần trứơc cô có đi làm trong 1 quán ăn nhưng quán đó đã đóng cửa.

Băng đi bộ 1 quãng khá xa rồi dừng chân trứơc 1 ngôi biệt thự xa xỉ đựơc xây theo kiểu Thái vừa trang trọng lại rộng rãi.

Kính... Coong...

- Mời cô vào, bà chủ đang đợi_ 1 ngừơi đàn ông mặc quần áo của ngừơi làm ra đón cô vào.

Trong nhà, có 1 ngừơi phụ nữ đã ngồi chờ sẵn trên ghế sa lông.

- Nào, cháu lại đây ngồi_ Ngừơi phụ nữ cử chỉ điềm tĩnh, nhẹ nhàng, là 1 điển hình cho loại ngừơi có học thức.

-Vâng_ Cô điềm tĩnh ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy ly trà mà ngừơi giúp việc mới rót uống vài ngụm. Bà chủ nhà có vẻ rất hài lòng với biểu hiện này của cô.

- Cô tên Thy là mẹ của thằng Bảo, thằng nhóc năm nay cũng đựơc 8 tuổi rồi nhưng suốt ngày cứ ham chơi, quậy phá chẳng lo học hành. Trứơc đây cô cũng đã mời rất nhiều gia sư nhưng vì những trò quậy phá của nó mà chạy mất dép_ Bà Thy chán nản, không ngại ngùng kể lể 1 đống tội của con trai mình.

- Kết quả học tập kì này của nó sa sút trầm trọng, mong là cháu có thể giúp đựơc nó đạt kết quả cao trong đợt kiểm tra sắp tới_ Thấy Băng vẫn chăm chú lắng nghe bà nói tiếp.

- Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức_ Băng cực kì nghiêm túc trả lời.

- Băng này, trong hồ sơ xin việc dì có thấy cháu học trừơng Kings à?

- Vâng

- Vậy đợt vừa rồi cháu đựơc hạng mấy vậy_ Bà Thy tò mò hỏi.

- Hạng 5 ạ_ Đây là sự thật, Băng đựơc xếp hạng 5 trên toàn khối. Lực học của cô phải nói là thuộc loại khủng.

- A haha... Tốt tốt, vậy thằng nhóc nhờ cả vào cháu rồi_ Nghe đến đây bà thích ý cừơi liên tục

- Vâng ạ_ Vẫn kiệm lời như vậy cô đáp.

- à mà cháu có thể sử dụng bạo lực với thằng nhóc đó nếu cháu muốn, thời gian làm việc bắt đầu từ ngày mai là 6 giờ, hôm nay vì có chút việc bận nên cô mới gặp cháu trễ thế này, hay là cô gọi tài xế đưa cháu về nhé_ Bà Thy nhiệt tình giúp đỡ, dù mới gặp nhưng bà rất thích cô gái này. Cảm giác không có giả tạo như những gia sư đã từng đến đây.

- Không cần đâu, nhà cháu cũng trong khu này_ Nhưng Băng đã từ chối sự giúp đỡ của bà Thy. Cô không thích nhận ân huệ của ngừơi khác.

Băng đi theo đừơng cũ về nhà, nhưng vừa đi đựơc 1 chút lại nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ truyền đến. Đến gần lại phát hiện khoảng 5 tên du côn đang bao vây 1 cô gái.

- Các ngươi mau tránh xa tôi ra_ Cô gái bị dồn vào đừơng cùng mạnh mẽ la hét.

- Ố Ồ... Nếu anh đây không thích tránh ra thì sao? Cô em sẽ làm gì?_ Tên đang nói có vẻ như là thủ lĩnh của đám ngừơi này.

- Tôi... Nếu anh không tránh ra... Thì...thì tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt hết các anh_ Cô gái có thân hình khá nhỏ nhắn cùng với khuôn mặt cực kì đáng yêu đang gắng sức gào thét.

- Vậy sao? Thế thì cứ báo thoải mái nhé. Đợi đến lúc đó thì chúng tôi đả đựơc ăn xong bữa ngon lành rồi. Đúng không tụi bây_ tên đại ca nhìn thân hình của cô gái với vẻ thèm thuồng.

- Phải đấy.

- Xơi luôn đi đại ca

- Em nhịn hết nổi rồi này

Tụi đàn em bên cạnh liên mồm hửơng ứng. 2 mắt nhìn cô bé như hổ đói.

Cô gái tuyệt vọng bắt đầu khóc nức nở. Còn Băng Băng thì lại chẳng ham gì mấy vụ này nên cứ đi ngang qua như không có gì. Ngừơi không đυ.ng ta, ta chẳng đυ.ng ngừơi chính là phương châm sống của cô. Mọi ngừơi có thể nói cô là kẻ máu lạnh nhưng cô... Không quan tâm.

- Này, dừng lại, khoan đi đã_ nhưng đời có vẻ không như ý muốn. Cô gái kia đã nhìn thấy Băng. Hiện tại, Băng chính là hi vọng duy nhất để cô thoát ra khỏi bọn này.

Băng vẫn cứ bứơc tiếp như không nghe thấy cô gái kia đang gọi.

- Cô gái tóc xù, mặc áo xanh, đeo kính, khoan đi đã_ cô dồn hết sức lực còn lại của mình để kêu cứu. Rốt cuộc, Băng cũng đã dừng chân.

( gọi theo miêu tả mới chịu, bó tay chị rồi... =_= )

- Có chuyện gì?_ Mặc dù chả muốn dính dáng gì tới mấy chuyện này nhưng ngừơi ta đã chỉ đích danh, cô không thể không trả lời.

- Này, oắt con, tốt nhất là nên tránh ra chỗ khác cho các anh làm việc_ Tên đại ca nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Băng thì ghét bỏ xua đuổi.

- Sao chúng mình không xơi nó luôn đại ca_ 1 tên mập mạp trong đám lên tiếng

- Mày là loài ăn tạp à, nó xấu như vậy mà cũng đòi xử hả, ngu ngốc_ tên đại ca tức giận kí đầu tên mập.

- Nhưng em thấy body nó ngon quá mà...

Không thấy cô gái kia trả lời. Tụi du côn lại đang cãi lộn, Băng không quan tâm, lạnh lùng đi tiếp.

- Không, Đừng đi, làm ơn giúp tôi đi mà_ cô gái gào thét trong vô vọng. Nhưng Băng vẫn cứ bứơc tiếp, không quay đầu.

- Đừng đi mà, nếu cô giúp tôi... tôi đền đáp cho cô ...bất kì thứ gì cô muốn. Làm ơn_ Mặt mũi cô gái lúc này đã lấm lem đầy nứơc mắt.

Nhưng... Cuối cùng chân của Băng đã dừng lại...