Chương 44: Đỗ Gia Tuyển Thủ

Cuối cùng vẫn là quyết định để cho Uyển Dư ở chung với Tường Vy, còn Đỗ đại phu hắn thì cứ yên vị tại phòng mình.

Đỗ Tiên xuống thông báo cho tiểu nhị rằng có thêm người đến ở trọ, tên tiểu nhị biết hắn vung tay rộng rãi, vâng vâng dạ dạ cuối cùng lại không thu thêm tiền. Chăn gối lại đều là chuẩn bị thêm một bộ chuyển đến phòng Lưu Tường Vy, ngay cả ga đệm tại phòng hắn bị dính bẩn cũng được thay mới sạch sẽ. Đỗ đại phu cũng không ngại chút tiền lẻ, vứt 5 khối Hạ phẩm cho tiểu nhị. Tên kia ánh mắt nhìn 5 khối nguyên thạch loé lên vài tia tham lam, cuối cùng lại do dự không dám nhận:

- Công tử,..không, đại nhân, được phục vụ đại nhân là phúc phận của tiêu nhân. Tiểu nhân không dám nhận.

Đỗ Tiên ngạc nhiên nhìn hắn:

- Ngươi chê ít hay sao?

Tiểu nhị rối rít thanh minh:

- Đại nhân...đại nhân, tiểu nhân không dám. Thành chủ đại nhân đã phân phó, sau này có chuyện gì cũng làm theo ý đại nhân. Xin đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân trước đây có mắt như mù...

Nói đoạn hắn móc ra mấy khối Nguyên thạch lúc trước Đỗ Tiên thưởng cho, đem trả lại không thiếu một khối.

Đỗ Tiên bật cười:

- Hắc, huynh đệ, ta cho ngươi thì ngươi cứ nhận. Mắc mớ gì đến thành chủ đại nhân phân phó. Mã đại nhân có dặn bọn ngươi không được lấy tiền của ta không?

Tiểu nhị ngơ ngác:

- Cái này...cái này...bẩm đại nhân, Thành chủ đại nhân không có nói qua.

Đỗ Tiên cười niềm nở, một tay vỗ vai, một tay cầm Nguyên thạch dúi vào tay hắn, thân thiết nói:

- Vậy huynh đệ ngươi cứ cầm lấy, hơn nữa, sau này không cần phải gọi ta là đại nhân. Niên kỷ ngươi chắc nhỏ hơn ta, cứ gọi ta một tiếng Đỗ đại ca được rồi.

Tên tiểu nhị lưỡng lự một hồi, cuối cùng không nhịn được đem Nguyên thạch thu lại, miệng rối rít cảm ơn lại nói:

- Đại...công tử, tiểu nhân thân phận thấp kém, tiểu nhân không dám.

Đỗ Tiên phất phất tay ra vẻ tuỳ ý:

- Giang hồ tứ hải giai huynh đệ, ta bảo ngươi kêu Đỗ đại ca ngươi cứ kêu vậy đi, tiểu nhân đại nhân cái gì. Mà ngươi tên họ là gì để tiện xưng hô.

- Công tử, tiểu nhân tên là Mã Quý Châu, công tử không chê gọi tiểu nhân là tiểu Châu được rồi.

Đỗ Tiên trừng mắt nhìn hắn, cầm thêm 5 khối Hạ phẩm Nguyên thạch nữa dúi vào tay hắn, bảo:

- Gọi Đỗ đại ca, sau này mỗi ngày cho ngươi năm khối, thế nào? Mà gọi tiểu Châu hay A Châu nghe giống nữ nhân quá, không bằng ngươi gọi ta Đỗ đại ca, ta kêu ngươi A Quý, được không?

Tên tiểu nhị tròn mắt nhìn Đỗ Tiên, người khác đưa tiền để được kêu là đại nhân, hắn lại đưa tiền để hạ thấp xuống mấy bậc, quái sự như thế này Mã Quý Châu mới thấy lần đầu.

Mã Quý Châu cũng là người thông minh, tuy kiểu khách nhân như thế này hắn chưa từng gặp nhưng cũng không phải là không biết cách ứng phó. Mã Quý Châu thu lấy 5 khối Nguyên thạch, nhanh miệng kêu lên:

- Đỗ đại ca!

Đỗ Tiên cười lớn vỗ vai gã:

- Hảo, A Quý, hôm nay cớ sao khách sạn lại đột nhiên kín phòng như vậy?

- Đại...ca, thời gian này mỗi năm năm đều có mở một tràng luận võ đại hội do Thất Tú Tông đứng ra tổ chức. Võ hội lần trước là do Hàn Cực Quốc đứng ra tổ chức còn lần này đến phiên Trường Sinh Quốc chúng ta. Để thuận tiện đi lại giữa hai đế quốc mới chọn Phong Khởi thành để tổ chức. Khách nhân đến xem náo nhiệt là nhiều, còn lại là người đến tham gia võ hội.

- Ta nhớ không nhầm thì cả Trường Sinh Quốc và Hàn Cực Quốc đều là phụ thuộc Thất Tú tông đúng không?

Mã Quý Châu đảo mắt nhìn quanh thấy không có ai ở gần mới nhỏ giọng nói:

- Đỗ đại ca, việc này đương nhiên là chính xác nhưng tốt hơn hết không nên tuỳ tiện nói ra như vậy?

Đỗ Tiên kinh ngạc hỏi:

- A Quý, cớ sao lại như vậy?

- Đỗ đại ca, đại ca chắc không phải là người của Thiên Huyền Tây Giao?

- Ắc, coi như là vậy đi. Có chuyện gì sao?

- Đại ca, Thiên Huyền Tây Giao là lãnh địa quản hạt của Thất Tú tông, mọi thế lực đều là xếp dưới đại tông môn này. Nhưng hai vị đại đế vốn không thích người khác ì xèo bán tán như vậy.

- Không thích? Chẳng phải là chuyện này công khai hay sao?

- Đúng là như vậy, nhưng đại ca không biết, Trường Sinh Quốc và Hàn Cực Quốc đều được thành lập từ trước khi Thất Tú tông xuất hiện. Sau này Thất Tú tông cường đại liền cưỡng ép hai vị đại đế quân chủ đầu nhập tông môn, chuyện này mà nói đối với cả hai vị kia đều là khó chấp nhận. Cho nên tuy công khai là vậy, nhưng người ở Thiên Huyền Tây Giao đều cật lực hạn chế bàn luận.

Đỗ Tiên à lên một tiếng, không ngờ quan hệ giữ mấy cái đại thế lực tại Thiên Huyền Tây Giao này phức tạp như vậy. Không biết Thiên Thanh Đông Giao sẽ có xuất hiện cái tình trạng tương tự hay không. Hắn nghĩ kỹ lại thì thấy mấy chuyện này cũng không quá khó hiểu.

Vấn đề nằm ở thực lực, tu vi hay nói cách khác là nắm tay người nào lớn hơn. Mấy mối quan hệ kiểu như chư hầu lệ thuộc này cũng chỉ là mang tính hình thức. Nếu một ngày xuất hiện một cái tông môn cường đại khác hoặc giả như Tiêu Diêu đại đế đủ sức chống lại Thất Tú tông thì cái gì Nhất Tự, Nhị Tông, Tam Gia, Tứ Quốc đều là trở thành vô nghĩa.

Dù sao mấy việc này cũng không đến phiên hắn lo nghĩ, Đỗ Tiên hỏi sang chuyện khác:

- A Quý, hôm nay có ai đến tìm ta hay không?

Mã Quý Châu lắc đầu đáp:

- Đỗ đại ca, không có ai.

- Vậy có ai khác nhắc đến ta không, ví dụ như Thành chủ đại nhân chẳng hạn?

Mã Quý Châu ngẫm nghĩ một lúc, Đỗ Tiên gọi gã là tiểu nhị nhưng thực ra gã chính là chấp sự quản lý khách sạn này cùng với 1 người nữa thay phiên nhau hỗ trợ lão bản. Nếu có ai đến, ai đi, tìm ai, hỏi ai Mã Quý Châu đều nắm rõ chỉ có điều hôm nay khách nhân tới nhiều như vậy làm cho hắn nhất thời nghĩ không ra. Gã nhíu mày nghĩ một lúc thật lâu khuôn mặt mới giãn ra thốt lên:

- À đúng rồi, ngoài Thành chủ đại nhân ra. Còn có Hoắc gia với Lý gia hình như có dò hỏi một chút?

- Dò hỏi? - Đỗ Tiên nghi hoặc thắc mắc

- Đúng vậy Đỗ đại ca, chỉ là họ đến hỏi một đoàn người mô tả giống như đại ca với mấy vị bằng hữu có ở đây hay không. Cũng không có dặn dò lại điều gì nên tiểu nhân...tiểu đệ nhất thời không nghĩ đến.

- Hoắc gia, Lý gia sao? - Đỗ Tiên nhíu mày suy đoán nhưng không nghĩ ra là hắn cùng bọn họ có quan hệ qua lại gì.

Đỗ Tiên mỉm cười bảo Mã Quý Châu:

- Vậy được rồi, A Quý, sau này có ai như vậy phiền ngươi thông báo giúp ta. Khi nào rảnh rỗi ta mời ngươi đến Dạ Nguyệt phường uống rượu.

Nhắc đến Dạ Nguyệt phường, Mã Quý Châu tuổi trẻ khí thịnh không nhịn được ánh mắt sáng lên, kinh hỉ kêu:

- Thật sao đại ca?

- Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì?

- Vậy tiểu Quý đa tạ Đỗ đại ca, sau này cần gì đại ca cứ phân phó, ta lập tức làm ngay.

Mã Quý Nhân mừng rỡ cảm ơn, gã lại thầm tạ ơn trời đất để gã gặp được vị khách nhân “quái dị” này.

Đỗ Tiên giảo hoạt nở một nụ cười, Ẩm Thuỷ khách sạn lớn nhất nhì Phong Khởi thành, khách nhân hai miền đến ở trọ rất đông mà đa phần đều là người có tiền có thế lực mới có thể chịu được chi phí ở đây.

Mã Quý Châu làm việc tại nơi này, hàng ngày đều là tiếp xúc những người như vậy, thông tin các nơi trao đổi gã tự nhiên có biện pháp nắm rõ. Đỗ Tiên bỏ ra một cái giá nhỏ để kết giao, sau này cần gì đều có thể nhờ Mã Quý Châu tìm hiểu thay hắn cung cấp. Ngoài ra, một khi đại kế Tiên nhân túc cầu thành công, những người như Mã Quý Châu tự nhiên sẽ trở thành một kênh tiếp thị lớn.

Thử nghĩ xem, khách nhân ở tại Ẩm Thuỷ đều là danh gia đệ tử, không thì cũng là phú gia thương khách. Những người như vậy tự nhiên không thiếu tiền, mà đã ở lại không chóng thì chầy cũng phải một hai ngày lưu trú, Phong Khởi thành có chỗ nào vui chơi nếu không hỏi Mã Quý Châu đầu tiên thì còn ai khác để hỏi nữa.

Đỗ Tiên trở lại phòng, đem một bản phác thảo sân vận động ra xem xét kỹ lại để chỉnh sửa cho phù hợp. Bản thảo này vốn là hắn chuẩn bị tại Nhân giới, khi trước hắn tính đem mấy cái môn bài bạc tệ nạn này phổ biến cho lưỡng triều phương Bắc nhưng còn là chưa kịp thực hiện. Đỗ đại phu cất trong Không gian giới chỉ bấy lâu, cuối cùng cũng có dịp lôi ra sử dụng.

Nhất Chuyển Bán Tiên cũng không cần đầy đủ một ngày ba bữa, đến tối Uyển Dư cùng Tường Vy đem cơm đến tận phòng Đỗ Tiên đều chưa đυ.ng vào.

Sân vận động dành cho Tiên nhân phải chỉnh sửa lại không ít. Sức lực của Tiên nhân dù là Bán Tiên kỳ cũng mạnh gấp vài lần Phàm nhân, đường biên tự nhiên phải kéo rộng ra, cầu gôn cũng phải chỉnh sửa lại tỉ lệ một chút. Ngay cả vạch 16m50 cũng theo đó mà điều chỉnh, nếu là giữ nguyên thì sẽ quá mức không phù hợp để trận đấu trở nên gay cấn.

Số lượng trọng tài cùng với luật lệ cũng phải thay đổi ít nhiều.

Thứ nhất, phải tuyệt đối cấm phi hành, cầu thủ nào nhảy quá chiều cao cọc gôn đều sẽ tính là ăn một cái thẻ đỏ.

Ngoài trọng tài chính cùng trọng tài phụ ra, để đảm bảo công bằng sẽ cần 5 vị giám sát tu vi tối thiểu là Chân Tiên thượng giai đằng không theo dõi.

Thứ hai, đan dược, phải tìm ra biện pháp phát hiện nếu như có cầu thủ sử dụng đan dược tăng cường thực lực. Đỗ Tiên biết rõ Tiên giới này tồn tại không ít kỳ đan diệu dược có hiệu lực tăng phúc biếи ŧɦái trong thời gian ngắn. Thứ này tuyệt đối phải ngăn chặn.

Thứ ba, vấn đề này nan giải nhất, chính là vật liệu chế tạo bóng. Làm sao để cho quả bóng có thể chịu được lực lượng cường đại của Chân Tiên, lại không sợ bị hư tổn bởi các vũ kỹ quái dị.

Cuối cùng là làm sao có thể đem hình thức, luật lệ thi đấu cùng cách thức cá độ một lần đơn giản phổ biến rộng rãi. Hơn nữa, phải thật dễ hiểu lại hấp dẫn.

Đỗ Tiên mất nguyên một đêm để đem những chi tiết này tính toán cho cẩn thận. Một số vấn đề nan giải khác hắn sẽ lựa lời cùng với Hoa Dương gia hội ý giải quyết sau.

- Thiếu gia, có một vị công tử đến tìm thiếu gia.

Uyển Dư thanh hầu kiều chuyển nói vọng vào từ ngoài cửa.

Tiếp đó, lại một giọng nam tử quen thuộc vang lên:

- Tiểu thư, tiểu thư, tiểu nhân là Lục Đăng Minh, không phải công tử gì đó. Tiểu thư nói vậy tiểu nhân không dám nhận.

Đỗ Tiên nhận ra giọng gã bật cười mắng:

- Tiểu Minh, lăn cái mông của ngươi vào đây. Cự nự cái gì.

Lục Đăng Minh vội vàng đẩy cửa bước vào, miệng toe toét cười:

- Công tử, ngươi vẫn khoẻ a.

- Tiểu Minh, ngươi mong ta lăn ra ốm lắm sao?

Lục Đăng Minh vội vã xua tay, nghiêm mặt nói:

- Không, không, công tử là phúc tinh của tiểu Minh, ta tuyệt đối không dám trù ẻo công tử.

- Hắc, phế thoại, có cái rắm gì mau đánh ra đi. Ngươi mặt mày hớn hở như vậy chắc hẳn là tin tốt.

Lục Đăng Minh xun xoe, xoa tay bẩm báo:

- Công tử, việc người giao cho ta, tiểu Minh đã hoàn thành xong rồi.

- Nhanh vậy sao? - Đỗ Tiên tròn mắt nhìn hắn.

- Ắc, công tử, có hai ngàn khối Trung phẩm Nguyên thạch, mọi việc tất thảy đều thuận lợi. Ta đã mua được một lô đất rộng rãi của Phúc bá ở ngoại thành, lại sai công tượng đến dựng rào quây kín. Mấy vật dụng kia cũng đã làm xong từ tối qua. Tiểu Minh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của công tử nên bây giờ mới dám dẫn người đến bàn giao cho công tử. Bốn mươi tư người đều đang ở bên dưới lầu chờ công tử phân phó. À, còn vật này nữa, thỉnh công tử kiểm tra.

Lục Đăng Minh lấy ra một quả bóng da, cũng không hiểu là chế tạo như thế nào, ngay cả một cái van khí cũng không thấy lộ ra. Đỗ Tiên sờ nắn một phen, lại dùng tay tâng thử xem độ nảy như thế nào không ngờ so với bóng da thời hậu thế cũng không sai biệt, chỉ có điều là nặng hơn một chút.

Hắn tròn mắt nhìn Lục Đăng Minh:

- Tiểu Minh, vật này thế nào mà chế tạo?

- Công tử, vật này ta nhờ một tượng sư thiết kế lại sau đó đem qua Hậu gia chế tác. Công tử người xem, đây là trận đồ đặc thù vừa có tác dụng bảo vệ vật này khỏi lực lượng của Bán Tiên hư hại lại còn có khả năng tự bổ sung không khí để nó luôn căng tròn. Hơn nữa độ đàn hồi cũng rất tốt, so với ngực nữ nhân tại Dạ Nguyệt lâu còn tốt hơn.

Đỗ Tiên phì cười nhìn hắn, nói:

- Tiểu Minh, ngươi hẳn là sờ qua không ít a. Túc cầu cũng dám đem ra so sánh với ngực của nữ nhân được.

Lục Đăng Minh gãi đầu đáp:

- Công tử, chỉ là ta thuận miệng nói vậy. Tiểu Minh còn là chưa từng thử qua xem...

Gã đột nhiên nhận ra Uyển Dư vẫn còn đứng phía ngoài vội ngậm miệng không dám nói tiếp. Đỗ Tiên hắc hắc cười không nhắc tiếp nữa, hắn hỏi:

- Tiểu Minh, thứ này rất hợp ý ta, không biết tiêu tốn bao nhiêu nguyên thạch?

Lục Đăng Minh vội vã đem Nguyên thạch dư thừa đưa cho hắn:

- Công tử, tiền thưởng cho người tham gia tất cả hết 2200 Hạ phẩm Nguyên thạch. Lô đất cùng vớ chi phí cho tượng sư hết 3 vạn Hạ phẩm Nguyên thạch. Chỉ riêng túc cầu này chi phí hơi cao một chút liền tốn mất 1500 khối Trung phẩm Nguyên thạch. Tổng lại còn dư 1 vạn 7800 Hạ phẩm Nguyên thạch, khế ước cùng tín chứng đầy đủ, phiền công tử kiểm lại.

Đỗ Tiên kiểm tra một chút đem giấy tờ thu lại, còn chỗ Nguyên thạch liền đưa cho Tiểu Minh:

- Tiểu Minh, số dư này coi như thưởng cho ngươi.

Lục Đăng Minh bàng hoàng không dám tin vào lỗ tai mình, gã đứng đần người ra một lúc mới nhăn nhó cười trả lời:

- Công tử, nếu là người thưởng cho tiểu Minh, ta xin công tử 100 khối Hạ phẩm Nguyên thạch là đủ lắm rồi.

Đỗ Tiên quắc mắt lườm hắn:

- Bảo ngươi cầm thì cứ cầm lấy đi.

Lục Đăng Minh bẽn lẽn gãi đầu do dự:

- Công tử, ta...

- Cầm lấy rồi gọi mấy người kia lên đây, à mà không được, ngươi tìm một tên quản sự tên Mã Quý Châu, bảo hắn chuẩn bị một lầu riêng để ta tiếp khách. Chi phí bao nhiêu hắn tự biết tính toán, còn số này ngươi không nhận đừng có nhìn mặt ta nữa.

Lục Đăng Minh chần chừ một thoáng rồi đem Nguyên thạch thu vào:

- Công tử, đa tạ công tử ban thưởng. Tiểu Minh đi chuẩn bị trước.

Gã vội vàng chạy đi kiếm Mã Quý Châu, nửa khắc sau liền quay lại thông báo.

Mã Quý Châu chọn tầng lầu cao nhất ngoài tiền viện cho Đỗ Tiên, lúc Lục Đăng Minh dẫn hắn đến đã có mấy chục người tướng mạo bất đồng đứng đợi.

Thấy Đỗ Tiên cùng Uyển Dư theo sau Lục Đăng Minh bước lên lầu, mấy chục người đồng thanh cao giọng chào hỏi:

- Thiếu gia, phu nhân!

Đỗ Tiên có chút bất ngờ, không biết Lục Đăng Minh hướng dẫn như thế nào lại có hiệu quả như vậy. Uyển Dư nghe mấy người kia gọi hai tiếng “phu nhân” nhân diện đào hoa bừng lên một tia hoan hỉ, thấy Đỗ Tiên không nói gì cũng không lên tiếng giải thích, chỉ đứng nép sau hắn miệng tủm tỉm cười.

Đỗ Tiên phất tay bảo:

- Các vị huynh đệ, trước tiên ngồi xuống đi.

- Tuân lệnh thiếu gia.

Mấy chục cái miệng đồng thanh dạ ran, âm thanh vang dội của lâu phòng, phía bên dưới nhiều người lại tưởng phía lầu trên tổ chức đại hội võ lâm.

Đỗ Tiên lớn giọng hỏi:

- Các ngươi đều đã nghe tiểu Minh thông báo rõ ràng rồi chứ?

- Bẩm thiếu gia, chúng tiểu nhân đã rõ!!

- Vậy các ngươi biết công việc chi tiết cần phải làm gì chưa?

- Bẩm thiếu gia, chúng tiểu nhân chưa rõ!!!

- Các ngươi sau này không cần gọi ta là thiếu gia, gọi là Đỗ lão đại.

- Tuân lệnh lão đại (thiếu gia)

Lần này thanh âm có chút bất đồng ngoài dự đoán, mấy người kia nghe hắn nói đều là không kịp thích ứng.

Đỗ đại phu nhịn cười nói tiếp

- Các vị huynh đệ, sau này các ngươi sẽ gọi là Đỗ Gia Tuyển Thủ. Công việc chính là biểu diễn túc cầu.

Lần này mấy chục người không có đồng thanh ứng đáp, tiếng xì xào ngơ ngác không hiểu vang lên:

- Biểu diễn túc cầu?

- Túc cầu là gì?

- Ta không biết, cứ nghe lão đại phân phó, ồn ào làm gì.

- Ta chỉ biết mã cầu, chưa nghe túc cầu bao giờ.

- ...