Chương 21

Tô Bạch vẫn chìm đắm trong niềm vui sướиɠ vì sắp được ăn thịt thỏ, nước miếng chảy ròng ròng, mãi sau mới nhận ra có người đến.

“Thì ra là các người!”

Tô Viên nhanh nhẹn chạy tới thu hút sự chú ý của Giang Ngôn Triệt và Giang Ngôn Xuyên.

“Thật trùng hợp, hai anh cũng lên núi hái rau dại à?”

Đôi mắt đen láy của Giang Ngôn Triệt nhìn chằm chằm vào Tô Bạch và Tô Viên đang đứng đối diện.

Hai anh em họ đều xách theo chiếc giỏ nhỏ, trên cùng đầy rau dại.

Nhưng mũi của cậu rất nhạy, như thể ngửi thấy một mùi gì đó khác lạ.

Giang Ngôn Triệt cười nhẹ, “Chúng tôi vừa lên núi, trên đó vẫn còn nhiều rau dại.”

Giang Ngôn Xuyên hay nhút nhát, trốn sau lưng anh trai, cánh tay cậu bé có chút ngứa ngáy, len lén gãi mấy cái.

Giang Ngôn Triệt và Tô Viên đồng thời phát hiện ra, Giang Ngôn Triệt nắm lấy cánh tay em trai, xem xét vết thương.

Tô Viên đặt giỏ xuống, chạy đi nhổ mấy cọng cỏ cách đó không xa, rồi nhanh chóng quay lại.

“Loại cỏ này có thể giảm sưng ngứa, không cần lo lắng, bà nội em nói thế.”

Giang Ngôn Triệt ngồi xổm xuống, hai tay nhận lấy cỏ từ Tô Viên, “Cảm ơn Tô Viên.”

Tô Viên nhận ra rằng Giang Ngôn Triệt rất quan tâm đến em trai mình. Nếu như mẹ cậu còn sống, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn khác.

Phải bồi dưỡng những hạt giống tốt từ khi còn nhỏ!

Giang Ngôn Triệt nghiền nát cỏ rồi đắp lên cánh tay của em trai, sau đó lấy ra hai quả trứng gà rừng từ trong gùi và đưa cho Tô Viên.

Tô Viên: ?

Giang Ngôn Triệt: “Em ăn thêm trứng gà đi.”

—————

Tối nay, nhà họ Tô vô cùng vui vẻ, bà cụ Tô quyết định phơi khô một nửa con thỏ rừng, còn một nửa thì tối nay ăn.

Da thỏ sẽ được giữ lại xử lý cẩn thận, trước mùa đông sẽ làm cho Tô Viên và Tô Bạch đôi găng tay giữ ấm.

Gia đình của chú ba cũng không có ý kiến gì, không thấy ánh mắt sắc bén của bà cụ Tô sao?

Lát nữa mà gây chuyện thì ngay cả thịt thỏ cũng chẳng có mà ăn.

Tô Bạch và Tô Viên vui mừng nhảy cẫng lên, thật sự là thèm thịt đến không chịu nổi.

"Bà nội, lát nữa cho cháu nếm trước hai miếng nhé, cháu nếm thử xem mặn hay nhạt."

Bà cụ Tô liếc nhìn Tô Bạch đang lắc lư, "Cháu đúng là lớn lên nhờ ăn dưa muối, chỉ biết lo mấy chuyện mặn nhạt thôi."

"Ục ục ục..."

Cuối cùng, Tô Viên cũng có thể đường đường chính chính ăn thịt thỏ, chỉ mới ngửi thấy mùi thôi mà bụng đã kêu ục ục rồi.

Chú ba Tô Đại Quý cười sảng khoái, vỗ đùi rồi hét lớn về phía bếp: "Bụng nhỏ của cục cưng nhà chúng ta réo lên rồi, còn không nhanh tay dọn thức ăn đi."

Vợ chú ba, Chu Hồng Hoa tràn đầy sức lực, bước ra khỏi bếp, trừng mắt nhìn Tô Đại Quý mấy cái.

"Anh bớt ồn ào đi!"

"Được rồi."

Hôm nay Chu Hồng Hoa rất dốc sức, nhìn xem, con của nhà anh cả mang về nào là rau dại, nào là thỏ rừng.

Vì nồi thịt này, sau này ai dám nói xấu Tô Viên của nhà họ Tô, bà ấy sẽ là người đầu tiên đứng lên.

Chị dâu cả Tạ Xuân Đào, nhanh nhẹn xử lý con thỏ rừng, một nửa đem phơi khô, nửa còn lại đem hầm chung với khoai tây.

Tạ Xuân Đào: "Tối nay người già và trẻ con đều vui vẻ, chị sẽ cho thêm dầu và muối, đảm bảo món này sẽ ngon."

Chu Hồng Hoa: "Chị dâu cả cứ tùy ý, chỉ mới ngửi mùi thôi em đã không chịu nổi rồi."

Hai anh em Đại Đầu và Bì Đản nhà chú ba vui mừng vỗ tay, vẻ mặt hớn hở làm cho Tạ Xuân Đào bật cười.