Tối hôm đó rốt cục Sở Minh cũng không ăn được đến Lâm Tĩnh, sáng sớm hôm sau nổi giận đùng đùng ngồi trên bàn cơm, hai mắt phun hỏa nhìn Lâm mẹ.
Lâm ba kỳ quái nhìn Lâm mẹ cùng Lâm Tĩnh vẻ mặt đỏ bừng:
"Mẹ con hai người sao vậy? Trong nhà quá nóng ? Mới sáng sớm sao mặt hồng dữ vậy?"
Lâm mẹ liếc mắt không đáp lời, còn Lâm Tĩnh cúi đầu im lặng uống cà phê trong tay.
"Ba nuôi, thấy trong người sao rồi?"
"Rất tốt." Lâm ba kinh ngạc trả lời, Minh Minh làm sao vậy? Lâm mẹ và Lâm Tĩnh cũng có chút kỳ quái nhìn Sở Minh, tiểu tử này, lại muốn đùa giỡn cái gì?
Sở Minh nhức đầu, lộ ra thập phần hoang mang biểu tình
"Tốt? Ba không nhớ hôm qua là ngày gì sao?"
"Sinh nhật mẹ Tĩnh Tĩnh, hôm qua mới tụ tập xong mà." Lâm ba càng kinh ngạc .
"Sinh nhật này có phải làm Lâm mẹ không vui a?"
"Đúng vậy."
Cái này đến phiên Lâm ba vò đầu, mình làm sai gì khiến vợ sinh khí rồi, phái đứa nhỏ này đến giáo huấn mình? Hồ nghi quay đầu nhìn Lâm mẹ, hình như không phải mà, không khác bình thường mấy, cuối cùng chỉ có thể nghi hoặc nhìn người đặt câu hỏi. Sở Minh bị cả ba người đồng loạt nhìn chằm chằm, ngồi thẳng lưng lên, chậm rãi nói ra lời trong lòng.
"Nếu cơ thể khỏe rồi, lại là sinh nhật vợ, vậy có phải buổi tối ba nên làm cái gì đó làm cho mẹ nuôi hưng phấn, lại giúp bà ấy ngủ ngon một chút, đừng để bà hơn nửa đêm mộng du phá hư chuyện tốt người khác nha."
"Phốc --"
********************************************************************************
Cơm nước xong, hai người đi ra cửa chuẩn bị đến công ty.
Rốt cục có thể quang minh chính đại ngồi trên xe Lâm Tĩnh, Sở Minh vẻ mặt hưng phấn, cài dây an toàn xong liền không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh. Vừa mới bắt đầu Lâm Tĩnh còn có thể giả vờ không phát hiện, nhưng khi ánh mắt dần dần da^ʍ tà, hai má trắng mịn của Lâm Tĩnh phủ một tầng phấn hồng, quay đầu giận dữ:
"Nhìn cái gì, vô sỉ!"
"Ô hô, nếu đã biết vô sỉ cậu còn quản mình làm gì?"
"......"
Lâm Tĩnh trắng mắt liếc Sở Minh một cái, không để ý cô nữa chuyên tâm lái xe. Sở Minh ngơ ngác nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh hôm nay mặc một chiếc áo xanh nhạt, bên ngoài áo mỏng tối màu, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, cổ lộ ra xương quai xanh khêu gợi, tóc xoăn tùy ý xõa tung, lông mi cong dài, môi điểm tí son đỏ nhạt, toàn bộ tản ra khí chất lãnh diễm ngạo nhân như trước. Một người như vậy, từ nay về sau liền thật sự thuộc về mình , không hề tránh né, không hề lừa gạt, nội tâm Sở Minh dào dạc như biển lớn, nhỏ giọng kêu một tiếng:
"Tĩnh Tĩnh --"
"Ừm?" Lâm Tĩnh đậu xe xong quay đầu nhìn Sở Minh cười, vuốt lại nếp áo bị nhăn của Sở Minh.
Sở Minh bị nụ cười cùng sự săn sóc ôn nhu kí©h thí©ɧ đến trong lòng rung động, nghiêng người đè ép lên.
"Cậu tính làm gì?!"
Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn Sở Minh giận dữ, tay vẫn đang đặt trên cổ áo cô, giọng có chút run.
Sở Minh cười xấu xa, vươn đầu lưỡi, vòng quanh liếʍ nhẹ tai Lâm Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, cậu không muốn sao?"
"Muốn cái gì, mau xuống xe! Nơi này là bãi đỗ xe, không được hồ nháo!." Lâm Tĩnh mặt đỏ lên lấy tay đẩy người kia.
Sở Minh vẻ mặt ngây thơ:
"Tĩnh Tĩnh, thật ra mình chỉ muốn hỏi xem cậu có muốn xuống xe không thôi? Không ngờ não cậu lại đen tối như vậy a, tại sao trước giờ mình không nhận ra cơ chứ?"
Lâm Tĩnh lửa giận công tâm, vươn tay tìm đến đầu Sở Minh đánh, kết quả Sở Minh lại né được, tạy đánh trúng ngực, xúc cảm mềm mại trên tay làm cho Lâm Tĩnh ngay lập tức đỏ mặt.
Sở Minh vừa lòng xoa nhẹ nơi mới bị Lâm Tĩnh chụp qua, nhe răng cười to:
"Oa oa, Tĩnh Tĩnh, thì ra cậu không muốn cho "mình hồ nháo" là vì muốn "tự mình nháo" nha. Quên đi, mình không tính toán với cậu, hôm nay mọi chuyện đều theo ý cậu, đến đây, mau sờ mình đi, mau ----"
Sở Minh cứ cạ cạ ngực mình vào người Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh mặt lúng túng né tránh, lại không thể dùng tay đẩy ra, chỉ có thể không ngừng dựa về phía sau. Không gian xe nhỏ như vậy làm sao chịu được hai người loạn, một trận gà bay chó sủa, Sở Minh thành công đem Lâm Tĩnh ép sát vào ghế lái, chính mình cũng thuận thế cưỡi lên.
"Tĩnh Tĩnh --"
Sở Minh trên cao nhìn xuống, nhìn Lâm Tĩnh thở dốc hai má ửng hồng, thanh âm có chút khàn khàn, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn.
Cúi người tìm môi đỏ mọng, thật sâu hôn lên, nhấm nháp đôi môi mềm mại đầy hương thơm, lưỡi cũng nhân cơ hội đẩy khớp hàm chui vào, câu lấy một chiếc khác cùng quấn quít, dùng sức mυ"ŧ, tay sờ tới nơi mềm mại, cách quần áo nhẹ nhàng xoa nắn
"Ưm --"
Sở Minh cho dù vô sỉ đến mấy cũng biết đây là bãi đỗ xe công ty, bản thân mình thật ra không sao, nhưng đường đường Lâm tổng nếu bị nhân viên nhìn thấy nàng bị cấp dưới cưỡi lên người.... Sợ là..... Nhưng nhìn người trước mắt ý loạn tình mê, không muốn dừng lại tí nào, quyết định thay đổi phương pháp, ngồi xuống sàn xe.
"A – cậu --"
Lâm Tĩnh xấu hổ mặt đỏ bừng, muốn kéo Sở Minh đang ở dưới người mình ra, lại bị từng trận kɧoáı ©ảʍ đánh sâu không còn khí lực ngăn trở. Sở Minh tìm được vị trí khuất mắt người ngoài liền nhiệt tình lên, lưỡi không ngừng ra vào, cả xe đều tràn ngập hơi thở ái muội. Cho dù chính là lưỡi kí©h thí©ɧ, Lâm Tĩnh cũng có thể rõ ràng cảm thấy cơ thể mình sắp bùng nổ kɧoáı ©ảʍ, nhưng là ngay khi sắp lêи đỉиɦ, trong nháy mắt, Sở Minh lại ngừng lại. Dưới thân, dòng nước ấm tản đi, Lâm Tĩnh đầy mặt ửng hồng khó hiểu mở hai mắt, lập tức liền nhìn đến vẻ mặt Sở Minh cười xấu xa:
"Tĩnh Tĩnh, nói cậu yêu mình! Nói xong mình mới tiếp tục "yêu" cậu!"
"Lưu manh!" Lâm Tĩnh giận dồi, cắn môi cố nén, quay đầu không nghĩ yếu thế.
Ô hô, muốn chết tới nơi mà còn mạnh miệng? Sở Minh cười da^ʍ, tiếp tục vùi đầu giao tranh, lại chính là tránh nặng tìm nhẹ, không đυ.ng vào nơi quan trọng, như có như không đυ.ng vào làm cho Lâm Tĩnh có chút chịu đựng không được, dưới thân trống vắng lại không được lấp đầy, trong cơ thể lửa nóng một mảnh, tra tấn nàng gần như rơi lệ. Dù vậy cũng không nghĩ tới chuyện khuất phục.
Sở Minh thở dài, không tra tấn Lâm Tĩnh nữa, lưỡi rất nhanh tiến vào, rất nhanh, Lâm Tĩnh nức nở thành tiếng, co rút run run cuộn mình thành một đoàn.
Sở Minh đem người vừa cao triều thân thể vẫn run run mềm mại ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn hôn tai nàng, nhìn người trong lòng vẫn bộ dáng say mê, nở nụ cười:
"Tĩnh Tĩnh, cậu cho rằng nhiêu đó là hết rồi à? Lưỡi mình hay không?"
Lâm Tĩnh chôn mặt vào ngực Sở Minh, mặc kệ cô.
"Tĩnh Tĩnh, cậu còn nhớ từng đánh vào bàn tay linh hoạt xinh đẹp này không? Tay này nha, chậc chậc, biết đâu từ này về sau cậu cưng nó còn không kịp. Ai da, cậu nói thử coi, hay từ nay mình bảo dưỡng nó kỹ một chút? Dù sao cũng phải phục vụ cho cậu, yên tâm tin ở mình đi. À, cậu thích tư thế nào? Mình --"
Cho dù trốn trong lòng Sở Minh, Lâm Tĩnh vẫn là xấu hổ khó nhịn, hung hăng éo bụng cô một cái.
"A!"
Sở Minh ăn đau, đem Lâm Tĩnh từ ngực mình kéo ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng:
"Lâm Tĩnh, nói cho cậu biết, về sau cậu đánh mình một lần mình sẽ giáo dục cậu một lần! Còn nữa, từ hôm nay trở đi, mình muốn bảy năm này tính toán một chút, đòi trở về! Vừa rồi chẳng qua là khai vị, hừ hừ, về phần bữa ăn chính, mình nhất định phải tìm nơi nào lãng mạn mà ăn!"
"Ui ui -- đau, sao cậu lại cắn a!"
"Sở Minh, cậu đúng là loại cho tí ánh sáng liền tỏ ra kêu căng!"
"Kêu căng? Sở Minh kêu căng cái gì ???!!! Mình đem sức lực cống hiến cho cậu cả rồi! Vừa rồi là ai rêи ɾỉ ha?"
"Cút!"
"Lâm Tĩnh, chữ này tớ nghe suốt bảy năm rồi, cậu chán chưa chứ tớ chán lắm rồi đó, lần sau đổi thành "cút đi" cho mới mẻ a, như vậy nghe cũng có cảm xúc hơn..."
"......"
Kết quả, ngày đầu tiên Lâm tổng chính thức với Sở Minh liền bị làm khai vị bữa sáng ăn luôn, còn cộng thêm đống lãi nhãi làm đồ ngọt tráng miệng.
***************************************************************
Sở Minh huýt sáo phơi phới đi tới phòng Tiêu thụ, vừa đi vào, liền thấy bóng dáng quen thuộc, cười đến răng hàm hướng lên trời chạy qua:
"Yêu tinh, cậu về rồi a?"
Thái Nhan quay đầu, bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt Sở Minh
"Lâu như vậy không gặp, cậu chẳng thay đổi chút nào cả, sao, muốn tớ ở đây để ăn cẩu lương?"
"Ai nha, cậu ăn gì không có liên quan tới tớ, nhưng mà, Minh Minh thật sự rất nhớ cậu nga."
Nói xong, Sở Minh chui đầu vào ngực cạ cạ, ngay sau đó ôm lấy Thái Nhan, dùng sức ôm lên. Ha ha, thật tốt, Nhan Nhan đã trở lại, nở nang hơn rất nhiều, chỉ có mình là nhỏ thôi. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, Nhan Nhan xinh đẹp hơn, sát khí trên người không thấy nữa, tóc dài búi lên, quần áo thường ngày, tay áo xắn lên một chút, soái! Phi thường soái! So với Sở Minh này thua một chút, lại nhìn kỹ một chút, ách.... Nhan Nhan lại cao hơn a, hồi đó bé tí mình đã đánh không lại rồi.
Hạ Tri mang theo vẻ mặt tươi cười tiêu sái tiến văn phòng, thấy một màn như vậy, mặt chậm rãi âm xuống dưới.
Nghe được tiếng động, Sở Minh quay đầu nhìn Hạ Tri, cao hứng tiêu sái tiến lên kéo tay cô lắc lư qua lại.
"Hạ Hạ, cô đã đến rồi a, nhìn nè! Đây là bạn thân nhất của tôi, Thái Nhan. Nhan Nhan, đây là Hạ Hạ, đồng nghiệp."
Thái Nhan khóe miệng đông cứng:
"Minh Minh, không cần giới thiệu, tớ biết cô ấy."
Sở Minh sửng sốt một chút
"Biết? Là bạn hả?"
"Bạn bè bình thường." Thái Nhan không mặn không nhạt trả lời, như trước không nhìn Hạ Tri.
"Hạ Hạ?" Sở Minh quay qua hỏi, vừa nhìn đã giật mình, Hạ Tri mắt rưng rưng nước, hung hăng cắn môi buồn bã nhìn Thái Nhan.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng khi thấy Hạ Tri người từng kiên cường an ủi mình bị Thái Nhan làm thương tâm như thế, Sở Minh vô thức có chút bất mãn, túm cổ áo Thái Nhan khiển trách
"Hay nhỉ? Vừa về nước liền khi dễ mỹ nữ?"
"Ha ha, tôi mới không thèm."
"Cậu nói cái gì?" Sở Minh hai mắt phun lửa.
Thái Nhan cầm tay Sở Minh vứt ra, Sở Minh không thuận theo đá lung tung, Thái Nhan thấy đồ trắng của mình bị in lại dấu chân màu đen, giận dữ, bắt lấy tay Sở Minh vặn rồi đè người xuống đất, Sở Minh điên cuồng giãy dụa chửi, nhe răng trợn mắt.
Thái Nhan không thể nhịn được nữa, người mình yêu nhiều năm cư nhiên vì người lạ hung hăng với mình, ra tiếng khiển trách:
"Sở Minh, cậu là đồ ngu, Hạ Tri vì tớ mới tiếp cận với cậu!"
Tiếng kêu gào đột nhiên dừng lại, mặt Sở Minh vẫn dán trên sàn, hai mắt thất thần, rơi vào im lặng.
Hết chương 42