Editor: KphonghoaiBeta: D Gần đây Tiểu Đản được thăng chức lớp trưởng bộ môn thể dục, vì muốn mình được nổi tiếng cho nên kéo Sở Minh gia nhập đội. Sở Minh một mực không đồng ý, người thì quen lười biếng, nếu như bị trói buộc theo khuôn khổ thì toàn thân sẽ không được thoải mái.
Tiểu Đản không cam tâm, giàn giụa nước mắt nắm lấy tay Sở Minh.
“Lão Đại , mày bình thường đối với tao thế nào tao cũng nhịn được, nhưng mà lần này mày có thể một lần đừng nhẫn tâm làm tổn thương tao được không, nếu như không phải vì mày, tao làm sao chọn vào trường này chứ?”.
Sở Minh hoàn toàn không để ý đến lời Tiểu Đản, cúi đầu copy bài tập của Lâm Tĩnh, bị Tiểu Đản lẩm bẩm đến phát nóng, bực mình nói:
“Nói láo, bớt đem bản thân nói đến mức cao thượng thế đi, khi đó cũng không biết là ai nói trường đại học này có nhiều mỹ nữ, nhất định phải vào?”
“Uầy…… Tao mặc kệ ! Lão Đại, nếu mày không đồng ý, tao sẽ đi tìm Lâm Tĩnh!”
“Mày tìm cô ấy làm cái gì?” Sở Minh buông viết trong tay xuống, nhìn chằm chằm Tiểu Đản.
“Cũng không có chuyện gì, tao chỉ là muốn đi nói với cậu ấy, năm ngoái lúc chúng ta đi Hải Nam chơi là ai chụp lén hình cậu ấy mặc bikini, mỗi ngày nhìn đến chảy nước miếng. Tao cũng muốn nói với Tĩnh Tĩnh là ai thừa lúc cậu ấy giảng bài cho mình mà liếc mắt nhìn trộm ngực người ta, tao càng muốn nói có người mà giống như bạn Minh đây hay thừa lúc cô ấy tắm mà nhìn lén. Tao…..”
Tiểu Đản thao thao bất tuyệt nói không ngừng, bên này Sở Minh mặt có chút đỏ, nhìn đằng xa thì Lâm Tĩnh đang đi đến, vội vàng lên tiếng:
“Được! Được rồi! Được mà ! Tao đồng ý với mày là được chứ gì?”
×××××××××××××××××××××××××××××
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày huấn luyện, Sở Minh lắc lắc đầu, mệt mỏi đi về hướng phòng nghỉ.
“Sở Minh, cậu giỏi thật nha!”
“Ừm?” Sở Minh quay đầu nhìn lại nhìn thấy đằng xa Thẩm Tư Tư đang lặng lẽ đứng nhìn mình, trong tay còn cầm một bình nước, miệng cười cười, cũng không từ chối, đón lấy bình nước, vừa uống vừa khiêm tốn nói:
“Bình thường thôi, bình thường thôi, đoán chừng còn có thể tham gia đội tuyển quốc gia, trường mình đứng nhất nhằm nhò gì.”
“….” Nhị Thiếu ngồi kế bên nghe thấy, xém chút nước phun cả nước ra ngoài.
Tư Tư nhìn nhằm nhằm Sở Minh một lúc, mặt tự nhiên đỏ ủng lên. Bản thân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thẳng thắng như vậy, nữ sinh soái khí, tóc ngắn gọn gàng, dáng người cao cao, nụ cười mê người, tính cách rộng rãi. Không biết tại sao bản thân mình bị thu hút nhiều đến thế, không tự chủ muốn đến gần, khi đến gần lại phát hiện sự chú ý của người kia đặt ở trên một người khác.
Sở Minh uống ừng ực bên cạnh, từng ngụm uống sảng khoái, quay đầu nhìn Tư Tư, có chút buồn cười, cô gái này sao kì lạ đến thế, luôn nhìn chằm chằm mình? Nhìn cái gì chứ? Nhìn thì nhìn đi, một chút lại cười, một chút lại đỏ mặt, không có việc gì a ?
“Khụ khụ, Tư Tư ah, cậu tìm mình có chuyện gì sao ?”
Nghe thấy Sở Minh giọng châm chọc nói, Tư Tư có chút đỏ mặt lên, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
“Mình là người quản lý đội bóng của các cậu.”.
“Hả?” Sở Minh kinh ngạc đến miệng cũng không khép lên được. Nữ quản lý sao? Thường quản lý đội bóng không phải là những tên đầu trọc bóng loáng, bụng bự, mặt mày hung dữ sao…. Cô ấy mềm yếu thế này, có thể quản lý ai chứ, có chút không hiểu nổi.
“Cậu biết đánh bóng không ?”
“Không biết……”
“Vậy ???”
Nhìn thấy dáng vẻ Tư Tư đỏ mặt nửa muốn nói mà lại không nói, Sở Minh như hiểu ra, nắm chặt tay lớn tiếng hỏi
.
“Mình biết rồi, chính là tên Tiểu Đản quỷ quyệt kia đúng không?! Tiểu tử thối, đúng là không thể tha thứ được mà!”
Tư Tư đỏ mặt lắc đầu, môi mấp máy, Nhị Thiếu bên cạnh buông nước trong tay xuống, đưa mắt nhìn, chầm chậm quan sát Tư Tư.
Lúng túng một hồi, Tư Tư mới lên tiếng.
''Tối nay có buổi tiệc chào mừng đội viên mới, hy vọng các cậu có thể đến.”
“Woa, ăn cơm hả, có chân gà không?”
“Mình sẽ nói để bọn họ chuẩn bị.”
“Vậy không thành vấn đề, đúng rồi, có thể đem thêm người nhà đến không?”Sở Minh hai mắt sáng rỡ hỏi.
Tư Tư nhìn chằm chằm Sở Minh một hồi, ngượng ngùng trên mặt cũng biến mất, mỉm cười lắc đầu.
“Đây là tiệc nội bộ các thành viên, cho nên….”
“Uh…. Vậy à…” Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Sở Minh lòng dạ cũng không hẹp hòi, không nhẫn tâm làm tổn thương cô gái mềm yếu, miễn cưỡng đồng ý (Trời mới tin, còn không phải vì chân gà).
Nhị Thiếu hoàn toàn không nói lời nào mặt nghiêm túc nhìn hai người nói chuyện, khi Tư Tư đi rồi, tâm tình mới dịu lại, Sở Minh lại muốn đi tắm.
“Minh Minh, cậu tránh xa Thẩm Tư Tư ra một chút đi.”
“Hả??? Tại sao vậy?” Sở Minh khó chịu nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, ban đầu không phải cậu ta cùng Đồng Đồng muốn mình quen người kia sao ?
“Người này, sợ là không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Nhị Thiếu nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Tư Tư nói…
“Uh.”
Sở Minh căn bản vốn không để tâm lời Nhị Thiếu nói.
××××××××××××××××××××××××××××××
Buổi tối Nhị Thiếu và Sở Minh đến chỗ đúng giờ hẹn, Nhị Thiếu một thân âu phục đen nổi bật giữa đám người, phong cách hip-hop cùng cà vạt, lại đi cùng với người vẻ ngoài lười nhác kia, giống như một đại thiếu gia nhà giàu. Mà Sở Minh của chúng ta lại tùy tiện biết bao, sợ mình ăn cơm không kịp nóng, nên trực tiếp mặc đại áo lửng đến, như thường lệ kết hợp với đôi dép lê yêu thích, tóc thì cột lên, nếu nhìn thì giống như từ trong chăn vừa chui ra, nhưng mà chính là ăn mặc đơn giản như vậy, lại lập tức hấp dẫn ánh mắt của Tư Tư, mê mụi nhìn Sở Minh dáng người tươi cười, nhìn không hề chớp mắt.
“Hey, Tư Tư ah, Nhị Thiếu nhà chúng tôi đã có chủ rồi, cậu nhìn cũng vô dụng thôi.” Nhìn thấy Tư Tư có chút thất thần, Sở Minh tinh nghịch nhìn nàng ta rồi nháy mắt.
Nhị Thiếu bất đắc dĩ trợn mắt với Tiểu Cẩu ngu ngốc một cái, không để ý hai người, trực tiếp đi qua bên kia chào hỏi đồng đội.
“Mình đâu có nhìn cậu ấy….” Tư Tư nhìn Sở Minh nhỏ giọng giải thích.
Sở Minh cười toét miệng nói.
''Ai ya, thích lại chối, mình nhìn người trước giờ rất chuẩn.”
“Chẳng qua là, mình nói cậu nghe, vợ cậu ấy chính là con cọp cái, đoán chừng cậu tay chân nhỏ nhắn không thể đánh lại cô ta đâu.”
“….”
Nhìn thấy Tư Tư đã không chịu nổi, Sở Minh mới chịu buông tha, xoay người đi về phía ghế bên cạnh Nhị Thiếu mà ngồi xuống bắt đầu gặm chân gà. Mọi người trong bàn kinh ngạc nhìn thấy Sở Minh ăn đến miệng dính đầy dầu, có chút cạn lời, người này giống như đã xác định sẽ là đội trưởng tiếp theo… Khó trách, không câu nệ tiểu tiết như vậy…
Tư Tư nhìn thấy bộ dạng ngồi ăn của Sở Minh, hé miệng cười, không tự chủ được lấy khăn chùi cho Sở Minh.
.
“Cám ơn!”
Sở Minh ăn đến mức không cảm thấy xấu hổ, há miệng to nói cảm ơn, Nhị Thiếu ngồi bên cạnh lườm hai người , kéo Sở Minh, thấp giọng nói:
“Cậu bớt lại chút đi, cẩn thận tớ nói cho Lâm Tĩnh đấy!”
''Sau, tại sao vậy?”
Dần dần, bầu không khí mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, cũng không biết ý định của ai mang theo bia đến, Sở Minh vừa mới vào đội lại được phong làm đội trưởng, thực lực vẫn chưa theo kịp, bởi vậy có rất nhiều người bất mãn, thế là mọi người đều nhắm vào giả vờ kính rượu. Sở Minh mặt cũng đỏ bừng lên, lưỡi cũng thắt lại, hai mắt phát sáng, cả người hưng phấn. Nhị Thiếu một bên đoán được ý đồ, bị bộ dạng tiếp rượu vui vẻ của Sở Minh khủy tay đυ.ng lệch trúng miệng, ôm lấy khuôn mặt thanh tú bị đυ.ng sưng tấy của mình nhìn Sở Minh hoàn toàn không khống chế được, ủy khuất nén nước mắt chạy đi méc nữ nhân của mình, thuận tiện thông báo cho Lâm Tĩnh, sợ là bây giờ chỉ có mình cậu ta mới có thể quản được cái tên tiểu cẩu khốn nạn này.
Uống một hồi lâu, người chung quanh cũng đều gục ngã, Sở Minh cũng hết sức tay chống lên bàn, trong mơ màng cảm thấy có người đang đỡ mình dậy, nhu mì gọi tên mình, nhưng mà cố gắng thể nào cũng không mở mắt nổi, đầu đau như tê liệt, chỉ có thể biểu môi phát tiết.
“Tĩnh Tĩnh …. đau.. đau đầu lắm…”
Cảm thấy thân thể người đang đỡ từ mềm mại lại cứng đơ lại, một lát sau, mặt lại nóng lên, lại bị thứ mềm mại ôm lấy, miệng cũng đồng thời bị vật mềm mại kia tấn công.
“Uh, Tĩnh Tĩnh….. đau đầu lắm”
Tiếng rên nhẹ lẩm bẩm từ miệng thốt ra, nhớ đến sự dịu dàng của ngày xưa, không ngờ rằng người kia lại càng vội hơn, giống như đang giận dỗi, môi lưỡi bị hôn đến mãnh liệt, hôn tùy ý đến mức chỉ thiếu hôn lên mặt mình, đang sắp thở không nổi, trong mơ hồ nghe được tiếng hét:
“Thẩm Tư Tư, cậu còn dám chiếm tiện nghi của Tiểu Cẩu! “
“Còn không buông ra cho lão nương!!!”
“Lâm Tĩnh, cậu còn sững sờ làm gì ? Nhìn thấy Tiểu Cẩu với hồ ly tinh hôn nhau cậu còn nhịn được sao ?”
” Cậu làm gì thế ? Cậu ấy đâu có từ chối đâu!”
” A, cái tên Tiểu Tam này còn dám nhiều lời!”
“Sở Minh, Sở Minh!”
“….”
Cứ như thế mà trôi qua một chút, âm thanh xung quanh cũng dịu lại, bản thân cũng ngủ thϊếp đi, chỉ lạ trong mơ nhìn thấy Tĩnh Tĩnh không biết vì sao lại bi thương nhìn mình, Tứ Đồng cũng nghiến răng nghiến lợi xỉ vả ồn ảo muốn ném mình xuống biển, ngược lại Nhị Thiếu thì vội vàng nắm lấy, ha ha, thật là một giấc mơ buồn cười.
Không biết ngủ bao lâu, Sở Minh dần dần tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau nhức, toàn thân bủn rủn, cố gắng mở mắt, vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Tứ Đồng mở to mắt nhìn mình.
Cứ thế mà véo mình, đau đến hét lên, xem ra không phải mơ, thật sự tỉnh rồi…
“Tỉnh chưa??” Câu đầu tiên bực tức hỏi.
“Uh, Đồng Đồng, thế này là sao vậy ?”
Tứ Đồng trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Minh, có một chút không tin được liền hỏi:
“Cậu không nhớ gì sao?”
“Sao?” Sở Minh ngơ ngác nhìn Tử Đồng.
“Hừ hừ…”
''Rốt cuộc là sao thế ?” Sở Minh bị Tử Đồng lườm đến phát run.
“Cậu đúng là quý nhân mau quên, say rượu loạn trí, một chớp mắt thì đã quên rồi.”
“Cái gì ??? ” Sở Minh mở to mắt nhìn, kinh ngạc nhìn Tứ Đồng.
Cứ tưởng Sở Minh giả vờ, Tử Đồng có chút tức giận.
“Muốn giả nai hửm?”
''Không phải, không phải… ” Sở Minh vội vàng phủ định, cúi đầu nhìn mình bị quấn trong chăn, đột nhiên cảm thấy sửng sốt lạnh mình, thực chất trên người chỉ còn mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, mặc dù ngực nhỏ cũng không cần để tâm, nhưng mà cái áo đó mình lúc nào cũng mặc nay sao lại không thấy, sợ hãi nhìn thấy Tứ Đồng mặt đang đen lại, tay nắm chặt chăn quấn lại, trong mắt có chút nước mắt, đôi môi mấp máy, uất ức mở miệng.
“Nói thế nào thì mình và Nhị Thiếu cũng là bạn thân, sao cậu có thể làm ra chuyện này với mình chứ ?”
Nói đến đây, thấy bản thân mình biến thành kẻ vụиɠ ŧяộʍ cùng vợ bạn thân, nước mắt rơi không kiềm được rơi giọt ngắn giọt dài.
“Cậu nói đi mình phải làm sao đây, làm sao để mình giải thích với Tĩnh Tĩnh, mình uống say không lẽ cậu cũng say luôn sao?!”
Nghe đến đây, Tứ Đồng trừng mắt nhìn Sở Minh.
” Cậu nói cái gì ?!”
Sở Minh uất ức, vùi đầu vào gối, khóc ướt cả gối, hai chân giẫy giẫy mà gào lên:
“Oa oa, Nhị Thiếu ah, Tĩnh Tĩnh ah, mình xin lỗi hai người !!!!”
Hết chương 22