Chương 10

Tô Viên mơ màng cười một cái, không chịu nổi cơn buồn ngủ nên trực tiếp ngủ mất.

Cô bé này đã yếu ớt không chịu nổi.

Bên ngoài, Tô Bạch đập chết mấy con muỗi, ngóng về phía cửa phòng Tô Viên, vẫn đang đau đầu không biết làm thế nào để xin lỗi.

Cho đến khi bà cụ Tô đi dạo qua đây và nhìn chằm chằm vào cậu bé: “………….”

Tô Bạch lập tức thu lại dáng vẻ tuỳ tiện, nhìn bộ dáng ấy có vẻ hơi thật thà.

Ai bảo Tô Viên là cục cưng của ông bà và cha mẹ.

Cậu bé không dám chọc tức, không dám đánh thức Tô Viên.

Tuy nhiên, trái tim đang lo lắng vẫn chưa buông xuống.

Bà cụ Tô khẽ ho một tiếng.

Tô Bạch vội vàng ngậm miệng lại, lăn lóc bỏ đi.

Ngày hôm sau, trời vẫn âm u.

Tô Đại Thành lại khiêng hai thùng nước về, vốn dĩ ông ấy đã khỏe hơn người bình thường rất nhiều, nên công việc này đối với ông ấy rất dễ dàng.

Bà cụ Tô lại gọi Tô Đại Thành đến giúp mang lương thực.

Hôm nay phải đến nhà cậu nhóc nhà họ Giang, Giang Ngôn Triệt để cảm ơn.

Nhà họ Tô không phải là người qua loa, thời này lương thực chính là sinh mạng của người dân!

Nhà họ Tô có thể lấy ra lương thực vào thời điểm quan trọng này, đó chính là thể hiện sự thành tâm.

Ít nhất có lương thực, con người sẽ không chết đói.

Thời kỳ khó khăn này so với những nơi ngoài kia chỉ ăn lá, vỏ cây, rễ cỏ thì tốt hơn nhiều, trong những tình huống tồi tệ nhất, có người thậm chí đã ăn đất, than đá, hoặc bùn, có trẻ em ăn vào bụng lại không thể thải ra, cuối cùng chết vì bị tắc trong bụng.

Thực tế thật khắc nghiệt, có cách nào đâu?

Lúc này, khẩu phần ăn của mỗi người đều có giới hạn, không phải ai cũng có thể nhận được nhiều hơn.

Trong đại đội vẫn còn những người nợ lương thực, những người đó gọi là “người nợ lương”, luôn nợ không trả nổi còn thích thiếu nợ, gọi là “nợ cũ”.

Dù rằng ông ba thường lười biếng, nhưng sổ sách nhà họ Tô thì luôn đúng!

Trong lòng ông cụ Tô cũng không dễ chịu, ông cụ đã từng trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, chứng kiến nhiều sự việc tàn khốc và kinh hoàng.

Nên trong lòng ông cụ, lương thực là quan trọng nhất.

Bây giờ để báo đáp ân nhân cứu mạng của cháu gái nhỏ, ông cụ không còn cách nào khác ngoài việc báo đáp.

Năm ngoái nhà họ Tô đã đổi khoai lang, đậu tương, khoai tây và các loại ngũ cốc thô, gạo loại ngon quý giá chỉ đổi được chưa đến hai mươi cân, phần còn lại toàn đổi thành ngũ cốc thô.

Năm nay, bà cụ Tô lại tổ chức con dâu cả và con dâu thứ ba cùng nhau làm dưa cải và dưa muối, thật ra cũng có thể dành một phần gửi cho nhà họ Giang.

Bà cụ Tô nhẹ nhàng vuốt ve những quả trứng gà trong giỏ, không chút do dự bảo Tô Đại Thành mang vào bếp nấu.

“Lúc này Tiểu Viên yếu quá, phải ăn chút trứng gà để bổ sung.”

Ông cụ Tô vừa nghe thấy tên Tô Viên, lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Đúng đúng đúng.”

“Nhanh đi nấu cho cháu gái nhỏ của chúng ta ăn.”

“Còn Tô Bạch thì…”

Bà cụ Tô vừa cười vừa mắng: “Cái thằng nhóc này, mẹ còn có thể lừa gạt nó được sao?”

Tô Đại Thành vui vẻ nhận lấy trứng gà từ tay mẹ, hớn hở mang đến bếp.

Chỉ là tốc độ nhanh đến nỗi không nghe thấy câu cuối cùng của mẹ mình kêu cho Tô Bạch ăn trứng.

Lúc này, Tô Bạch đang cùng Đại Đầu và Tiểu Bì Đản nhà chú ba nhặt cành khô ở chân núi, rồi lại hí hửng vác về một giỏ củi.

Mỗi ngày chuyện Tô Bạch quan tâm nhất là chuyện ăn uống trong nhà bếp, hôm nay dường như cậu bé ngửi thấy mùi khác lạ.

A a a, có phải là trứng không?

Tô Bạch nuốt nước miếng.

Đại Đầu không chịu nổi mùi thơm này, trên gương mặt nhỏ lộ ra vẻ mong đợi, lập tức nói.

“Sáng nay chúng ta nhặt được rất nhiều củi về, có phải chúng ta đã làm rất tốt không?”

“Vậy... vậy có phải là cho ba chúng ta ăn không?”

Đại Đầu chu cái miệng, hướng về phía trứng gà.

Tiểu Bì Đản còn cố nhón chân lên.

Không còn cách nào khác, người thấp không nhìn thấy trứng, sao mà thơm thế?

Chu Hồng Hoa nhà chú ba nhìn về phía chị dâu cả Tạ Xuân Đào với vẻ mặt ghen tị, hoàn toàn không nghĩ rằng chị dâu cả sinh con gái lại trở thành cục cưng.

Chẳng lẽ Đại Đầu và Tiểu Bì Đản nhà bà ấy không dễ thương sao?

Chu Hồng Hoa quay đầu nhìn, không cẩn thận đυ.ng vào ánh mắt sáng ngời của hai đứa con.