Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 23: Vân Tại Thanh Thiên*

« Chương TrướcChương Tiếp »
*(Vân tại thanh thiên: mây trên trời xanh

Vân tại thanh thiên trong Vân tại thanh thiên, thủy tại bình; trích Độc "Phật sự đại minh lục" hữu cảm của Trần Thánh Tông)*

四十餘年一片成,

牢關跳出萬重扃。

動如空谷風敲響,

靜若寒潭月漏明。

句裡五玄親透得,

路頭十字任縱橫。

有人問我何消息,

雲在青天水在瓶。

Nguyên văn tiếng Hán thể thơ Thất ngôn Bát cú:

*Tứ thập dư niên nhất phiến thành,

Lao quan khiêu xuất vạn trùng quynh.

Động như không cốc phong xao hưởng,

Tĩnh nhược hàn đàm nguyệt lậu minh.

Cú lý ngũ huyền thân thấu đắc,

Lộ đầu thập tự nhậm tung hoành.

Hữu nhân vấn ngã hà tiêu tức,

Vân tại thanh thiên thuỷ tại bình.*

Dịch nghĩa:

*Bốn mươi năm lẻ tu vẹn được một tấm lòng,

Đã nhảy ra khỏi hàng vạn tầng cửa tù ngục.

Động thì như tiếng gió vang trong hang trống,

Tĩnh thì tựa ánh trăng lọt xuống đầm lạnh.

Tự mình đã thấu được nghĩa lý của ngũ huyền,

Mặc sức tung hoành trên con đường bốn ngả.

Có nguời hỏi ta sinh diệt là thế nào?

Như mây trên trời xanh và nước ở trong bình.*

Dịch thơ sang thể thơ lục bát: (Bản dịch của Trương Việt Linh)

*Bốn mươi năm lẻ một lòng

Vạn tầng cửa ngục thoát vòng như chơi

Động, như hang trống gió gào

Tĩnh, như trăng sáng lọt vào đầm thanh

Ngũ huyền nghĩa lý phân minh

Con đường bốn ngả ung dung tung hoành

Vòng đời sinh diệt biết chăng

Mây trên trời thẳm nước bình trong veo*

Đỗ Tiên vội vàng đưa tay ra đỡ:

- Lão Tôn, ngươi bất tất phải khách sáo như vậy, huynh đệ chúng ta...

- Lão đệ, ta chỉ là con khỉ đá từ Ngũ Sắc Linh Thạch khe nứt chui ra. Không cha không mẹ, không người thân thích. Yêu tộc không ai thân thích, Thú tộc cũng chẳng nhận tổ nhận tông. Ngay khi ra đời liền bị cẩu thiên đế giáng xuống thiên khiển, chịu sự dày vò khi thường của Thiên giới. Trước giờ chỉ có hai vị sư phụ, một người có ân truyền ta Bát Cửu Huyền Công, một người có ân dẫn dắt ta lĩnh hội Phật môn đạo pháp. Sau này duyên số run rủi gặp gỡ Dĩnh nhi mà thân cuốn vào tình kiếp. Nàng vì ta mà hy sinh bản thân, thoát ly Thanh Khâu Hồ tộc. Bản thân lão Tôn ngộ tính thấp kém, đến giờ vẫn chỉ là Yêu Tiên đỉnh phong. Nợ ân thọ giáo nhị vị sư phụ coi như đã đền đáp 1 nửa, nợ ân tình của Dĩnh Nhi vẫn là ngày đêm cố gắng tăng cường thực lực hầu mong bảo vệ thê tử. Lão Tôn ta không nợ trời không nợ đất, chỉ nợ ba người đó, nay duyên số mà gặp gỡ lão đệ ngươi. Ân truyền thụ vũ kỹ, khai sáng bản tâm lão ca suốt đời không quên.

Ngộ Không được Lạc thần chỉ điểm, đối với không gian pháp tắc thêm một phần nắm giữ, lĩnh ngộ. Không lâu sau liền có thể bước chân vào Thánh cảnh, nay nghe Đỗ Tiên giải thích về các loại nguyên tố tuần hoàn mà trong tâm linh chợt loé lên một tia cảm ngộ vô hình. Tự nhiên là cảm động lĩnh thụ ân truyền đạo.

Đỗ Tiên nào có hiểu được trong đầu lão ca nghĩ gì, không ngờ chỉ là thuận miệng khoe khoang lại khiến cho Ngộ Không thiếu chút nữa xếp hắn ngang hàng với nhị vị sư phụ.

Mồm miệng bình thường dẻo quẹo nhưng lúc này lại không biết nói gì. Lại nghe Ngộ Không nói tiếp:

- Lão đệ, ngươi từ giờ có yêu cầu gì hãy cứ tự nhiên phân phó. Lão Tôn ta tuyệt đối đáp ứng.

- Đại ca... - Đỗ Tiên thấy một vẻ chân thành không nhịn được kêu lên một tiếng.

Hai ngươi nắm tay bắt chặt lấy nhau, không cần nói thêm điều gì, từ giờ phút này nghiễm nhiêm trở thành huynh đệ.

Đỗ Tiên vui vẻ nói:

- Lão Tôn, ta hãy còn một việc muốn nhờ cậy lão ca ngươi.

- Ca, đừng nói một việc, một trăm việc lão Tôn cũng đáp ứng.

- Ta dự định rời khỏi sơn cốc, tiến đại vào một thành trấn lịch lãm, tung hoành một phen. Phiền lão ca ngươi nhọc công đưa chúng ta đi một chuyến.

Ngộ Không thoáng một cái ngạc nhiên, sau đó cũng cười đáp ứng:

- Tưởng việc gì chứ. Lão đệ ngươi cứ tuỳ ý sắp xếp, có lão Tôn ta ở đây. Tuy không nói thiên hạ vô địch nhưng đảm bảo có thể bảo hộ các ngươi an toàn. Đi khắp Tiên giới cũng không thành vấn đề a.

Đỗ Tiên méo mó cười khổ:

- Lão Tôn, ý ta là mượn ngươi lấy Cân Đẩu Vân đưa huynh đệ chúng ta đến một thành trấn phụ cận thích hợp là được. Không phải là muốn lão ca ngươi đi theo chúng ta làm bảo tiêu a.

- Ca, cái gì - Ngộ Không ngạc nhiên quái khí kêu lên.

- Ắc, có vấn đề gì sao, lão Tôn?

Ngộ Không liếc mắt nhìn Thiên Phàm với Vô Lệ, nói:

- Lão đệ, ngươi hiện giờ đã là Bán Tiên, lại là tông tộc Lạc thần. Nhưng Tiên giới cũng có lắm kẻ hung ác bất tri, đại nhân vật biết danh Lạc thần thì cũng thôi đi. Nhưng tiểu miêu tiểu cẩu có mắt vô tròng, tuy tu vi không có gì cao siêu nhưng không phải là thực lực của ngươi có thể ứng phó. Hơn nữa, mấy vị huynh đệ này lại đều là phàm nhân, nếu có chuyện xảy ra càng là khó giải quyết a. Lão Tôn đi theo ngươi là tốt nhất.

Lạc lão đưa cho hắn Huyền Thanh Lệnh, chính là miễn tử kim bài tại Tiên, Thiên nhị giới. Tuy nhiên tại Thiên giới cũng đã chứng minh, mấy tiên nhân hậu bối đều là không nhận thức a. Thành ra Huyền Thanh Lệnh cũng chỉ có tác dụng đối với mấy đại nhân vật mà thôi.

Lạc lão tính toán vẫn là có chút sơ hở, tưởng hắn độ kiếp tại Nhân giới, lão liền có thể trao đổi căn dặn thêm một chút. Khi tiến vào Tiên giới có thể tìm đến một vài tông môn đại phái kiếm chỗ dựa lưng. Nhưng Đỗ đại phu lại là thất tung một đường đến Tiên giới những tính toán của Lạc Long Quân liền đổ sông đổ biển.

Cũng may là hắn còn là may mắn gặp được Tề Thiên Đại Thánh a, nếu không lúc trước đã bị đầu yêu quái kia đem làm đồ nhắm từ lâu rồi.

Mặc cho Đỗ đại phu nói gì Ngộ Không vẫn là lắc đầu quầy quậy, liên tục đưa ra chủ ý:

- Lão đệ, không bằng để cho Lục tiểu Linh Đồng đi theo các ngươi cũng được a.

Lục tiểu Linh Đồng là yêu thú dị chủng, mang trong mình huyết mạch thần cảnh của Thanh Khâu Hồ tộc cùng với hình thái của Thông Thiên Viên Hầu tộc đàn mà hoá thân. Cả 6 tên hầu tử nhắng nhít này tuy tu vi chỉ là Kim Tiên sơ kỳ đỉnh phong, gần đạt đến trung giai, nhưng đều đã tu luyện Bát Cửu Huyền Công đến đệ ngũ, đệ lục trọng. Kim Tiên thượng giai bình thường cơ hồ muốn đánh thắng một Linh Đồng cũng phải đem cái mạng ra đặt cược a.

Hơn nữa, Đỗ Tiên cũng thông qua trúc giản thường thức mà biết được. Trừ phi là nơi hẻo lánh, thâm sơn cùng cốc, hoặc cố tình chọn địa phương ẩn náu. Ở tại Tiên giới có không ít phàm nhân, đứng đầu một hương thôn thường là Bán Tiên kỳ, mà một hương trấn quản lý cũng thường là tu vi Chân Tiên. Tại những thành thị bình thường sẽ có Kim Tiên đứng ra chủ trì. Như vậy cũng không có nghĩa là mỗi địa phương không có tồn tại cường giả tu vi cao hơn, mà chỉ đơn thuần thể hiện mức độ nhiều ít của mỗi cấp bậc. Phổ biến nhất tại Tiên giới vẫn là Chân Tiên, Kim Tiên kỳ. Cho nên, chỉ cần có Lục tiểu Linh Đồng đi theo. Trừ khi là Tán Tiên kỳ ra, Huyền Tiên cũng trở thành vấn đề dễ giải quyết a.

Tuy vậy, với thành kiến của Dĩnh Ly mà nói, liệu Đỗ đại phu có dám đem con nàng bắt đi làm bảo tiêu không?

Đỗ Tiên lại uyển chuyển từ chối:

- Lão Tôn, ta hiểu ý tốt của ngươi a. Nhưng như vậy thực sự quá phiền gia đình ngươi rồi. Hơn nữa, nếu không trải qua hung hiểm rèn luyện, sao có thể trở nên cường đại hơn đây.

Nói đoạn lại quay ra nhìn Thiên Phàm, Vô Lệ cảm khái nói:

- Lão đệ vì thê tử mất đi mà tâm sinh chán nản. Cơ hồ muốn buông bỏ hết thảy, sau lại gặp mấy vị huynh đệ đây mới vô tình tiến nhập Tiên giới. Với ta mà nói, cái gì mà sinh tử tồn vong đã không còn đặt nặng trong lòng nữa rồi. Sinh thì sao, diệt thì sao. Xét cho cùng không phải tất thảy đều là một kiếp hay sao. Nếu như sợ trước sợ sau, lo được mất an nguy thì có lẽ huynh đệ ta ngày nay đã chẳng được gặp. Tất cả vốn là duyên số, duyên đến duyên đi hết thảy đều tự nhiên như mây trên trời, như nước trong bình. Không nên cưỡng cầu.

Nói xong nhìn thấy Ngộ Không vẫn là một dạng bất phục, hắn cười phá lên tiếp tục giải thích:

- Lão Tôn, ta hiểu là ngươi lo lắng cho an nguy chúng ta mấy người. Nhưng bọn ta tuyệt đối nắm chắc sẽ tự lo liệu được. Hơn nữa, mỗi người đều có bảo mệnh chi thảo phân thân của ngươi bảo hộ cho ba lần. Có gì đâu mà lo lắng, chỉ cần bọn ta cẩn thận hành sự một chút là được.

Ngộ Không gãi đầu gãi tai một thôi một hồi, cuối cùng vẫn do dự không chịu đáp ứng:

- Ca, lão đệ, ta cũng vừa mới xuất quan. Còn chưa gặp qua Dĩnh Nhi, chúng ta trở về Dĩnh Ly cung rồi lại nói.

Đỗ Tiên xem ra không phải hai, ba câu đơn giản liền thuyết phục được thạch hầu cố chấp này, đành cười khổ đi theo.

Không hiểu sao, trải qua hơn 10 ngày bế quan, Đỗ đại phu tự nhiên nảy sinh một cảm giác xa cách lạ lùng với Mị Ly. So với đi gặp Dĩnh Ly là sự xấu hổ, khó xử thì với Mị Ly lại có thêm chút mong nhớ vô hình mà lúc này hắn cũng không nhận thức được rõ ràng.

Mấy người thay đổi y phục rồi tắm rửa qua loa, lục tục đi đến Dĩnh Ly cung. Tôn Đại Linh Đồng được phụ thân giao phó liền đi tìm 5 vị đệ đệ, lại truyền tin cho mấy cô nàng Kiến Minh trở về.

Lúc Đỗ Tiên đến thạch động sau thác nước, Ngộ Không đã đem mọi chuyện nói ra cho Dĩnh Ly biết, hai người đang trao đổi gì đó. Thấy Đỗ đại phu bước vào còn chưa kịp lên tiếng đã thấy chớp một cái bóng trắng vọt lên, anh ninh kêu một tiếng:

- Tiên ca ca.

- A Ly - Đỗ Tiên không hiểu sao lại chỉ thốt ra được 2 chữ tên nàng.

- Ca ca, ngươi định bỏ chúng ta mà đi sao - Mị Ly u oán nhỏ giọng trách cứ.

Dĩnh Ly lúc này bước lên kéo tay nàng, khẽ mắng:

- Tiểu nha đầu, cái gì mà bỏ đi, ngươi đừng làm Tiên đệ khó xử a.

Xong lại quay ra nhìn Đỗ Tiên, duyên dáng nở một nụ cười coi như chào hỏi, lại nói:

- Tiên đệ, ngươi muốn ra ngoài lịch lãm thật sao?

- Ân, tỷ tỷ, ta chính là muốn ra ngoài kiến thức một chút.

Lại thấy Ngộ Không đứng lên định ý kiến, thì Dĩnh Ly đã nhanh miệng nói trước:

- Tiên đệ, ngươi có thật sự nắm chắc? Ta trước đây chính là cường giả ngang với Tán Tiên kỳ. Nhưng cuối cùng vẫn là bị một đường đuổi gϊếŧ. Ngươi chỉ là Bán Tiên kỳ. Tiên đệ, liệu có hiểu ý tỷ tỷ ta hay không?

Đỗ Tiên gật đầu, đáp:

- Ân, ta hiểu.

Dĩnh Ly lại quay ra nhìn Ngộ Không thấp thỏm không yên, lại nhìn sang muội muội một vẻ mấ mát sầu thảm, liền kéo tay Đỗ đại phu lại, ân cần như một người chị gái căn dặn em trai của mình:

- Tiên đệ, Tiên giới này đa phần là địa phương của Nhân tộc và Ma Thần tộc. Nhân loại ra sao ngươi cũng tự hiểu nhưng tỷ tỷ muốn nhắc trước, nhân loại nơi này tuyệt đối sẽ không giống với nhân loại tại Nhân giới các ngươi. Tiên đệ, ngươi lại có nhiều người phải lo lắng sau lưng, liệu lúc này rời đi có tốt hay không?

Đỗ Tiên cũng lờ mờ đoán ra ý tứ của Dĩnh Ly, cũng hiểu cho sự mâu thuẫn của nàng. Thật sự hai người bọn họ không phải có cái gì thù ghét. Chỉ là thành kiến của Thú tộc với Nhân tộc, lại thêm một chút bí sử căn nguyên nơi Mị Ly, mà Dĩnh Ly mới sinh ra khoảng cách.

Xét cho cùng, nàng vẫn là thập tâm lo lắng cho mấy người huynh đệ Đỗ đại phu, chỉ là câu từ ẩn ý cũng không giống như Ngộ Không, hoặc là nhất nhất ở lại Hoa Quả Sơn hoặc là bắt buộc phải có “bảo mẫu” đi kèm.

Đỗ Tiên cũng nhẹ nhàng giải thích:

- Dĩnh tỷ, ta hiện tại tuy mới là Bán Tiên kỳ nhưng không giấu gì tỷ tỷ. Tại Nhân giới, khi đó ta mới chỉ là một Kết Đan kỳ phàm cảnh, đã từng diệt sát 1 Kim tiên kỳ Thiên giới hạ phàm. Về phương pháp bảo mệnh, tiểu đệ tuyệt đối nắm chắc. Còn về phần lúc này rời đi, cũng vì nguyên nhân tiến giai, tiểu đệ muốn lịch lãm một chút, lại thuận tiện cho con đường tu luyện sau này.

Hắn nói ra nghe có chút cưỡng từ đoạt lý, đương nhiên là Ngộ Không phản đối, Mị Ly cũng nhất quyết đòi đi theo.

Dĩnh Ly trừng mắt nhìn hai ngươi khiến cho cả hai im bặt, lại nói Đỗ Tiên:

- Nếu Tiên đệ đã nhất quyết như vậy, không bằng tỷ tỷ có một chủ ý như này.

- Dĩnh tỷ, xin ngươi chỉ dạy a.

- Tiên đệ, ngươi một thân một mình tiến vào Tiên giới. Dù cho danh tiếng Lạc Thần hậu cảnh, nhưng nơi này không thiếu kẻ có mắt không tròng. Ta từng đem thân phận Thanh Khâu Hồ tộc ra cũng là đồng dạng không đem lại kết quả gì tốt. So với Lạc Thần, Phật Tổ mấy vị đại năng hay Thần thú tộc đàn bọn ta mà nói, chi bằng lão đệ ngươi trước gia nhập một tông phái có danh vọng. Như vậy đối với ngươi ít nhất cũng có một hậu đài vững chắc làm chỗ dựa, Tiên đệ, ngươi nghĩ thế nào?

So với Ngộ Không, Mị Ly thì Dĩnh Ly vẫn là hiểu chuyện hơn nhiều. Vô tình mà chủ ý này lại hợp với tính toán ban đầu của Lạc thần, chỉ có điều là Đỗ Tiên không hiểu, sửng sốt hỏi:

- Gia nhập môn phái?

- Ân, tại Tiên giới này có rất nhiều tông phái. Với lĩnh ngộ thiên phú của Tiên đệ ngươi, nhị lưu môn phái tự nhiên sẽ coi như trọng điểm bồi dưỡng mà nhất lưu thế lực lại càng vì Lạc Thần danh tiếng mà coi trọng ngươi. So với Lạc thần, tông môn đại phái càng dễ dàng được người ta nhận thức.

Dĩnh Ly đã nghe Ngộ Không kể lại, đối với Đỗ Tiên chỉ nội trong mười ngày ngắn ngủi luyện tới tiểu thành của một Hồng Cấp vũ kỹ, đây chính là biếи ŧɦái a. Chưa nói đến việc hắn lại còn có thể chỉnh sửa cải tiến công pháp. Vứt bừa vào các nhị lưu thế lực cũng sẽ dấy lên một hồi tranh đoạt. Đấy là còn chưa nói đến thân thể Hỗn Độn Ám Tàng toàn thuộc tính độc nhất vô nhị của hắn. Nếu như được bồi dưỡng tốt mà nói, sau này có khả năng chính là đệ nhất cường giả.

Đỗ Tiên nghe vậy tự dưng cũng cảm thấy hợp lý. Có một toà núi lớn dựa lưng cũng tốt a. Hắn hào hứng hỏi lại:

- Dĩnh tỷ, nơi này có những tông phái nào?

Ngộ Không thấy hắn có vẻ đồng ý với biện pháp này, liền là nhanh nhảu tranh tiên nói ra trước:

- Tông môn đại phái nơi này nhiều không kể xiết. Phân chia làm tam giáo cửu lưu thế lực. Nhất lưu tự nhiên là có cường giả Thánh Hoàng toạ trấn mà a miêu a cẩu Cửu lưu môn phái cũng ít nhất có Chân Tiên đỉnh phong chủ trì.

- Tam giáo cửu lưu?

Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi, đối với kiến thức của hắn, bốn chữ này cũng không hiểu nổi tam giáo là gì, cửu lưu là sao. Nhưng tại thế giới của hắn mà nói, bốn chữ này mang hàm ý chê bai, khinh thường là chủ yếu.

- Tam giáo ý nói 3 đại giáo phái pháp môn: Phật giáo, Đạo giáo, Ma giáo. Mà cửu lưu chính là cấp bậc phân chia thế lực của những tông môn này.

So với Tam giáo: Nho - Đạo - Phật mà Đỗ đại phu biết thì quả nhiên có chút khác biệt. Mà cửu đại lưu phái cũng không giống như kiến thức mà hắn từng tiếp nhận. Đỗ Tiên sinh ra hứng thú hỏi tiếp:

- Lão Tôn, Phật giáo Đạo giáo lão đệ đã biết, nhưng còn Ma giáo là sao?

- Ma giáo lấy đạo dĩ lợi vi thân làm chủ, pháp môn tu luyện đều là theo hướng thực dụng, chuyên dùng để công kích hoặc tăng cường tu vi. Bất chấp thủ đoạn.

Lần này là Dĩnh Ly lên tiếng, không cho Ngộ Không tranh tiên với nàng.

Đỗ đại phu nhìn phu thê hai người như vậy, cố nhịn cười mà hỏi:

- Dĩnh tỷ, mấy môn phái này có yêu cầu hay quy định gì khắc nghiệt hay không?

- Ân, tự nhiên là có. Mỗi môn phái đều có môn quy riêng biệt nhưng tựu chung cũng theo ba nhà phân hoá. Phật giáo tông môn tự nhiên là các giới quy Phật môn mà Đạo giáo lại là lấy cửu lễ ra mà đặt nên môn quy giới luật. Cũng tương đối là rườm rà, ta cũng không biết hết.

Nàng lại liếc Ngộ Không một cái đầy ẩn ý:

- Chỉ có Ma giáo là không yêu cầu hà khắc, môn nhân đa phần là tương đối tự do. Chỉ cần có thực lực, có tiềm năng bồi dưỡng là được.

- Vậy nơi này có những Ma giáo tông môn nào có thể gia nhập?

Ngộ Không nghe vậy lắc đầu:

- Lão đệ, Ma giáo vốn là giáo phái lấy Ma Thần tộc làm chủ, tuy môn quy lỏng lẻo nhưng lại có hướng bài xích dị loại. Ngươi là Nhân tộc nếu như gia nhập Ma giáo mà nói cũng không phải lợi ích gì đáng nói.

Ngộ Không tuy là Yêu tộc nhưng tu luyện bổn mệnh công pháp lại thuộc về Đạo giáo chính tông mà sau đó cũng là tu hành một đường thành Phật. Tự nhiên là đối với Ma giáo có chút không ưa thích. Lại nói Ma Thần tộc cùng Yêu tộc chính là có một hồi tinh phong huyết vũ, rất khó hoà hợp. So ra thì Phật - Đạo hai nhà tuy quan điểm bất đồng nhưng tính ra không có xung khắc gì đáng nói, hơn hết đều là do Nhân loại sáng tạo. Ma giáo giáo điều chính là xung đột với Đạo giáo, lại càng không hợp với Phật giáo.

Ngôn Không lại đề nghị:

- Phật môn ta cũng có rất nhiều giáo phái danh tiếng, không bằng để lão Tôn tiến cử ngươi a.

Đỗ Tiên đối với giới quy Phật giáo chính là làm không nổi, đơn giản nhất chính là ăn chay, sắc giới. Đỗ đại phu tự cho mình tư tưởng “ăn thì có thể ăn chay nhưng ngủ nhất định phải có thịt a”, tất nhiên là lắc đầu từ chối.

Dĩnh Ly, Mị Ly tâm tư mỗi người một khác nhưng cũng đều là đồng dạng không ủng hộ. Dĩnh Ly cau mày lườm Ngộ Không một cái, lại quay ra nói với Đỗ Tiên:

- Tiên đệ, ngươi là nhân loại, tiện nhất vẫn là gia nhập một tông môn Đạo giáo đi. Phật giáo hữu giáo vô loài nhưng cũng chính là rất nhiều quy tắc. Tỷ tỷ thấy cũng không hợp với tính cách của ngươi.

Mị Ly dĩ nhiên là không muốn hắn xuất gia rồi, nàng còn là đang có một lời hứa từ Lạc thần để mà trông đợi a. Mị Ly hào hứng tiếp lời Dĩnh Ly:

- Ca ca, Phật giáo có gì tốt chứ. Hay hơn hết là gia nhập Ma giáo, rằng buộc rất ít lại tự do tự tại.

Đỗ Tiên lại không ngờ Mị Ly ủng hộ như vậy, cười ngất nói:

- Ân, ta cũng chính là xem Đạo gia giáo phái không hợp a.

Hắn cũng không biết, Đạo giáo đa phần là bài xích với Thú tộc, còn Ma giáo thì lại lấy Cửu đại Thần thú tựa như là tín ngưỡng chính tông. Dĩnh Ly còn là vì hắn mà cân nhắc, riêng Mị Ly chính là nghĩ gì phù hợp với ý muốn của nàng là nói ra. Đối với nàng mà nói, giáo phái gì không quản, chỉ cần không cấm cưới vợ sinh con, lại có thể đề thăng tu vi lớn mạnh, đều là phù hợp với Tiên ca ca của nàng.

Không ngờ Dĩnh Ly lại nhìn muội muội lắc đầu, quay ra Đỗ Tiên nhẹ giọng hỏi:

- Tiên đệ, ngươi có biết đại lục này gọi là gì không?

- Đạo Thiên đại lục.

- Ân, ngay từ danh tự nơi này cũng nói lên đại lục này chủ phái chính là Đạo giáo. Đạo - Ma hai nhà xung khắc, một mảnh đại lục này vốn không có Ma giáo nào cường đại vượt quá lục lưu giai đẳng. Mà cũng là thập phần thưa thớt. Mà môn phái lục lưu thế lực đổ xuống, mà lại là Ma giáo, không bằng lão đệ ngươi tự thân mình ngao du còn là tốt hơn.

Đỗ Tiên cũng biết Tiên giới tinh cầu chia làm Thập nhị đại lục, Thập bát đại dương. Đạo Thiên đại lục này chính là một mảnh đất dài hẹp, trải dài thẳng một đường từ bắc xuống nam, nối liền hai cực của tinh cầu. Chia đôi tinh cầu làm hai nửa, chính giữa Đạo Thiên đại lục là dãy dãy hoả diệm sơn mạch.

Lục lưu thế lực môn phái mà nói, cường đại nhất cũng chỉ là Kim Tiên kỳ cường giả toạ trấn. Nếu là ở một mảnh địa phương khác mà nói, Kim Tiên kỳ bảo hộ miễn cưỡng coi như là đủ với Đỗ Tiên. Nhưng Đạo - Ma hai nhà thường xuyên có ma sát, giao tranh, ở Đạo Thiên đại lục này mà nói, nếu không phải Ma Thần tộc nhất định không ai muốn gia nhập Ma giáo tông phái a.

Đỗ Tiên sững sờ một hồi chợt hiểu ra nói:

- Vậy không phải là cần đến một lục địa khác mới có Ma giáo tông phái phù hợp sao.

- Ân, chính là như vậy - Dĩnh Ly diễm lệ gật đầu.

Mị Ly hiểu ra cũng vội vã phản đối:

- Vậy thì gia nhập Đạo giáo đi, Ma giáo cũng không phải là thứ gì tốt rồi.

Đỗ Tiên phì cười, không nghĩ tại sao tiểu hồ ly này lại trở mặt nhanh đến vậy. Thoáng chốc đem Ma giáo gì đó thành thứ đồ không tốt đẹp rồi. Hắn đương nhiên cũng là không muốn rời đi đại lục khác quá sớm, ở đây ít ra vẫn có Đại Thánh “bảo kê” a. Đỗ đại phu cười nói:

- Hắc hắc, vậy thì để sau hẵng nói, dù sao dự đinh trước tiên cũng chỉ là tìm một thành trấn phù hợp lân cận nơi này thôi a. Cái gì gia nhập môn phái, nếu chưa thích hợp cũng là không vội.

Thấy mọi người có ý phản đối, Đỗ Tiên liền chặn trước, trầm giọng ngâm:

- Cú lý ngũ huyền thân thấu đắc, Lộ đầu thập tự nhậm tung hoành. Hữu nhân vấn ngã hà tiêu tức, Vân tại thanh thiên thuỷ tại bình. Lão Tôn, Dĩnh tỷ, A Ly muội muội, ý ta đã quyết như vậy, mong mỏi người hiểu cho.

Ngộ Không thấy hắn một vẻ kiên định, biết là khó lòng lay chuyển, đành ca thán kêu lên một tiếng rồi gật đầu đáp ứng:

- Ca, lão đệ, vậy khi nào thì ngươi định rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »