Chương 17: Tôi là cái gì

Khoảng giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, mấy người ngồi vây quanh một vòng, hưng trí bừng bừng hàn huyên.

Tử Đồng: Con chó nhỏ, ngày đó cậu chống đối huấn luyện viên, bị phạt mỗi sớm lấy nước rửa mặt cho ông ta, cậu liền thành thành thật thật nhận phạt?

Sở Minh: Nè nè, cậu đừng có mà vũ nhục nhân cách của tôi, tại sao tôi không hận phạt?

Nhị Thiếu: Thật sự? Không có hành động trả thù?

Sở Minh: Trả thù? À ừ… Xem như không tính đi, tôi chỉ là lấy bàn chải đánh răng của ông ta chà chà tolet mà thôi.

Mọi người: …

Tiểu Đản: Lão đại, tình nguyện đắc tội quân tử cũng không thể tội tiểu nhân, nhìn mày làm tao hiểu rõ câu này rồi.

Mọi người: Đúng vậy, đúng vậy.

Sở Minh: Biết là tốt rồi! Tĩnh Tĩnh, nghe thấy không? Đừng có đắc tội mình nữa, nhanh đồng ý đi.

Lâm Tĩnh:……

××××××××××××××××××××××××××××

Quân sự vào ngày cuối cùng, toàn quân mang quân trang hành quân 5km, nếu tụt lại phía sau, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, sang năm tiếp tục đến.

Vừa mới bắt đầu đội ngũ còn chỉnh tề, đến sau, ngày thường mấy đứa được nuông chiều từ bé dần dần thể lực chống đỡ hết nổi. Chỉ có vài người thể lực trâu bò trụ lại trong hàng, Sở Minh chính là người đứng đầu trong đó.

“Tĩnh Tĩnh, cố lên! Kiên trì một chút là tốt rồi!”

Thật sự thì 5km đối với Sở Minh mà nói căn bản chính là một bữa ăn sáng, cố ý chậm bước chân đợi Lâm Tĩnh. Nhìn người kia nguyên bản trắng nõn phấn hồng, trên trán mồ hôi từng giọt, từng giọt hạ xuống, ngực từng trận phập phồng, Sở Minh đau lòng cực, hận không thể chính mình thay nàng chịu khổ. Vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày, nhãn tình sáng lên…

“Đem trang bị cởi ra đưa cho mình đi!” Nói xong, Sở Minh lập tức túm trang bị, lại bị Lâm Tĩnh đang thở hồng hộc đẩy ra.

“Không… không cần, rất nặng, cậu… chịu không nổi .”

“A nha, cậu né cái gì? Nhanh lên!”

Xem Lâm Tĩnh mệt thành như vậy còn cậy mạnh, Sở Minh có chút không vui .

Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn Sở Minh, tuy rằng người kia xem như sức lực tràn trề, không giống cạn kiệt hết năng lượng, nhưng cuối cùng Sở Minh cũng là nữ sinh, làm sao cô nhẫn tâm để nàng một mình ôm hai bộ hành trang chạy hết hơn phân nửa lộ trình còn lại chứ. Vì vậy nên Lâm Tĩnh dùng sức túm chặt đai an toàn, kiên trì không chịu cho Sở Minh hỗ trợ.

Hai người đang giằng co, nam sinh bên cạnh nhìn thấy trong lòng vui vẻ. Hắn đã sớm để ý Lâm Tĩnh, người xinh đẹp như vậy, nhưng bất hạnh vẫn không có lý do tiếp cận. Lần này khó được cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, vui vẻ cười nói:

“Hai người đừng cãi cọ, đưa cho tôi đi!”

“Liên quan gì tới cậu?” Sở Minh lửa giận bừng bừng nhìn chằm chằm cái tên vừa nhìn đã biết không có ý tốt này. Vì Lâm Tĩnh không chịu nhận sự giúp đỡ của mình mà có chút tức giận lửa giận, rốt cuộc áp không được, toàn bộ phát tiết lên nam sinh này.

Dù sao người ta cũng là có ý tốt, hơn nữa là bạn cùng lớp, thái độ của Sở Minh làm Lâm Tĩnh có chút không hài lòng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi theo thói quen tính cự tuyệt.

“Không cần, tôi tự mình mang là tốt rồi.”

“Không cần khách khí, nam sinh tụi mình bình thường huấn luyện phải mang gấp đôi quân trang, cái này với tớ mà nói không tính cái gì, vẫn là đưa cho tớ đi, một hồi tụt lại phía sau sẽ phiền phức đấy.”

Thể lực của nam bình thường luôn tốt so với nữ, nếu không đem trang bị cho hắn thì Sở Minh chắc chắn sẽ đoạt đi, vì thế Lâm Tĩnh thản nhiên tháo trang bị đưa qua.

“Cậu!!!!!” Không nghĩ tới Lâm Tĩnh không cần do dự trực tiếp đồng ý tên nam sinh kia, Sở Minh tức giận nhìn nàng.

“Không cần cậu giúp, yên tâm đi, mau trở về hàng!”

Sợ Sở Minh tính trẻ con lại nổi lên, cô cũng không có sức để dỗ, Lâm Tĩnh trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Lời này càng khiến Sở Minh trong lòng lòng đố kị, bắt lấy tay Lâm Tĩnh, dừng lại bước chân, trợn tròn hai mắt căm tức nàng. Nhìn bên cạnh đồng học đều chạy qua gần hết, vốn đã tuột rất xa, Lâm Tĩnh có chút sốt ruột dùng sức muốn gạt tay Sở Minh, đương nhiên không thành công, càng giãy dụa càng bị nắm chặt, thân thể vốn bủn rủn còn trải qua một phen ép buộc sau càng thêm vô lực, cuối cùng không có kiên nhẫn.

“Cậu mau buông tay!”

Sở Minh giống như chưa hề nghe thấy gì, vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.

Toàn bộ bạn học hàng sau đều chạy đi qua, Lâm Tĩnh càng nóng nảy, tức giận khiển trách.

“Cậu đùa giỡn cái gì, buông tay!”

“Lâm Tĩnh, ở trong lòng cậu tôi là cái gì?”

Từng từ từng chữ từ miệng Sở Minh phun ra, hai mắt cũng dần dần có sương mù.

Lâm Tĩnh đang lo lắng việc bị bỏ lại phía sau nên căn bản không có chú ý tới Sở Minh khác thường, dùng hết lực bỏ vùng khỏi tay Sở Minh, liều mạng chạy theo đội.

Đứng ở sân huấn luyện bụi bay mù mịt, nghe xung quanh tiếng bước chân hỗn loạn, nhìn Lâm Tĩnh dứt khoát rời đi, Sở Minh đầu óc trống rỗng, không có tri giác, lảo đảo chạy vài bước muốn theo sau, lại bị người chạy sau không kịp thu chân đạp trúng, chịu đựng toàn tâm đau đớn, không để ý mọi người la ó thở hồng hộc, như cũ cố chấp nhìn bóng dáng Lâm Tĩnh…

×××××××××××××××××××××××××××××××××××××××

Sở ba Sở mẹ làm sao cũng không nghĩ tới, hạnh phúc đưa con gái đi học đại học, chưa tới vài ngày liền biến thành kẻ mất hồn đờ đẫn như thây ma, Sở mẹ đau lòng rớt nước mắt, cố ý ở nhà chăm sóc nàng.

Ngày hôm sau, Tiểu Đản cùng vài người mang danh trường học đến xem Sở Minh, hàn huyên trong chốc lát, thừa dịp Sở Minh không thèm để ý, Sở mẹ vụиɠ ŧяộʍ đem Tiểu Đản kéo vào góc.

“Tiểu Đản, mau nói thật với dì, Minh Minh có phải đang thất tình không?”

Tiểu Đản mở to hai mắt nhìn Sở mẹ.

“Mày đừng có dối dì, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn bị thương là việc bình thường, nhưng là dù thế nào cũng không giống lúc này. Trời ạ, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ nước mắt tự động rơi xuống, ăn không ăn uống không Uông, phim cũng không xem, mau nói cho dì, nó rốt cuộc sao lại thế này hả?”

Sở mẹ hốc mắt hồng hồng, nhìn chằm chằm Tiểu Đản muốn tìm ra đáp án. Tiểu Đản nghe xong cũng có chút đau lòng. Lão đại lần này bị thương, tuy rằng nàng chưa nói gì, nhưng với hiểu biết của cậu về Sở Minh cũng có thể đoán được chút, trừ bỏ Lâm Tĩnh còn ai có thể làm cho Sở Minh ở thời khắc mấu chốt thất thần.

Được lắm, lúc điểm danh không có bóng dáng, thành tích vinh dự gì đó cũng ra khỏi tầm tay. Hơn nữa, không biết kì quân sự này có vượt qua không, làm cho mọi người đều lo lắng.

Nhưng nếu đem chân tướng nói cho Sở mẹ, chỉ sợ thương tích trên người nàng dưới sự trợ giúp của Sở mẹ lại tăng thêm vài phần đi. Vì Lão đại, cậu tùy tiện tìm cái lý do qua loa tắc trách tránh đi. Sở mẹ tuy là hoài nghi, nhưng vì cũng tin tưởng Tiểu Đản, cũng không hỏi thêm nữa.

Mọi người đứng bên giường Sở Minh trò chuyện một chút, thấy cô không có hứng thú tiếp chuyện liền tự giác tản đi.

Sau khi mọi người đi hết, Lâm Tĩnh một mình đứng tại chỗ nhìn Sở Minh, trong khóe mắt xinh đẹp có chút ẩm ướt.

Cái con người bình thường hay cười đùa Sở Minh quay đầu đi chỗ khác, lãnh đạm không nhìn Lâm Tĩnh.

Lần đầu tiên Sở Minh dùng thái độ như thế đối xử với mình, Lâm Tĩnh có chút khổ sở nhìn nàng, không biết như thế nào mở miệng.

“Cậu tới làm gì?”

Cuối cùng không chịu được không khí ngột ngạt này, Sở Minh chậm rãi mở miệng.

“Thực xin lỗi.”

Thanh âm thản nhiên truyền đến tai Sở Minh làm cho nàng bất giác nhíu mày, đợi lâu như vậy chỉ để nghe một câu thế này sao? Trầm mặc nhẫn nại lại đợi thêm chốc lát, thấy Lâm Tĩnh vẫn không có động tĩnh, Sở Minh có chút nản lòng thoái chí…

“Đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Lâm Tĩnh nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt bất khả tư nghị, không tin lời này là từ Sở Minh miệng nói ra, thê lương nhìn nàng, mãn nhãn bi thương.

Sở Minh nhìn Lâm Tĩnh vẻ mặt bi thương có chút không đành lòng, nhưng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, lửa giận lại muốn phun trào.

“Lâm Tĩnh, nếu hôm nay không phải tôi nằm ở trên giường bệnh, có phải cậu sẽ không hạ mình xuống tìm tôi?”

Lệ tuôn rơi, Lâm Tĩnh cúi đầu, không muốn Sở Minh thấy bản thân yếu ớt, nước mắt từng giọt một rơi trên sàn vỡ tan như mảnh pha lê.

“Tôi không cần cậu thương hại, cậu về đi.”

“Mình không có.” Lâm Tĩnh vội vàng biện giải.

“Ở trong lòng cậu, tôi là cái gì?” Nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh, Sở Minh một lần nữa hỏi câu hỏi ngày đó vẫn chưa được trả lời .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự kiên nhẫn của Sở Minh cũng từng chút một bị bào mòn mất, nhìn Lâm Tĩnh do dự khó xử, cô thở dài.

“Cậu đi đi, tôi mệt rồi.”

“Sở Minh…. Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Chưa bao giờ từng yếu đuối như vậy…

Lâm Tĩnh nắm lấy tay Sở Minh, mắt đã ngập tràn nước.

“Vậy vì cái gì vẫn không chịu chấp nhận tôi?” Sở Minh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.

Không trả lời, nước mắt lướt qua gò má trơn láng, từng giọt nhỏ xuống tay Sở Minh.

Cuối cùng Sở Minh không chịu được đau lòng, ôm lấy thân thể mềm mại đang run run vì khóc, nghiêm túc lau đi nước mắt trên hai má cọ, ôn nhu an ủi:

“Tốt lắm, tốt lắm, không hỏi cậu nữa, nha?”

“Thực xin lỗi…”

Nhìn Lâm Tĩnh muốn cầm cũng không cầm được nước mắt, Sở Minh đành phải xuất ra chút thủ đoạn dời đi lực chú ý của cô.

“Uầy… xin lỗi có ích lợi gì? Đêm nay liền lưu lại bồi gia đi, gia sẽ “hầu hạ” cưng thật tốt!”

Quả nhiên, so với mấy lời an ủi hiệu quả hơn, Lâm Tĩnh ngưng khóc hẳn, đỏ mặt chui khỏi vòng tay của Sở Minh.

Nhìn Sở Minh băng bó khắp người người, vốn nước mắt đã ngừng lại muốn trào ra, nghẹn ngào hỏi:

“Vết thương của cậu…”

“Ây da, thương đều ở trên người, tay không có việc gì, cậu yên tâm, cho dù thật sự bị thương mình cũng vẫn mạnh mẽ!”

“Cậu !!!!!”

“Mình cái gì? Mình dễ dàng sao? Bị người ta đạp lên, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu có biết Tử Đồng cười nhạo mình thế nào sao?”

“Như thế nào?”

“Nàng nói hai ta lúc ấy đặc biệt giống Tân bạch nương tử truyền kỳ. Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh trình diễn lôi phong tháp chia ly!”

“Ách….”

Hai người đang vui cười trò chuyện, cửa lại bị đẩy ra, người bước vào đầu tiên là nhìn trái nhìn phải, đến khi tầm mắt dừng tới hình ảnh Sở Minh sau, nhãn tình sáng lên, lập tức chạy vội vào phòng, ôm cổ Sở Minh, hung hăng hôn một cái.

“Minh Minh!!!! Mình đã trở về!!!”

Hết chương 17

Hai người toàn ngược nhau, Sở Minh bựa thì thôi rồi =))) Nỗi khổ của yêu trúng tsundere đó mấy má