Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 31: Linh Thú Biến Hình?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay lúc vừa đặt chân lên võ đài, Đỗ Tiên đã âm thầm vận chuyển Nguyên khí theo lộ tuyến của Hoạt Huyễn Kim Thân. Hắn lại càng là khống chế nguyên khí chỉ biến hoá một vùng thân thể có y phục che khuất mà thôi.

Một mặt Đỗ đại phu không muốn bại lộ thực lực quá sớm, mặt khác lại là e sợ có người dòm ngó công pháp của hắn mà sinh ra tâm ý cướp đoạt.

Một trận đau đớn cuồng bạo lan tràn khắp cơ thể, lúc này không có thuốc gây tê hỗ trợ, Đỗ Tiên chỉ có thể cắn răng chịu đựng tra tấn lúc luyện thể.

Bên dưới khán đài, khách nhân tham gia đặt cược càng thêm phần náo nhiệt hò hét. Những trận đấu như này thường kí©h thí©ɧ người xem nhiều nhất. Một Nhất Chuyển Bán Tiên vượt liền ba cấp khiêu chiến thượng đài, thông tin này đã sớm loan đi khắp cả đồ trường. Ngay cả những người không đặt cược cũng hiếu kỳ vây lại quan sát.

Hoàng Tam mặt lạnh tanh, hai tay khoanh trước ngực ngạo nghễ nhìn hắn:

- Sao nào? Sợ đến mức này rồi hả? Biết vậy sao lúc đầu còn dám khiêu chiến ta. Hắc, ngu xuẩn.

Hoàng Tam thấy Đỗ đại phu mồ hôi dính bết hết cả tóc trên trán, khuôn mặt tái nhợt lại khinh thường mà tưởng hắn sợ hãi.

Đỗ Tiên môi mím chặt, hai hàm răn cắn vào nhau như muốn gẫy ra.

Chấp sự trọng tài thấy hắn như vậy liền nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ xin ý kiến. Hoa Dương Trấp Kỷ nhân cơ hội này lấy cớ hoãn lại trận đấu:

- Vị đấu giả này có vấn đề a. Ta nghĩ nên hoãn trận đấu lại đợi hắn bình thường rồi tính.

Trong lòng nàng lại thầm khinh bỉ: “ Vô dụng. Lúc trước còn mạnh miệng như vậy, giờ lại sợ hãi tới mức nghệt mặt ra”.

Đỗ Tiên nghe nàng nói vậy lập tức muốn phản đối nhưng chính là không mở miệng nói ra cho được một câu. Toàn thân hắn khẽ run lên, cả người có chút khuỵ xuống. Lúc này phần tứ chi đã hoàn toàn hoá thành titan, da thịt vùng bụng ngực lưng còn là đang biến hoá dở chừng. Đau đớn tăng gấp mấy lần làm cho hắn chỉ muốn gục xuống. Tuy vậy, Đỗ Tiên có chút cảm kích Hoa Dương Trấp Kỷ, hắn nghĩ thầm:

- Con mẹ nó, thất sách. May mà có nàng câu giờ nếu không lúc này tiểu tử kia phát động công kích, ta chỉ có nước đứng im chịu đánh a. Con mẹ nhà tiểu tử ngươi cứ đắc ý đi. Đợi lát nữa liền biết tay ta.

Đỗ Tiên trừng mắt nhìn Hoàng Tam dương dương tự đắc đi lại trên võ đài vẫy ta chào khán giả. Chấp sự trọng tài kia còn đang muốn hô to bãi bỏ trận đấu chợt nghe một tiếng hô lớn, giọng mỉa mai:

- Hoa Dương tiểu thư, ngọc lệnh đã bán ra rồi, không lẽ là muốn thu lại. Các ngươi trận đấu còn chưa bắt đầu đã muốn cản trở, can thiệp vào trận đấu rồi.

Hoa Dương Trấp Kỷ nhíu mày quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên đang mặc thanh y trường sam, tay phe phẩy một chiếc quạt nhỏ. Nàng khẽ ngân giọng trả lời:

- Mạc tam thiếu gia quá lời rồi, Trấp Kỷ nào dám như vậy. Ta chỉ muốn trận đấu công bằng diễn ra mà thôi. Thiếu gia ngươi coi, vị đấu giả này hẳn là lâm trận lại có ẩn bệnh bộc phát a. Trận đấu cũng chưa bắt đầu nên ta mới dám cả gan đề nghị như vậy. Đợi hắn khoẻ lại liền tiếp tục thi đấu, các vị thấy có đúng không?

Thanh âm của nàng ngọt ngào, dễ lọt tai, trong khán đài thì có đến chín phần là nam nhân, tự dưng là muốn lấy lòng Hoa Dương tam tiểu thư nhao nhao lên ủng hộ.

Mạc tam thiếu gia công tử kia nghe vậy chỉ cười khẩy, đáp:

- Cái gì mà vị đấu giả này đấu giả nọ. Người kia vừa nãy còn đứng nói chuyện với ngươi. Hẳn là hai người có quen biết. Hoa Dương tam tiểu thư vì người quen mà sắp xếp, như vậy có tính là gian lận hay không? Còn nói hắn bị bệnh, là sợ quá mà sắp vãi cả ra quần thôi. Không bằng bảo hắn nhận thua đi, trận này liền tính Hoàng Tam thắng, thế nào?

Trong đám khách nhân kia, tám thành là mua Hoàng Tam thắng, tự nhiên là lại đổi giọng sang ủng hộ. Lấy lòng Hoa Dương tam tiểu thư là việc nên làm nhưng có thể khiến cho Hoàng Tam không đấu mà thắng, bọn hắn tự nhiên có thể đi lĩnh tiền thắng cược. Đây chính là việc phải làm a.

Khán đài một trận ầm ĩ nổi lên, có người còn lớn miệng quát tháo, thúc giục chấp sự trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Hoa Dương Trấp Kỷ khó xử đang không biết làm thế nào, còn chưa kịp nói gì để phản bác lại liền nghe một âm thanh từ phía võ đài:

- Chấp sự, mau hô bắt đầu đi.

Đỗ đại phu lúc này đã hoàn tất Hoạt Huyễn Kim Thân, trầm giọng nhắc nhở. Hắn quay ra nhìn Mạc tam thiếu gia cười đểu:

- Con mẹ nó, đây hẳn là chủ tử của Hoàng Tam a. Tiểu tử ngươi hẳn là mua không ít. Xem lão tử ta làm ngươi mất trắng số tiền đó đi.

Chấp sự trọng tài còn đang do dự, lại hướng tới Hoa Dương Trấp Kỷ xin ý kiến đột nhiên nghe Đỗ Tiên quát lớn:

- Mạc tam thiểu, công tử ngươi ba cái ít có lẽ thiếu nhất chính là tiền a. Chút tiền thắng cược mua Hoàng Tam thắng chắc không được bao nhiêu. Có cần ta cho ngươi mượn tiền đặt cược không?

( Tác giả: chữ Thiếu trong thiếu gia phát âm hơi khác khác với chữ thiểu, thiếu. Từ đầu đọc là Shào, từ sau đọc là Xião. Đây là Đỗ Tiên có tình nói sai đi để chọc tức đối phương)

Mạc tam thiếu gia nghe hắn nói liền cười lớn, tức giận lạnh giọng:

- Tiểu tử, ngươi biết điều thì nhận thua đi. Bổn thiếu gia liền cho chút tiền thưởng.

Đỗ Tiên lộ vẻ mặt hốt hoảng nhìn hắn, lắp bắp nói:

- Mạc tam thiểu, ngươi...đây là ngươi công khai ra điều kiện thao túng kết quả a.

Mạc thiếu gia mặt xám ngoét, không ngờ tiểu tử kia lại giảo hoạt như vậy, cưỡng từ đoạt lý đâm trộm hắn một đao. Cả khán đài tuy đa phần là người mua Hoàng Tam thắng đều im bặt. Nhưng người mua Đỗ Tiên thắng liền nhìn Mạc tam thiếu gia với ánh mắt bất hảo.

Hoa Dương Trấp Kỷ trong bụng cười thầm: “Một kẻ thì vô lại, Mạc tam thiếu gia đúng là ngu xuẩn, hai người này đúng là chó cắn chó a”. Nàng không có ý định gây sự với Mạc gia, liền lựa chọn im lặng xem kỳ biến. Nói thật lòng, Hoa Dương Trấp Kỷ đối với miệng lưỡi của Đỗ Tiên liền cảm thấy có chút vui vẻ, tán thưởng a.

Mạc tam thiếu gia thấy mọi người phản ứng như vậy, liền vội vàng thanh minh:

- Tiểu tử đừng có nói bậy, ta chưa bao giờ có ý định công khai thao túng kết quả?

Đỗ Tiên hai mắt trợn lên dữ tợn nhìn hắn:

- Không công khai? Chẳng lẽ là ngấm ngầm thao túng.

Mạc tam thiếu gia muốn bạo tẩu a, mấy người xung quanh lập tức nhận ra Đỗ Tiên đang ném bùn vàng lên người Mạc tam thiếu gia. Những người này đa phần mua Hoàng Tam thắng, đối với trò câu giờ này liền la ó phản đối. Đỗ Tiên cũng không chịu dừng lại, chỉ mặt Mạc tam thiếu gia nói:

- Mạc tam thiểu, có dám cùng ta đánh cược một trận?

- Tiểu tử vô tri, bổn thiếu gia há lạ sợ ngươi, đánh cược như nào mau nói - Mạc tam thiếu gia khinh thường trả lời.

- Lấy kết quả trận đấu phân định, nếu Hoàng Tam thắng ta đưa ngươi bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch, nếu ta thắng thì ngươi đưa ta số tiền tương ứng. Thế nào?

Đỗ Tiên cũng một giọng coi thường mà bức người. Mạc tam thiếu gia nghe vậy mặt đỏ gay quát, lớn:

- Hảo, quyết định vậy đi.

Đỗ Tiên lại quay ra nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ nói:

- Hoa Dương tiểu thư, phiền ngươi làm chứng a.

Hoa Dương Trấp Kỷ gật đầu khẽ “Ân” một tiếng. Thấy Hoa Dương Trấp Kỷ đáp ứng tiểu tử kia, Mạc tam thiếu gia càng là nộ khí xung thiên, mất hết bình tĩnh quát lên:

- Hoa Dương Trấp Kỷ, mau bảo chấp sự bắt đầu đi. Còn muốn câu giờ đến lúc nào?

Hoa Dương Trấp Kỷ đối với thái độ thiếu kiềm chế của hắn thập phần chán ghét nhưng không tiện phát tác, chỉ hừ lạnh một tiếng ngồi xuống không thèm quan tâm. Nàng nhìn chấp sự trọng tài phất tay ra hiệu.

Chấp sự trọng tài được nàng cho phép liền đánh một tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Hoàng Tam đứng đợi đã lâu, máu nóng dồn lên cầm lưu tinh chuỳ lao tới, miệng hét lớn:

- Tiểu tử, ngươi đi chết đi.

Mạc tam thiếu gia trên khán đài cũng không nhịn được ra lệnh:

- Hoàng Tam, gϊếŧ chết tên tiểu tử này cho ta.

Đỗ Tiên cũng không vì mấy âm thanh doạ nạt này mà hoảng sợ. Âm thanh nhiệt náo ở khán đài này so với âm thanh gϊếŧ chóc nơi chiến trường tại Nhân giới không bằng một góc mà so sánh.

Bình thường Lưu tinh chuỳ ở tại đầu chuỳ thường có gắn gai nhọn nhưng loại mà Hoàng Tam dùng lại không có thứ này.

Đao thương sắc bén còn làm hắn có chút đề phong nhưng thứ binh khí mềm, cùn như lưu tinh chuỳ, Đỗ đại phu không có chút e ngại.

Lão ba hắn thường nói “Tốc độ chế sức mạnh, góc độ chế tốc độ”, điều này đã sớm ăn sâu vào tiềm thức của Đỗ Tiên. Hắn đối với thứ binh khí chủ yếu dựa vào sức mạnh này liền dễ dàng đối phó.

Lại nói, Hoàng Tam kia tuy là Ngũ Chuyển Bán Tiên tu vi, nhưng chiêu thức đánh ra so với trình độ của Vô Lệ mấy người đều là kém xa.

Đơn thuần chính là dùng sức lực đem lưu tinh chuỳ cuồng loạn huy động, một cái hư chiêu hậu ý cũng không có. Đỗ Tiên thân thể mau lẹ thoát tiến thoát lui né tránh.

Lưu tinh chuỳ tuy nhanh nhưng điểm công kích cương mãnh nhất chỉ có tiểu chuỳ gắn ở đầu xích sắt. Các đòn đánh loanh quanh cũng chỉ dừng lại ở thế vụt, ném, vung.

Hơn nữa đa phần đều là lối đánh theo đường vòng cung mà huy động, muốn biến chiêu chuyển thành những thức đánh thẳng như thọc, điểm giống như thương, côn rất khó.

Đỗ đại phu chỉ cần né tránh lượt tấn công đầu tiên, sau đó liền đứng thật xa giữ khoảng cách vượt quá tầm với của dây xích là được.

Hoàng Tam lùi một bước thì Đỗ đại phu đứng yên không phản kích, mà khi Hoàng Tam tiến một bước thì Đỗ đại phu liền không biết xấu hổ nhảy lui hai bước.

Hai bên một đánh một chạy cứ như vậy đuổi nhau quanh võ đài.

Hoàng Tam vừa đánh vừa ngoác miệng chửi bới, thách thức. Còn Đỗ Tiên vừa né tránh vừa đấu võ mồm khıêυ khí©h.

Bên dưới khán đài mọi người đồng dạng đều là la ó, phẫn nộ. Chỉ có Hoa Dương Trấp Kỷ cười thầm:

“ Tên vô lại này, thật không biết xấu hổ. Cũng khổ cho Hoàng Tam, đuổi đánh từ nãy đến giờ tiêu hao sức lực không ít”

Tuy nghĩ vậy nhưng không hiểu sao Hoa Dương Trấp Kỷ lại có chút thích thú thay vì cảm giác chán ghét, khinh thường chiến thuật vô lại của người kia.

Trên võ đài, Hoàng Tam cuối cùng đã nổi nóng thật sự. Một tay đánh ra một đường vòng cung, ép cho Đỗ đại phu vào một góc võ đài. Mỗi khi hắn định chạy ra liền đem lưu tinh chuỳ còn lại vụt xuống chặn đường. Đỗ Tiên cuối cùng đã bị ép vào một góc nhọn không thể lùi thêm được nữa. Hắn đang định liều mạng ngạch đỡ một chuỳ chạy ra không ngờ Hoàng Tam đã ra tay trước. Lưu tinh chuỳ rời tay ném ra giống như lúc giao chiến với Quách Phương Quan, một luồng kim sắc cương phong mãnh liệt ập tới, làm cho Đỗ Tiên khó lòng di chuyển.

Đỗ đại phu bây giờ mới hiểu tại sao lúc nãy Quách Phương Quan lại là né tránh không kịp.

- Vũ kỹ? - trong lòng Đỗ Tiên vang lên một tiếng cảnh giác.

Hắn toàn lực vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, hai cánh tay đan chéo đem phi chuỳ kia cản lại.

- Đại ca ( Công tử, Đỗ huynh) - bên dưới khán đài mấy nữ tử đồng loạt kinh hãi kêu lên.

Chỉ nghe thấy “Kengggg” một tiếng, Hoàng Tam đang đắc ý cười khuôn mặt đột nhiên cứng ngắc. Lưu tinh chuỳ cương mãnh là thế không ngờ lại bị đánh bật ra, âm thanh kia cũng không giống tiếng xương cốt gãy nát mà giống như tiếng kim loại va chạm.

- Cương đồng hộ thủ? - Hoàng Tam nhíu mày nghi hoặc.

Đỗ Tiên ngạnh tiếp một chuỳ hai tay có chút tê dại do kình lực chấn động nhưng tuyệt đối không chịu chút thương tích nào, hắn âm thầm đánh giá.

- Lực lượng này cư nhiên đạt tới Thiên Chuyển Nguyên lực a. Quả nhiên là Huyền cấp Vũ kỹ cùng Huyền cấp binh khí đồng thời tăng phúc a.

Đỗ Tiên nhận thấy Hoạt Huyễn Kim Thân có thể thừa nhận lực công kích này liền không chút e ngại mà lao lên, hai cánh tay khép sát lên tai che đi phần đầu yếu hại không có Hoạt Huyễn Kim Thân bảo vệ.

Hoàng Tam thấy hắn hành động như vậy liền bật ra một tiếng “ngu xuẩn”, nguyên khí huy động vận chuyển thành nguyên lực đem song chuỳ trái phải thành hai đường vòng cung từ hai bên đánh vào mạng sườn hắn.

“Kangggg. khangggh~~~”

Lần này là hai âm thanh kim loại va chạm trầm đυ.c vang lên. Đỗ Tiên vẫn như một mũi kình tiễn mạnh mẽ xông tới.

- Hộ giáp? - Hoàng Tam bàng hoàng suy đoán.

Trong lúc hắn còn đang không hiểu Đỗ Tiên đeo lại hộ giấp cấp bậc gì mà không mảy may chịu một chút thương tích thì Đỗ đại phu cũng chỉ còn cách hắn một bước.

Chân trái Đỗ Tiên vận sức đạp mạnh nhảy lên, chân phải nhằm tiểu đệ đệ Hoàng Tam mà đá, tay phải đồng dạng vươn ra, hai ngón tay như thể độc xà nhắm vào mắt của Hoàng Tam.

Miệng còn quát lớn:

- Song chỉ cầm long, Bàn long hữu cước.

Hoàng Tam bị tiếng quát của Đỗ đại phu làm cho giật mình, theo bản năng mà buông lưu tinh chuỳ ra lấy tay đỡ gạt hai chiêu hiểm độc kia.

Tiên nhân Nhân tộc kỹ thuật đánh cận thân rất kém, Hoàng Tam vừa vứt bỏ binh khí ngay lập tức rơi vào thế hạ phong.

Đỗ Tiên hai nắm tay giữ lấy cổ tay áo thùng thình mà che giấu, Hoạt Huyễn Kim Thân vận chuyển biến đổi lớp da bên ngoài thành titan.

Hắn nâng tay lên che cằm, dựa theo cách đánh quyền Anh mà xuất chiêu.

Môn hộ gì đó cành là không cần phòng thủ, ngay khi bức lui Hoàng Tam, hắn đã nhanh chóng đem song chuỳ kia đá bay khỏi võ đài. Lực lượng thân thể của Tứ Chuyển Bán Tiên như Hoàng Tam không có khả năng đột phá Kim Thân bảo hộ.

Hai nắm đấm lúc này giống như chuỳ sắt, tới tấp nện lên người Hoàng Tam. Lúc là một cú móc trái, lúc lại đấm thẳng, có khi lại là tay phải đấm vòng cung đánh tới.

Đỗ Tiên hoàn toàn không thèm phòng thủ, chỉ điên cuồng mà vung tay. Hoàng Tam trái đỡ phải gạt, vài lần tranh thủ được mà đá lên thân hình Đỗ đại phu được mấy cái. Nhưng cảm giác đau ê ẩm như thể đá vào tường sắt liền làm hắn không dám công kích nữa.

Mà càng thụ động đỡ đòn càng tiêu hao nguyên khí cơ thể, bao nhiêu sức lực hầu như đều dồn vào chịu đựng lấy hai chuỳ sắt kia của Đỗ Tiên.

Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, Hoàng Tam liền bị một cú móc từ dưới lên đánh vào xương hàm mà bất tỉnh.

“Rắcc~~~”

Tiếng xương gãy lại vang lên, nhưng lần này là xương hàm của Hoàng Tam.

Nhìn Hoàng Tam nằm bất động trên mặt sàn, chấp sự trọng tài vội đếm ba lượt liền tuyên bố Đỗ Tiên thắng cuộc.

Bên dưới khán đài ồn ào một trận, đâu đâu cũng là tiếng chửi mắng Hoàng Tam. Không ít người còn giận lây sang cả Mạc tam thiếu gia, vài tên không biết sợ lúc đi ngang qua trừng mắt lên nhìn, giả bộ vô ý mà phu nước miếng xuống nền đá gần chân hắn.

Mạc tham thiếu gia lúc này chết lặng, hắn còn là không hiểu vì sao thủ hạ của mình lại bại trận, mà còn là thảm bại a.

Hắn từ trong gia tộc lấy được một quyển Huyền cấp Kim Hệ vũ kỹ cùng với một căp lưu tinh chuỳ Huyền cấp Binh khí, liền đem cho hạ nhân thân tín trong gia tộc sử dụng. Muốn tranh thủ đến Phúc Dương đổ tràng kiếm trác một chút tiền thưởng.

Không ngờ trận đầu còn đỡ, đến trận thứ 2 liền bại một cách thê thảm. Mạc tam thiếu gia chính là vì tỷ lệ 1 ăn 26 mà vét sạch túi ra mà đặt cược.

Nhìn Đỗ Tiên đang không biết xấu hổ mà vén áo khoe thân cho mọi người kiểm chửng, Mạc tam thiếu gia càng kinh hãi. Không ngờ Đỗ Tiên không có mặc linh giáp hộ thân.

Ngay cả Hoa Dương Trấp Kỷ xấu hổ quay đi không nhìn cũng đang trộm nghĩ:

- Tên này không lẽ Linh thú biến hình. Hai chuỳ kia tự nhiên phải đạt tới Nhị Thiên Chuyển nguyên lực. Làm sao thân thể hắn lại có thể không chút trầy xước, ngay cả một vết bầm cũng không có.

Nàng lại len lén quay ra nhìn trộm, một thân da thịt cường tráng hiện ra trước mắt.

Hoa Dương Trấp Kỷ lại thẹn thùng quay đi, hận không thể đem hình ảnh vừa rồi xoá sạch khỏi tâm trí nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »