Chương 32: Mạc Tam Thiếu Gia

Đỗ Tiên vừa bước xuống đài liền bị đám ngươi Thiên Phàm vây lấy thay nhau hỏi han.

Thiên Phàm, Vô Lệ lại càng là hung bạo đem tay áo, thân áo nhất loạt vén lên xem xét.

- Đỗ đại ca, ngươi quả nhiên là yêu nghiệt a.

Thiên Phàm sờ soạng, nhìn ngó hai bên sườn hắn một hồi cảm khái nói.

Đỗ Tiên bất mãn trừng mắt nhìn hắn, lại đem quần áo sửa sang lại cho chỉnh tể. Đánh qua một trận cũng là không sao, vừa bước xuống đài liền bị huynh đệ quan tâm biến thành khất cái.

Đợi Đỗ Tiên chỉnh trang lại xong, đem mới da thịt trắng bóc như nữ tử kia giấu sau lớp y phục màu lúa mạch, Lưu Tường Vy mới dám lại gần hắn, khẽ giọng:

- Đại ca, ngươi không bị thương chứ?

Thiên Phàm lập tức chen ngang, tay còn muốn vén áo hắn lên:

- Tường Vy, Đỗ đại ca đến sợi lông cũng không mất. Ngươi coi, thật lợi hại a.

Lưu Tường Vu “a” lên một tiếng xấu hổ quay đi. Đỗ Tiên lườm Thiên Phàm một lần nữa, lại hướng tới Hoa Dương Trấp Kỷ bước lại gần.

Hoa Dương Trấp Kỷ còn là đang suy đoán lung tung, thấy hắn bước tới không hiểu sao tim lại nhảy lên mấy cái, nghĩ đến câu nói của mình lúc nãy, trong lòng thầm nghĩ:

- Không phải là đến đòi người đấy chứ? Tên vô lại này, ngươi có thắng một trăm trận ta cũng không bán cho ngươi.

Đỗ Tiên còn chưa kịp mở lời, thấy Hoa Dương Trấp Kỷ ánh mắt chán ghét nhìn mình, trong đó còn ẩn ẩn vài tia cảnh giác. Hắn sờ sờ mặt mũi một lượt, ngạc nhiên hỏi:

- Hoa Dương tiểu thư, ngươi có chuyện gì khó ở sao?

- Ngươi mới là khó ở - Hoa Dương Trấp Kỷ gắt khẽ xong chợt nhận ra không đúng. Vôi vàng thay đổi thái độ - A, chúc mừng công tử thắng trận.

Đỗ Tiên bị nàng tâm tình biến đổi làm cho hoa mày chóng mặt một phen, tâm tình đang lúc vui vẻ trêu chọc:

- Hoa Dương tiểu thư, không phải là tiểu thư ngươi cũng mua ta thắng đó chứ?

- Công tử lại trêu đùa Trấp Kỷ rồi. Ta mua cược dù thua hay thắng cuối cùng vẫn là mất tiền của Hoa Dương gia a.

Trấp Kỷ ngữ khí bình thản nói ra.

Đỗ Tiên nghe vậy liền cười hắc hắc:

- Trận này xem ra Phúc Dương đổ tràng lợi không ít a. Ta đứng trên đài coi xuống thấy đa phần đều là ngươi mua Hoàng Tam thắng.

- Cũng nhờ phúc phận của công tử mà thôi - Hoa Dương Trấp Kỷ không nóng không lạnh nói.

Đỗ đại phu cũng chẳng hiểu nàng bị làm sao còn đang định chuyển chủ đề không ngờ Hoa Dương Trấp Kỷ lại nhìn hắn dò xét, hỏi:

- Đỗ công tử, ngươi là Nhân tộc?

- Ắc, không lẽ ta giống dị tộc khác lắm sao? - Đỗ Tiên chỉ chỉ mặt mình kỳ quái hỏi lại.

Hoa Dương Trấp Kỷ lắc lắc đầu, nhíu mày không có trả lời mà lại hỏi tiếp:

- Công tử, ngươi không có bị thương chứ?

- Tuyệt đối không có!

- Một chút cũng không? - Hoa Dương Trấp Kỷ càng là không tin gặng hỏi.

- Ắc, Hoa Dương tiểu thư, không phải ngươi cũng muốn giống như huynh đệ của ta. Đem bổn thiếu gia ta lột sạch ra kiểm tra mới tin - Đỗ Tiên cợt nhả trêu đùa.

- Đỗ công tử, ngươi là đang nói lời khinh bạc a - Hoa Dương Trấp Kỷ tuy là nhíu mày nói ra, nhưng giọng lại là thướt tha dịu dàng nửa kín nửa hở.

Đỗ Tiên gãi mũi cười nói:

- Hoa Dương tiểu thư, chuyện này bỏ qua đi. Trước tiên là bàn chính sự một chút.

- Chính sự?

- Đúng vậy, phiền Hoa Dương tiểu thư cùng ta đi đến gặp một người?

- ...? - Hoa Dương Trấp Kỷ hiếu kỳ nhìn hắn.

- Con nợ, hắc hắc.

Đỗ Tiên lại lần nữa nháy mắt tinh nghịch với nàng, cười gian hai tiếng, bước về phía Mạc tam thiếu gia.

Hoa Dương Trấp Kỷ nhìn hắn đi về phương hướng đó liền lập tức hiểu ý. Tên này đúng là không biết sợ, lời lúc nãy hai người đối đáp, Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không cho là thật.

Thứ nhất, Mạc gia cũng là một trong 7 đại gia tộc ở Phong Khởi thành này, tuy so sánh với Hoa Dương gia, Lý gia,... có thể có thể coi là xếp hạng chót nhưng cũng không phải là cỏ mềm muốn bứt thì bứt, muốn nhổ liền nhổ.

Thứ hai, Mạc tam thiếu gia phế vật đệ nhất lưu của Mạc gia thực chất nghèo kiết xác, nếu không hắn đã không phái gia nhân đến đây kiếm chút tiền cược.

Các phú gia đệ tử tại thành Phong Khởi này, nếu như đến Phúc Dương đổ tràng tìm náo nhiệt đa phần là đem người đến tỉ thí góp vui. Cá cược thường tự thị thân phận cao quý, sẽ trực tiếp giao kèo với nhau mà đánh. Không mấy ai có hứng thú cùng với thường nhân lăn lộn đến tiểu quán báo danh như Mạc tam thiếu gia này.

Trong 7 đại gia tộc của Phong Khởi thành, xếp đầu tiên chính là Lý gia. Lý gia trưởng nữ là đệ tử của Thất Tú tông, bái sư học nghệ từ khi mới sáu tuổi, đến 27 tuổi đã đạt đến Kim Tiên kỳ, là bảo bối trong tông môn bồi dưỡng. Uy vọng của Lý gia cũng là nhờ nàng mà nâng cao lên một bước. Chẳng qua Lý gia nội tình không đủ sâu, nếu không gia chủ Lý gia đã sớm có thể thay Mã Thế Vinh tiếp quản chức vị thành chủ từ lâu rồi.

Xếp thứ hai chính là Phương gia, gọi là Phương gia nhưng thực chất gia tộc cũng chỉ có Phương lão thái là bậc đức cao vọng trọng, còn đâu đều là vãn bối trẻ tuổi. Phương lão gia chủ tại kinh đô nắm lấy binh quyền ba phần của Đế quốc. Cơ sở Thanh Dương biệt viện vốn chỉ là do Phương lão thái lưu luyến chưa chịu rời đi mà thôi.

Tiếp đến là Hoa Dương gia, Hoa Dương gia có thể coi là ngoại môn chi thứ của Hàn gia, địa vị tự nhiên cao lên một phần. Hơn nữa, Hoa Dương gia tại Phong Khởi thành đã sớm có chỗ đặt chân, mọi cơ sở kinh doanh đổ tràng, đổ quán cùng tiền trang đều do Hoa Dương gia quản lý, xây dựng.

Hoắc gia cùng Hậu gia khó phân chia địa vị cao thấp. Một nhà chuyên kinh doanh dược thảo, linh đan. Một nhà chuyên về luyện khí. Hai nhà đều đồng dạng là một phương thế lực có tiếng ở Phong Khởi thành.

Tư Đồ gia tộc thì không có gì nổi trội, chỉ là gia chủ phu nhân chính là Phường chủ Thất tú phường. Sáu phần thanh lâu, kỹ viện tại thành Phong Khởi này đều do Tư Đồ gia dựng lên, bốn phần còn lại chia nhỏ cho các tiểu gia tộc quản lý, mỗi năm đều phải có cống nạp phẩm gửi lên. Ngoài ra, danh hiện Bắc Phương đệ nhất mỹ nhân cũng thuộc về tiểu nữ của Tư Đồ gia chủ và Thất tú phường - Phường chủ.

Mạc gia trong các đại gia tộc chính là xếp hạng chót. Vốn dĩ bắt đầu từ một dong binh đoàn có thế lực tại Phong Tà quan, sau này liền đầu nhập vào Trường Sinh quốc. Mạc gia tự nhiên trở thành một cái đại gia tộc trong thành. Cũng không phải là Mạc gia xuất thân thấp kém hay yếu nhược mà bàn, chỉ là đại lượng tài phú của Mạc gia đều không nằm ở các tài sản cố định hay có cơ sở kinh doanh rộng khắp. Mạc gia xếp hàng thứ 7, chẳng qua là vì không có thế lực lớn dựa lưng phía sau. Nhưng cũng chính là vì như vậy mà môn nhân đệ tử Mạc gia đều thập phần cố gắng, số cao thủ trong bảy đại gia tộc cũng là nhiều nhất. Ngay cả gia nhân bình thường cũng đều là những người có tu vi từ Ngũ Chuyển Bán Tiên trở lên.

Hai vị huynh trưởng của Mạc tam thiếu gia đều có tu vi Kim Tiên trung giai. Ngay như gia chủ của Mạc gia cũng là Kim Tiên đỉnh phong thực lực. So sánh với thành chủ Mã Thế Vinh không phân biệt hơn kém. Hai thành lực lượng trấn thủ Phong Tà Quan cũng là do Mạc gia đóng góp. Có thể nói, Mạc gia coi như là một tướng gia chi môn tại Trường Sinh quốc.

Vậy nên, Mạc tam thiếu gia lúc này đã gần 30 tuổi vẫn chỉ là Thất Chuyển Bán Tiên, đối với Mạc gia chính là một sự sỉ nhục. Bên ngoài nhìn vào, một đại gia tộc có đại lượng đan dược, linh thảo bồi dưỡng, tộc nhân làm gì có ai trên 20 tuổi còn chưa tiến vào Chân Tiên kỳ như hắn. Dù cho là thường dân bá tánh hay phú gia đệ tử đều lén lút gọi Mạc tam thiếu gia một cái biệt danh: Phế Vật Đệ Nhất Lưu.

Mạc gia tam thiếu lại càng là lười biếng tu luyện, gia chủ Mạc gia cũng vì nghiêm khắc giáo huấn hắn nên ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không cho. Sợ hắn tối ngày lêu lổng vui chơi không chịu luyện tập. Nào ngờ, Mạc tam thiếu gia càng vì điều này mà phải lăn lộn ra ngoài...kiếm kế sinh nhai a.

Một vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch trong túi của Mạc tam thiếu gia, mười phần thì ba phần là tiền thắng cược, bảy phần còn lại đều là do hắn đem tất thảy linh đan diệu dược được gia tộc cấp phát đem đi bán.

Trận này Hoàng Tam thua có thể nói là làm cho hắn chớp mắt một cái còn nghèo hơn cả Lục Đăng Minh.

Chỉ tiếc là Đỗ đại phu không biết chuyện này, hùng hổ bước tới, cười khẩy:

- Mạc công tử, trận này cá cược là ta thắng? Thế nào?

Mạc tam thiếu gia mặt đỏ gay tức giận nhưng cũng không biết đối đáp thế nào cho trên phân, chỉ cười nhạt, ngữ khí uy hϊếp, hỏi:

- Ngươi gọi ta là gì?

- Mạc công tử.

- Vậy ngươi tự nhiên biết Mạc gia ta, còn không mau biến đi!

Mạc tam thiếu gia nói xong liền phất quạt quay lưng định rời đi.

Đỗ Tiên tức khí chửi thầm “con mẹ ngươi, ai quản ngươi là Mạc gia, Lý gia hay Trương gia. Có tin ta đem ngươi lông tóc nhổ sạch hay không”, hắn lập tức giật vai gã, lạnh giọng nói;

- Mạc tam thiểu, ta gọi ngươi một tiếng công tử thì cũng đừng tự cho là mình cao quý gì chứ. Có nợ phải trả, thua cược phải chịu. Giao bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch ra đây.

- Bằng vào ngươi mà dám đòi tiền bổn thiếu gia ta? Thức thời thì xéo đi, đừng khiến ta bực mình kẻo thiếu gia cho người phế ngươi.

Đỗ Tiên tự nhiên có chút lấy làm buồn cười, hắn cũng chưa từng gặp loại phú gia đệ tử nào lại chỉ đấu võ mồm như vậy. Hơn nữa, Đỗ Tiên cũng cảm nhận được Mạc tam thiếu gia này tu vi còn cao hơn Hoàng Tam vài bậc, ngay cả một cái phản ứng cũng không dám động! Không lẽ là coi khinh Đỗ đại phu là Nhất Chuyển Bán Tiên nên không thèm động thủ?

Đỗ Tiên cười lạnh:

- Mạc công tử, ngươi là đang định quỵt nợ sao?

Giọng hắn đột nhiên cao lên một chút, âm thanh lớn lên một chút, làm cho mọi người xung quanh đều tò mò đứng lại xem náo nhiệt.

Mạc tam thiếu gia đỏ mặt nghiến răng chống chế:

- Ta nợ ngươi khi nào?

Đỗ Tiên thấy có lực lượng quần chúng đông đảo đứng nhìn, âm thanh càng cố tình biến lớn:

- Mạc công tử, khi ta thượng đài cùng ngươi cá cược. Lấy thắng thua phân định kết quả. Người thua phải trả bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch. Nay Hoàng Tam thua, ngươi còn không mau giao tiền ra đây. Không phải là tính quỵt nợ là gì.

Xung quanh mọi người nhất thảy “ồ” lên, sự tình lúc trước không mấy ai để tâm bây giờ đã được khơi dậy. Tiếng xì xào bàn tán khắp nơi.

- Hắc, tên tiểu tử này, Mạc tam thiếu gia mà hắn cũng dám đòi tiền. Ngưu a~

- Tất nhiên là ngưu a. Hắn vừa nãy còn lấy thực lực Nhất Chuyển đánh bại Hoàng Tam tu vi Tứ Chuyển đỉnh phong. Hại lão tử mất nguyên vạn khối Hạ phẩm Nguyên thạch a.

- Hắc, tên này quả nhiên đủ dũng khí. Chỉ tiếc, Phế Vật Đệ Nhất Lưu kia sợ rằng một cắc cũng không có, lấy đâu ra bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch mà đưa hắn đây.

- Người ta là Mạc gia công tử, ngươi nghĩ hắn thiếu tiền?

- Con mẹ ngươi không biết đừng có tinh tướng, Mạc Hùng Phong này đến tiền tiêu hàng tháng còn không được phát.

- Hắc hắc, tại hạ có một vị huynh đệ làm công cho Mạc gia, nghe nói Mạc Hùng Phong này là thường xuyên vay tiền của gia nhân không trả a.

- Thật vậy?

- Tất nhiên là thật, huynh đệ ngươi coi, một cái Phế Vật Đệ Nhất Lưu gần 30 tuổi còn chưa tới Bát Chuyển tu vi. Dựa vào cái gì mà được Mạc gia coi trọng đây.

- ...

Mạc Hùng Phong, Mạc tam thiếu gia nghe mấy lời bàn tán kia, càng là xấu hổ đến mức chân gáy cũng đỏ bừng bừng. Hắn hận không có cái lỗ nào để chui xuống trốn, càng hận không thể chém Đỗ Tiên một đao, chỉ đành cứng miệng đáp:

- Xú tiểu tử, coi như ngươi giỏi. Vậy đến Mạc gia ta mà lĩnh tiền.

Nói đoạn, Mạc Hùng Phong lại làm ra vẻ nho nhã, khinh thường bỏ đi. Tay phe phẩy quạt làm dáng nhưng mọi người nhìn vào đều cảm thấy hắn không khác gì phượng hoàng trụi lông, cúp đuôi chạy trốn.

Đỗ Tiên cũng không rõ Mạc gia là cái loại gì thế lực, nhưng thấy Mạc Hùng Phong bộ dáng đáng ghét như vậy liền bực mình. Thêm vào Mạc Hùng Phong nãy giờ chỉ dám đấu võ mồm, cũng không thấy một điểm nào giống đệ tử của gia tộc có thế lực.

Đỗ đại phu không chút e ngại nắm lấy bả vai Mạc Hùng Phong giật mạnh một cái. Cứ tưởng tu vi ngoài Tứ Chuyển Bán Tiên phải có chút phản kháng, Đỗ Tiên toàn lực mà trảo không ngờ lại đem Mạc Hùng Phong kéo ngã dúi dụi vào nền đá.

- Tiểu tử khốn kiếp, dám đả thương bổn thiếu gia. Mạc gia ta quyết không tha cho ngươi.

Mạc Hùng Phong đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, một bên mặt lấm lem bụi đất còn thêm một vết trầy to bằng bàn tay. Hắn chưa kịp đứng lên đã ngoác mồm ra chửi.

Đỗ Tiên chính là đem cánh tay nhanh chóng hoá thành Kim Thân, sợ rằng chó cùng rứt giậu quay lại cắn hắn một cái. Ai ngờ Mạc Hùng Phong đứng lên rồi vẫn chỉ là võ mồm đem Mạc gia ra doạ nạt, không dám động thủ.

Đỗ đại phu dở khóc dở cười, loại thế gia công tử bạc nhược, hèn nhát như thế này hắn mới thấy lần đầu a.

Hoa Dương Trấp Kỷ nãy giờ đứng xem kịch, mãi đến khi thấy Đỗ Tiên đem Mạc Hùng Phong kéo cho ngã lăn cù mèo ra đất mới vội lại khuyên can:

- Đỗ công tử, xin nể mặt Trấp Kỷ mà chớ động thủ a.

Theo quy định ở Phúc Dương đổ tràng, khách nhân vào đây một là đánh bạc mua vui, hai là xem náo nhiệt. Nếu như thua bạc quỵt nợ, gây rối đánh lộn đều bị trục xuất. Đỗ Tiên cùng Mạc Hùng Phong vừa đẹp là hai cái đối tượng phá hư quy củ nơi này, chỉ là Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không tiện thẳng tay xử lý.

Mạc Hùng Phong thấy Hoa Dương Trấp Kỷ đến càng được thể ăn vạ:

- Trấp Kỷ, ngươi là bênh vực tên này khi dễ Mạc gia ta sao? Ta sẽ về bẩm báo gia phu hỏi tội Hoa Dương gia các ngươi.

Hoa Dương Trấp Kỷ trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nhắc nhở:

- Hừ, Mạc Hùng Phong, tên ta là ngươi có thể tuỳ tiện gọi được sao? Ngươi có giỏi thì về mách với Mạc bá phụ thử coi. Xem ai hỏi tội ai? Ngươi còn la lối, om sòm nữa đừng trách Hoa Dương Trấp Kỷ ta cho người tiễn khách.

Mạc Hùng Phong bị uy phong của nàng doạ đến mức lập tức ngập miệng, tuy nhiên ánh mắt bất phụ vẫn cố lẩm bẩm mấy câu không ai nghe rõ.

Đỗ Tiên cũng không ngờ Hoa Dương tam tiểu thư này lúc tức giận lại có uy đến thế, mặt cười tà lén lút giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không biết cái thủ thế kia có ý nghĩa gì, chỉ thấy khuôn mặt người kia thập phần gian xảo, đành nén giận, lạnh giọng:

- Đỗ công tử, náo sự như vậy cũng đủ rồi. Không biết công tử ngươi còn muốn báo danh tiếp hay không?

Đỗ Tiên lắc đầu, giọng cương quyết:

- Không cần. Nhưng hắn thua cược nhất định phải trả.

- Công tử, ngươi...- Hoa Dương Trấp Kỷ trừng mắt một cái, lại nín nhịn đổi giọng ôn nhu hỏi - ngươi nể mặt Trấp Kỷ, bỏ qua chuyện này đi được không? Công tử~

Hai tiếng “công tử” sau cùng đem nam nhân đương trường đều hoá thành nước. Vài tên không nhịn được trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Dương tam tiểu thử uyển chuyển cưỡi lên người rêи ɾỉ, nie non “công tử, công tử a”.

Hoa Dương Trấp Kỷ chính là có thể xếp vào hàng mỹ nữ nhất lưu của Phong Khởi thành. Nàng lại chưởng quản Phúc Dương đổ tràng từ nhỏ, khéo léo giao tiếp, lịch duyệt kiến thức đối xử với khách nhân. Tuy tuổi tác còn trẻ nhưng lại mang một chút phong tình thiếu phụ thành thục, hai tiếng “công tử” kia lại ngầm vận dụng nguyên khí mà nói ra. Âm thanh du dương, kiều diễm ướŧ áŧ ngân dài làm cho người khác khó lòng từ chối yêu cầu của nàng.

Chỉ tiếc, trên người Đỗ Tiên có Huyễn Ảnh châu, mấy thứ mị công huyễn thuật tầm thường này không chút ảnh hưởng. Còn dựa vào nhan sắc, âm thanh tự bản thân của Hoa Dương Trấp Kỷ, hắn đã sớm có sức đề kháng rồi. Hàng ngày tiếp xúc với Mị Ly, tu vi tâm cảnh của Đỗ đại phu tự nhiên nhấc lên một cái cảnh giới. Muốn dụ dỗ mê hoặc hắn, chỉ sợ Hoa Dương Trấp Kỷ phải cố nhiều hơn thế vài lần.

Đỗ Tiên nhạt giọng nói:

- Hoa Dương tiểu thư, cái này cũng là do tự miệng hắn nói ra. Cũng không phải là tại hạ ép buộc a.

Hoa Dương Trấp Kỷ thấy hắn phản ứng như thế, một phần cũng không chịu nhường nhịn, trong lòng tự nhiên thấy bực tức nhưng còn không dám thể hiện ra. Bởi lẽ, Đỗ Tiên nói cũng không sai, đại ca cũng là phân phó toàn thể Hoa Dương gia đối với hắn cũng phải khiêm nhường, lễ nghĩa chu toàn phục vụ. Nhưng Hoa Dương Trấp Kỷ cũng thừa hiểu, đừng nói là Trung phẩm, dù là bốn vạn Hạ phẩm Nguyên thạch thì Mạc Hùng Phong kia cũng móc không ra.

Mạc Hùng Phong lên tiếng:

- Ngươi có giỏi thì đến Mạc gia mà đòi.

Đỗ Tiên khinh thường cái loại công tử lúc nào cũng đem “Mạc gia, Mạc gia” treo trước cửa miệng như tên này, hắn hất hàm bảo:

- Mạc tam thiểu, ngươi là không có tiền?

- Không có! - Mạc Hùng Phong thẳng thừng trả lời, khuôn mặt vốn dĩ đã đỏ không biết có hồng thêm chút nào không.

- Vậy ta đến Mạc gia lấy tiền cũng được nhưng ngươi phải viết giấy nợ - Đỗ đại phu cẩn thận đề phòng.

Dù sao đòi tiền ở đây cùng với đến cửa Mạc gia đòi cũng không giống nhau a. Lỡ đâu Mạc gia chủ cũng là một dạng vô lại như Mạc Hùng Phong này, không có bằng chứng liền lật lọng. Chẳng phải Đỗ đại phu chỉ có thể tức giận mà đập đầu vào đậu hũ tự sát hay sao.

Mạc Hùng Phong biến sắc, chỉ mặt hắn ấp a ấp úng:

- Ngươi...

- Ngươi cái gì? Có tin ta lôi ngươi đến Phong Khởi phủ, tìm Mã đại nhân ra phân xử hay không? - Đỗ đại phu trợn mắt quát.

Mạc Hùng Phong liền im bặt, thua bạc nợ tiền đã đủ rồi, để bị lôi đến Phong Khởi phủ càng là bẽ mặt. Như vậy không biết phụ thân của hắn còn trách phạt tới mức nào. Nghĩ tới phụ thân uy nghiêm, Mạc Hùng Phong có chút không rét mà run.

Đỗ Tiên cũng không thèm đấu võ mồm nữa, lập tức quay ra bảo Hoa Dương Trấp Kỷ:

- Hoa Dương tiểu thư, phiền tiểu thư cho ta mượn giấy bút a.

Hoa Dương Trấp Kỷ nhìn hai người thở dài một tiếng, sai một hạ nhân đi lấy giấy bút đem lại.

Đỗ Tiên đưa giấy bút cho Mạc Hùng Phong, nói như ra lệnh:

- Cầm lấy, ta đọc ngươi viết.

Mạc Hùng Phong bất mãn “hừ” lạnh một tiếng nhưng thấy Đỗ đại phu trợn mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, uỷ khuất đem giấy bút thu lại.

Đỗ đại phu một mạch tường thuật lại, sau đó đưa cho Hoa Dương Trấp Kỷ điểm chỉ làm chứng. Cuối cùng lại gọi Thiên Phàm đến đọc lớn một lượt cho tất cả cùng nghe.

Thực ra trên đó đã có ấn tín của Mạc Phong Hùng cùng với Hoa Dương Trấp Kỷ là đủ. Cũng không nhất thiết phải đọc lên giống như mượn thế vũ nhục Mạc Hùng Phong như vậy, Hoa Dương Trấp Kỷ nhíu mày không vui nhìn hắn.

Đỗ đại phu thật ra cũng không cố ý làm vậy, chỉ là hắn mù hán tự bẩm sinh a. Không có người thân tín đọc lại ai mà biết được Mạc Hùng Phong có giở trò viết nhăng viết quậy hay không.

Mọi việc xong xuôi Đỗ Tiên cũng để Mạc Hùng Phong rời đi, đem chứng thư ghi nợ cẩn thận gập lại cất vào Không gian giới chỉ.

Hắn cười toe toét nói với Hoa Dương Trấp Kỷ:

- Đa tạ Hoa Dương tiểu thư. Sau này đòi được tiền tại hạ nhất định mời ngươi đến Mãn Hoa lầu ăn một bữa a.

Hoa Dương Trấp Kỷ thầm nghĩ “có quỷ mới muốn ăn cùng ngươi” nhưng ngoài miệng chỉ mỉm cười, khách sáo:

- Công tử khách khí, Trấp Kỷ ta chỉ là làm đúng phận sự mà thôi.