"Tĩnh Tĩnh, mình nhớ cậu."
Cho rằng Lâm Tĩnh sẽ giống như trước, mặt đỏ tai hồng đẩy mình ra, nhưng lần này hoàn toàn ngoại lệ, Lâm Tĩnh ngược lại còn tiến tới ôm mình chặt hơn. Sở Minh trong lòng muốn nở hoa, chẳng lẽ Tĩnh Tĩnh đồng ý rồi ?o[∩_∩]o ha ha ~
Đáng tiếc trời luôn phụ người, Sở Minh chưa vui vẻ được bao lâu thì trên chân mãnh liệt truyền tới, cảm giác đau điếng nhanh chóng lan ra toàn thân.
"Đau --"
Sở Minh cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên đôi giày da bóng lưỡng của mình có một chiếc giày cao gót đang dùng sức tạo áp lực. Ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Tĩnh, người đang mặt không chút cảm xúc giống như chuyện này không liên quan gì tới mình, Sở Minh tan nát cõi lòng thành hai nửa. Huhu, đây chính là đôi giày mới mua chuẩn bị cho dịp ngày đầu tiên đi làm a, 800 đồng, 800 đồng cứ thế ra đi không quay đầu nhìn lại. Nếu như bị lão mẹ biết thì tính mạng này khó mà bảo toàn.
Một lát sau, nhìn Sở Minh dần dần chảy mồ hôi lạnh, Lâm Tĩnh lúc này mới cười duyên hỏi
"Đau?"
"Ừ đau..." Sở Minh liên thanh trả lời, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Tĩnh, vốn tưởng rằng Tĩnh Tĩnh sẽ vì mình cầu xin mà hạ thủ lưu tình, không ngờ người ta còn niết mạnh hơn, uốn éo đến toàn bộ giày da nháy mắt vặn vẹo biến hình, Sở Minh cảm giác đầu ngón chân của mình đều sắp đứt ra, chịu đựng đau đớn cùng đau lòng, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lâm Tĩnh. Trời ạ! Ai tới nói cho ta biết đây là có chuyện gì?
Lâm Tĩnh vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, sức mạnh dưới chân chưa hề giảm tí nào thản nhiên hỏi
"Cậu cùng Sở Đức rất quen thuộc?"
"Đúng vậy, tụi mình là bạn tốt, tên đó đối xử với mình tốt lắm, chiếu cố rất nhiều."
Khó có dịp Tĩnh Tĩnh quan tâm hỏi han, Sở Minh cúi người trả lời chu toàn, đúng là trời không phụ lòng người, nhờ câu trả lời hoàn hảo này mà lực đạo trên chân biến mất rồi. Sở Minh thở phào nhẹ nhõm đứng thẳng lưng, dùng chân trái nhẹ nhàng cọ cọ bàn chân phải đáng thương.
Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm Sở Minh một hồi, sau đó vươn ngón trỏ ngoắc ngoắc Sở Minh hai cái.
"Wow..." Hồn phách Sở Minh nháy mắt bỏ trốn theo nhịp ngón tay Lâm Tĩnh, ngốc lăng tiến về trước, vẻ mặt mê gái nhìn Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh chủ động ôm lấy Sở Minh, biểu tình quyến rũ liêu nhân, mị nhãn như tơ, bên môi mỉm cười, hơi thở nhẹ nhàng đảo qua mặt, môi như có như không chạm vào cổ Sở Minh, giống như chỉ vô tình đυ.ng trúng.
"Ực --"
Lâm Tĩnh có thể nghe thấy thanh âm Sở Minh nuốt nước miếng, khóe miệng cong gợi lên một chút cười, môi di đến vành tai Sở Minh, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí đột nhiên cường ngạnh:
"Sở Minh, cậu là của tôi, nhớ kỹ!!!"
"A?"
Nói xong, chưa đợi Sở Minh phản ứng, không chút do dự hung hăng cắn xuống cổ trắng nõn.
"Ah? A!!!!"
Đang hoàn toàn sa vào sự dịu dàng, Sở Minh bất thình lình cảm nhận đau đớn sâu sắc, chấn kinh từng bước lui về phía sau, lui tới đυ.ng vào sô pha, mất thăng bằng té xuống ghế, ngồi đần ra một chút vừa định sờ lên chỗ bị thương, chưa kịp kiểm tra vết thương liền bị Lâm Tĩnh khóa tay vào sô pha, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Sở Minh
"Đừng cho tôi nhìn thấy hình ảnh hôm nay thêm lần nào nữa!"
Bị như vậy làm sao còn dám nói không, Sở Minh điên cuồng gật đầu, nhìn Lâm Tĩnh dần dần giơ khóe miệng, lòng đang cô muốn rỉ máu. Tĩnh Tĩnh của ta, Tĩnh Tĩnh đang yêu nghe lời đi đâu mất rồi? Chuyện gì đang diễn ra vậy.....
--------------------------------------------------
Sự kiện bị cắn qua đi, Sở Minh liền ngoan như chưa từng được ngoan, đối xử với Sở Đức vừa lạnh lùng vừa giữ kẻ, điều này làm cho Sở Đức buồn bực nóng nảy. Sách lược theo đuổi trước đó đều phá sản, sốt ruột đi hỏi bạn bè, mọi người cũng đều thúc thủ vô sách. Rơi vào đường cùng, Sở Đức đành phải nghiêm mặt tự mình đi hỏi Sở Minh.
Chọn thời gian không quá bận rộn, lấy cớ mượn tư liệu, từng bước nhỏ đến gần Sở Minh, nhìn Sở Minh nghiêm túc xử lý văn kiện, gãi gãi đầu, cố lấy dũng khí không được tự nhiên hỏi
"Minh Minh, em giận anh hay sao?"
Đang cúi đầu viết này nọ, Sở Minh nghe xong lời này tay cầm bút cứng đờ, ngẩn người lập tức lắc đầu.
Phản ứng này càng làm Sở Đức khổ mà không dám nói, hờn dỗi tiếp tục:
"Vậy sao em không quan tâm anh gì hết?"
Sở Minh buông bút, nhìn Sở Đức vẻ mặt bi thương có chút không đành lòng, vụиɠ ŧяộʍ nhìn phía phòng Tổng giám, xác định không có người mới cắn môi nhìn Sở Đức ngoắc ngón tay, ý bảo hắn tới gần chút.
Bị động tác ái muội kí©h thí©ɧ mặt đỏ tai hồng, cảm xúc mênh mông, Sở Đức nắm chặt dây lưng chồm tới.
Xác định khoảng cách này sẽ không có người thứ ba nghe được, Sở Minh mới yên tâm nhỏ giọng nói
"Chú không biết đâu, có người nói chú thích tôi đó!"
"A????" Sở Đức chấn kinh đổ hết mồ hôi lạnh, nháy mắt hoảng hốt. Oa oa, đại gia, tên nào không có não dám nói cho nàng vậy, phá hư chuyện tốt của lão tử. Trong lòng run run, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Minh. Người này không tức giận đi.....
Sở Minh nhìn Sở Đức giật mình, biểu hiện dáng vẻ phi thường thấu hiểu nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, bĩu môi tiếp tục nói thầm.
"Cái này còn bình thường lắm, lại còn nói chú thừa cơ hội thả dê tôi cơ!"
"......"
Cái này Sở Đức hoàn toàn hết chỗ nói rồi, mặt đỏ tai hồng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Sở Minh muốn nhìn ra xem có phải nàng biết rồi mà giả bộ hồ đồ không, nhưng lại bị biểu tình chân thành đánh bại, lắc lắc đầu, thở dài, lau mồ hồi trên trán rồi cắn răng trả lời:
"Làm gì có chuyện đó, tôi xem em là anh em tốt nha."
"Chính là a, chú nói xem ai ác độc phao tin đồn a, tôi mới hai mươi mấy, làm sao xứng với chú, tuổi chú bằng tuổi cậu tôi luôn đó, cư nhiên còn dám gán ghép lung tung. Không nhạy cảm gì cả, tôi mà biết là ai đồn thì đánh cho ba má nhìn không ra..."
Sở Đức nhìn Sở Minh vẻ mặt tức giận tay chân giơ lung tung đầy căm phẫn, trầm mặc một hồi, chờ nàng an tĩnh lại, vỗ vỗ lưng Sở Minh nhỏ giọng nói
"Minh Minh, kỳ thật anh cũng vừa tốt nghiệp, mới 23 tuổi thôi..."
----------------------------
Cùng ngày đó tại Lâm gia.
Buổi tối, bàn cơm Lâm gia như thường lệ chỉ có hai lão nhân gia, Lâm mẹ nhìn một bàn đầy đủ các món thở dài
"Ai, ông nói xem, Tĩnh Tĩnh tối không về ăn cơm còn hiểu được, tới Minh Minh cũng không biết chạy đi đâu, bữa giờ không thấy tới."
Lâm ba đóng báo lại rồi để lên sô pha, kinh ngạc nhìn Lâm mẹ
"Bà chưa biết?"
"Biết cái gì?"
"Minh Minh đi làm ở chỗ Tĩnh Tĩnh rồi."
"Cái gì?" Nghe vậy, Lâm mẹ lập tức trừng lớn hai mắt.
"Là Minh Minh đến nhờ anh, thấy nó cũng thông minh, trong thời gian ngắn liền nằm được kiến thức tiêu thụ cơ bản nên liền ngoại lệ cho nó vô làm." Lâm ba giải thích.
Lâm mẹ cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, thật lâu sau mới ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm hỏi
"Tui nhớ chuyên ngành của Minh Minh không phải tiêu thụ a, hơn nữa không phải nó không thích làm việc ở công ty sao, không muốn bị trói buộc gì đó?"
"Chắc là đi chăm Tĩnh Tĩnh, quan hệ hai đứa nhỏ đúng là tốt, bên cạnh nhau từ trung học đến đại học, 7 năm còn chưa đủ, làm việc cũng muốn làm cạnh nhau. Bà chưa thấy lúc Minh Minh tìm tôi đâu, biểu tình nghiêm túc kia trước giờ chưa thấy qua nha." Lâm ba tươi cười đáp lại.
"Tĩnh Tĩnh phản ứng thế nào?" Lâm mẹ vội vàng hỏi, kìm không được giọng phát run.
Hơi khó hiểu phản ứng của vợ mình, Lâm ba tiếp tục trả lời:
"Đương nhiên rất vui rồi, còn thường xuyên lái xe đưa Minh Minh về nhà."
Lâm mẹ sắc mặt càng thêm âm trầm, buông chiếc đũa đang nắm chặt trong tay, nóng giận đẩy ghế xông lên phòng Lâm Tĩnh.
Bà vẫn luôn cho rằng mình là một người mẹ tương đối thoáng, chuyện của Lâm Tĩnh bà sẽ không hỏi đến, tin tưởng nàng có thể xử lý thỏa đáng. Nhưng sự nghi ngờ cứ nghẹn trong lòng, lời Lâm ba hôm nay lại càng khiến nó cắm sâu hơn, nghĩ nghĩ bà liền đẩy nhanh tốc độ.
Đẩy cửa ra, Lâm mẹ lập tức mở ngăn kéo bàn học, nhìn thấy ngay cuốn nhật ký màu đen để gọn gàng trong tủ, muốn đưa tay đến lấy. Do dự thật lâu, cuối cùng lấy ra đặt lên bàn, trong lòng yên lặng cầu nguyện, Tĩnh Tĩnh, con ngàn vạn lần đừng làm mẹ thất vọng...
Hết chương 31
D có điều muốn nói: một chương trải qua nhiều khung bật cảm xúc nhỉ các cậu? Từ lần đầu tiên Tỉnh Tỉnh bùng nổ, tới mẹ Lâm phát hiện tình cảm hai người. Đừng bao giờ xem thường trực giác của phụ nữ, nhạy lắm đó :V