Chương 90: Miệng ta, tay ta đều mau hỏng rồi ~

"Việc này cũng không khó nha"

Diệp Phàm nghe xong chuyện, cười cười.

Cung Vô Song mở mắt ra, tò mò nhìn hắn.

"Kỳ thật ta có cái kiến nghị này khá ổn, không biết lão bà ngươi có định tiếp thu?"

Dù đã nghe hai tiếng "lão bà" từ mồm Diệp Phàm vài lần, thế nhưng mỗi lần nghe hắn dùng hai từ này gọi nàng, Cung Vô Song vẫn có chút không thích ứng.

Nàng hơi điều chỉnh tư thế ngồi, nói chuyện:

"Nga, kiến nghị như thế nào?"

Diệp Phàm ý niệm vừa chuyển, trên bàn tay liền hiện ra một viên đan dược nho nhỏ.

Hắn quơ quơ nó trước mặt Cung Vô Song, mỉm cười nói chuyện:

"Ngươi còn nhớ cái này sao?"

Cung Vô Song mở mắt ra, ngồi thẳng lên nhìn viên đan dược, chớp chớp đôi mắt, trả lời:

"Nhớ nha, đây là thứ mấy hôm trước ngươi cho ta..."

Một tia linh quanh lóe lên trong đầu Cung Vô Song, nàng tò mò hỏi:

"Thứ này có thể sản xuất hàng loạt sao?"

"Không" - Diệp Phàm dứt khoát phủ nhận.

Nếu là thời điểm hắn còn toàn bộ tu vi, Tam chuyển Trú Nhan Đan, tùy tay liền có thể đại lượng luyện chế.

Chỉ là hiện tại nha, thần thức không đủ, lực bất tòng tâm.

"Nga" - Cung Vô Song hơi thất vọng một chút, bất quá nàng nghĩ lại, loại đồ vật thần kỳ có thể đảo ngược quá trình lão hóa, nếu mà có thể lan tràn sản xuất, lúc đó ngành sản xuất mỹ phẩm liền không còn đất tồn tại.

Chỉ là, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, chờ hắn nói chuyện.

Lấy một tuần vừa rồi tiếp xúc, nàng biết được Diệp Phàm sẽ không bắn tên không đích, hắn đã lấy ra đồ vật, hẳn là cũng đã tìm ra biện pháp.

Quả nhiên, Diệp Phàm nói chuyện:

"Không cần thất vọng, thứ này có chế tạo hàng loạt cũng căn bản không phải người bình thường có thể uống nha. Dược lực của thứ đồ vật này không người bình thường có thể chịu nổi... Bất quá sao..."

Cung Vô Song nhớ tới, lúc đó, Diệp Phàm cũng chỉ để nàng uống một phần nhỏ của viên đan dược này, vậy mà hiệu quả đã thập phần nghịch thiên, bản thân sự biến hóa của nàng chính là một bằng chứng sống.

Vật cực tất phản, đạo lý này Cung Vô Song rõ ràng.

"Bất quá làm sao?" - nàng vô ý thức bĩu môi hỏi, hoàn toàn không có ý thực rằng, biểu hiện bây giờ của mình có phần làm nũng ý vị, không chút nào giống với thường ngày.

Diệp Phàm thấy Cung Vô Song khó được xuất hiện tiểu nữ nhi tư thái, nghiền ngẫm nhìn nàng, gì cũng không nói.

Người sau rất mau chóng nhận ra cách cư xử của mình có chút... không "hợp lệ", vội vã thu liễm, sắc mặt lại trở nên lạnh băng, thế nhưng thanh âm có chút bối rối:

"Nói chuyện!"

"Bất quá, nếu ta nói ta còn có đồ vật tương tự, thậm chí còn thích hợp hơn thì sao?"

Cung Vô Song thần sắc không chút thay đổi:

"Vậy cũng không ổn, rốt cuộc đồ vật ngươi có là hữu hạn, sớm muộn cũng dùng hết..."

"Nếu như đó là công thức chế tạo, mà lại có thể đại lượng sản xuất thì sao?"

Diệp Phàm ngâm ngâm cười.

"Ý ngươi là, ngươi có công thức tạo ra sản phẩm có hiệu quả thần kỳ như đan dược ngươi đưa ta uống, ai cũng có thể dụng được, lại có thể đại lượng sản xuất?"

"Không sai biệt lắm chính là vậy" - Diệp Phàm xác nhận.

"Đâu?" - Cung Vô Song xòe tay ra, không chút khách khí hỏi.

"Ngươi thực trực tiếp a, không thấy ngại sao?" - Diệp Phàm khóe miệng giật giật.

Hắn nhớ kiếp trước, nàng tính cách không phải thế này a!

"Lão bà dùng đồ của lão công, không phải thiên kinh địa nghĩa sao, tại sao cần phải ngại?"

Cung Vô Song khóe miệng hơi giương lên, mập mờ có chút ý cười, một bộ dạng đương nhiên trả lời hắn.

"Ách..." - Diệp Phàm bị nàng hỏi ngược lại, không biết trả lời sao.

Lão bà dùng đồ của lão công, thiên kinh địa nghĩa.

Câu này tựa hồ không có sai a!

Diệp Phàm tựa hồ nghĩ ra cái gì, cười tà:

"Lão bà, nếu ta không nhầm, ban nãy ngươi gọi ta là lão công?"

Cung Vô Song đang âm thầm ăn mừng tiểu thắng lợi, nghe được câu nói này, cả người cứng đờ lại.

Nàng cố gắng để cho gương mặt mình không bị ửng đỏ, lấy ra giọng nói bâng quơ nhất có thể đáp:

"Làm sao, ngươi không muốn?"

"Nếu đã nhận ta là lão công, không phải chúng ta nên bước thêm một bước chứng thực mối quan hệ? - Diệp Phàm "không có hảo ý" nói chuyện.

Nha đầu, còn muốn đấu với Bản Đế, học thêm ngàn năm nữa đi!

Cung Vô Song nhận ra nàng vừa tự vác đá nện vào chân mình, hối hận không thôi. Nhất thời bán hội không nghĩa ra được đối sách, nàng quyết định sử dụng tuyệt kỹ "băng sương mặt lạnh" để lảng tránh vấn đề:

"Diệp Phàm, ngươi không tử tế nói chuyện, đừng trách ta sắp tới cũng không phản ứng ngươi!"

Diệp Phàm đến điểm liền dừng, quay lại chính sự:

"Cho ta vài ngày thời gian, ta đưa ngươi công thức hoàn chỉnh cùng với cả thành phẩm để kiểm nghiệm"

"Ân" - Cung Vô Song gật đầu, tinh thần thả lỏng một khắc, nhịn không được một cơn ngáp lớn, duỗi dài người.

Nàng hồn nhiên không biết hành động của mình có lực dụ hoặc lớn lao như thế nào, phía trước cặp thỏ ngọc vốn dĩ đã rất thu hút thị giác dưới lớp váy ngủ mỏng dính, nay lại càng thêm mê người.

"Ta muốn ngủ" - nàng đứng dậy, ra lệnh trục khách.

Diệp Phàm còn định nói thêm cái gì, bất quá nhìn đến nữ nhân mệt muốn chết rồi, nhẹ gật đầu một cái, rời đi.

...

Sáng sớm.

Diệp Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, bỗng dừng bừng mở mắt.

Tâm niệm vừa động, Cung Hàn Nguyệt bên trong Âm Dương Phủ bị Diệp Phàm đưa ra ngoài.

"Các ngươi hai cái nói gì nói cả mấy giờ đồng hồ?" - Diệp Phàm cười.

"Ngươi liền tự vào trong mà hỏi nàng"

Cung Hàn Nguyệt ném cho hắn một cái liếc mắt phong tình vạn chủng, yểu điệu rời đi.

Diệp Phàm nhún vai, lắc mình đi tiến vào Âm Dương Phủ.

...

Âm Dương Phủ.

Diệp Kinh Mộng đang ngồi thất thần trên một mỏm đá cạnh bờ suối, đột ngột cảm nhận được có người ôm lấy nàng.

Vừa định giãy dụa phản kháng, bên tai nàng thanh âm của Diệp Phàm nhẹ nhàng vang lên:

"Là ta"

Diệp Phàm để môi ly tai nàng không tới ba phân, hơi thở của hắn phả vào tai của làm nàng mặt nhỏ đỏ bừng, thân thể không tự chủ khẽ run lên.

"Chủ nhân"

Diệp Kinh Mộng nhỏ giọng trả lời, cơ thể căng cứng, chỉ là cũng không có ý định phản kháng, thành thật để hắn kéo nàng vào lòng.

"Hàn Nguyệt nha đầu không bắt nạt ngươi đi? Nàng cùng ngươi nói cái gì?" - Diệp Phàm vuốt tóc giai nhân, khẽ hỏi.

"Nàng không cho ta nói... nàng bảo "nếu Diệp Phàm hỏi, bảo với hắn là nữ nhân chi gian bí mật, đừng hòng biết đến"..." - Diệp Kinh Mộng cúi gằm đầu đáp.

"Ngẩng đầu lên!" - Diệp Phàm xoay ngươi nàng lại, để cho Diệp Kinh Mộng mặt đối mặt cùng hắn.

"Ngô..."

Diệp Kinh Mộng vừa nâng đầu nhỏ lên, còn chưa kịp nói gì, liền bị Diệp Phàm tước đoạt đi khả năng nói chuyện.

Hắn gắt gao áp đôi môi mình xuống, dán lên đôi môi mềm mại của nàng.

?

Diệp Kinh Mộng chỉ cảm thấy toàn thân như là bị điện giật, tim đập nhịn không được gia tốc, đại não một mảnh trống rỗng.

Vậy nhưng bản năng phản ứng để nàng ngây ngô, trúc trắc đáp lại. Não bộ sau một giây đóng băng đã lấy lại năng lực suy nghĩ, chi là lúc này so sánh với một giây trước còn tệ hơn, bởi nàng suy nghĩ bị lấp kín bởi một loạt cảm xúc có kích động, có thấp thỏm, có sợ hãi, có miễn cưỡng, có mừng thầm...

Hàng loạt những cảm xúc khác nhau ấy va chạm, khiến Diệp Kinh Mộng trên đôi má trắng nõn thế nhưng có hai giọt nước mắt chậm lăn, cũng không biết là khổ, vẫn là ngọt.

Giờ phút này, nàng nhận ra, quả thật, dù muốn hay không, đời này mình đừng hòng thoát khỏi nam nhân này...

Diệp Phàm ngạc nhiên thấy Diệp Kinh Mộng bỗng dưng kịch liệt dùng hai tay gắt gao ôm lấy hắn, giống như sợ hắn giây sau liền biến mất.

Hắn không hiểu được nội tâm biết hóa trong lòng giai nhân, bất quá phản ứng của nàng chắc chắn không phải điều gì xấu.

Dần dần, Diệp Phàm đôi tay bắt đầu không thành thật.

Trèo đèo lội suối, lội suối lên non...

Chỉ một thoáng công phu, một khối thân thể hoàn mỹ không chút che đậy hiện ra trước mắt Diệp Phàm.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng ngượng ngùng đem lại một vẻ mỹ lệ yếu ớt mỏng manh, mị nhãn ngập nước, chằm chằm nhìn lấy hắn.

Diệp Kinh Mộng lúc này toát ra một vẻ nhu nhược đến khó tin, hoàn toàn không thể liên hệ tới một Diệp Kinh Mộng cuồng dã lần trước dưới kí©h thí©ɧ của tình dược đẩy ngược Diệp Phàm.

Chính là nàng như vậy, lại càng thêm kí©h thí©ɧ thú tính của nam nhân.

Hô~

Diệp Phàm hít một hơi thật sâu.

"Ngươi, chuẩn bị tốt?" - hắn ngăn chặn bản thân nhào tới, hỏi.

Kế tiếp, để hắn muốn hộc máu là, nàng vậy nhưng lắc đầu.

"Không có"

Diệp Kinh Mộng ranh mãnh trả lời, trên mặt ngượng ngùng lập tức rút hết đi như chưa từng tồn tại.

"Ngươi chơi ta" - Diệp Phàm trợn trắng mắt, đến lúc này làm hắn làm sao còn không biết mình bị nữ nhân này lừa thảm.

"Là Hàn Nguyệt nha đầu bày mưu?" - một thoáng suy nghĩ lại đây, Diệp Phàm lập tức có phán đoán.

Lấy tính cách Diệp Kinh Mộng, nàng khẳng định sẽ không tư nhiên nghĩ ra một chiêu này.

"Hì hì, đúng vậy" - Diệp Kinh Mộng tinh nghịch le lưỡi, một chút cũng không sợ Diệp Phàm.

"Tiểu thị nữ, ngươi còn cười, tin hay không Bản Đế bá vương ngạnh thương cung?" - Diệp Phàm hung tợn nói.

"Hàn Nguyệt tỷ tỷ bảo ngươi mà dám làm vậy, nàng thời gian tới liền đừng hòng chạm vào nàng. Ngươi dám sao?"

Diệp Kinh Mộng tìm được chỗ dựa là Cung Hàn Nguyệt, lập tức ngạo kiều lên, cùng tiểu yêu tinh Dạ Yêu có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân.

Diệp Phàm trợn mắt, không hổ là tỷ muội, thậm chí đến đe dọa cũng cùng một bài, mà khổ nỗi là cái bài này lại ăn hắn đến gắt gao.

"Mặc đồ vào!" - hắn buồn bực nói chuyện với Diệp Kinh Mộng, sau đó bỏ ra suối dùng chút nước lạnh dập hỏa.

Tiểu thị nữ nhìn Diệp Phàm nghẹn một bụng tà hỏa, nghĩ nghĩ không biết có phải nàng đùa vậy hơi quá?

Áy náy, nàng nhẹ nhàng kéo lấy tay Diệp Phàm, xoắn suýt một chút, vẫn là đề nghị:

"Cái kia không được có phải hay không rất khó chịu, muốn hay không... ta giúp giúp ngươi?"

Diệp Phàm kinh nghi nhìn nàng một thoáng, sau đó nhếch mép:

"Coi như ngươi còn chút lương tâm!"

...

Không biết bao lâu sau, Diệp Kinh Mộng lẳng lặng rúc vào trong lòng ngực Diệp Phàm, một đôi mắt chớp chớp đầy u oán nhìn Lâm Vũ, thở hổn hển, gương mặt ướŧ áŧ đỏ ửng, trên mép còn đọng lại chút đồ vật kỳ lạ.

"Ngươi khi dễ ta" - tiểu thị nữ bẹp bẹp miệng nói chuyện - "Miệng ta, tay ta đều mau hỏng rồi ~"

Diệp Phàm khẽ vỗ về tay nhỏ của nàng, cười cười.

Hai người cứ lẳng lặng như vậy thật lâu.

Mãi đến khi Diệp Phàm phóng một tia thần thức ra bên ngoài, thấy đồng hồ mau 8 giờ, mới xoa đầu Diệp Kinh Mộng dặn dò:

"Ngươi chịu khó đợi trong này thêm một lát, ta liền trước ra ngoài, đợi lát nữa có phương tiện lại để ngươi đi ra"

Diệp Kinh Mộng biết nếu nàng tự nhiên trống rỗng xuất hiện, sẽ dọa sợ không ít người, vì vậy ngoan ngoãn đáp ứng.