Chương 79: Vô miên chi dạ (2)

Đám đông cười nói thật vui vẻ, bất quá cũng không khiến Lôi Vân yên tâm, ngược lại là càng thêm bất an.

Lôi Vân trầm giọng nói:

"Phải nhớ rằng, nước xa không cứu được lửa gần. Lôi Phong đi Tu Võ Giới học thành tài, biết đến ngày nào mới về? Hắn gửi người qua, bao lâu mới tới? Cung gia là có Tông Sư tồn tại, Cung Thiên Vũ mà nổi giận, hắn điều động Cung gia Tông Sư qua đây sát chúng ta, toàn bộ Lôi gia cũng không đủ đỡ đối phương một lóng tay. Chưa kể nếu cái tiểu tử kia y thuật nghịch thiên như vậy, bên người sẽ không thiếu kẻ theo đuổi, vì hắn mà bán mạng. Tiểu tử này mà biết được chúng ta thuê sát thủ diệt trừ Cung Vô Song, khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu."

“Đại ca, ngươi không khỏi lá gan cũng quá nhỏ đi? Đừng cả ngày lo lo lắng lắng, ngày mai chúng ta liền tuyên cáo Lôi Phong tiểu tử kia bái nhập Tu Võ giới tu luyện võ đạo, Tông Sư nào còn dám tới ta Lôi gia nháo sự? Nghe được uy danh Tu Võ Giới, có là Tông Sư, chỉ cần ta muốn, hắn cũng phải vô nghĩa phản cố mà dâng đầu lên, nếu không hắn thê nhi... Hả hả, lúc đó ai còn dám vào Lôi gia nháo sự, ta sẵn sàng quay clip múa cột làm chuyện nhân sinh với heo...

Còn cái tiểu tử bạn trai của Cung Vô Song, hắn dám đến, ta liền chặt đầu của hắn xuống làm ống bô...."

Lôi gia lão tam Lôi Võ khoa trương nói chuyện còn chưa, đột nhiên có một đạo kình khí lóe lên, hắn dư lại lời hoàn toàn không bao giờ có thể nói ra.

Trong cái nhìn trợn trừng đầy kinh dị cùng hoảng hốt của đông đảo Lôi gia cao tầng, Trên cổ của Lôi Võ xuất hiện một đạo vết máu, hơn nữa nhanh chóng mở rộng bằng loại tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy.

Cuối cùng Lôi Võ cả người cả đầu đầu đều chậm rãi đổ xuống mặt đất.

Phịch!

"Vốn ta còn đang nghĩ cho các ngươi thêm một ngày, chờ đến ngày mai còn được miễn phí xem phim Lôi gia cao tầng tận hứng chơi heo... chỉ tiếc miệng hắn quá tiện, đầu ta ngươi tưởng chặt liền chặt?"

Lúc này một đạo thanh âm sâu kín từ cửa truyền đến, ngay sau đó ở trong tầm mắt mọi người xuất hiện ba cái người trẻ tuổi, nhất nam nhị nữ.

Thiếu niên một thân hưu nhàn trang, thần thái thong dong, khóe miệng treo một tia như có như không ý cười, chậm rãi đạp chân bước vào như chốn không người.

Hai cái thiếu nữ đằng sau yểu điệu bước theo, mỗi cử chỉ đều mang theo một cỗ mị hoặc nhân tâm, câu hồn đoạt phách, tựa như hai đóa mân côi kiều diễm, một hắc một bạch.

"Này..."

Nhìn đến Lôi Võ đầu đột nhiên lìa khỏi cổ, mà ngoài cửa đột nhiên đi vào ba người trẻ tuổi, Lôi gia cao tầng không tránh được trong lòng chấn động mãnh liệt!

Đặc biệt là Lôi Vân, hắn nheo nheo đôi mắt, trong lòng lập tức có điều liên tưởng...

Vừa mới mọi người còn đang nghị luận đến một cái thiếu niên y thuật xuất quỷ nhập thần, là hôn phu của Cung Vô Song; lập tức liền có một cái thiếu niên mò tới tận cửa, còn xuất khẩu nói ra câu vừa rồi.

Không cần tưởng cũng biết hai cái thiếu niên này là một.

Chỉ là, hắn làm sao phải dẫn theo hai cái nữ nhân như hoa như ngọc bên cạnh mình? Trong đó một vị tựa hồ chính là Cung Vô Song?

Hay là nói, hắn chỉ thông hiểu y thuật, còn võ thuật lại là cái gà mờ, hai cái mỹ nữ này chính là tay đấm?

Nghĩ nghĩ, Lôi Vân càng cảm thấy đây là chân tướng, tuy hắn không rõ vì sao Cung Vô Song từ khi nào biết võ công, vậy nhưng cách giải thích vừa rồi tựa hồ là hợp tình hợp lý nhất.

Một bên, Lôi Võ thê tử La Hân trực tiếp thét chói tai ra tiếng, khóc đến rối tinh rối mù.

Lôi gia mọi người cũng có chút hốt hoảng, chỉ có Lôi Vân vẫn giữ được bình tĩnh, hắn trầm giọng nói chuyện:

"Các hạ hẳn là vị hôn phu y thuật cao minh trong lời đồn của Cung gia nhị tiểu thư Cung Vô Song đi?

"Nga, xem ra ngươi không thiếu cho người điều tra tình hình bên Cung gia sao? Chỉ sợ trong Cung gia không thiếu tai mắt của ngươi đi"

Diệp Phàm nhướn mày, muốn biết được hắn là vị hôn phu của Cung Vô Song thì không khó tra xét, vậy nhưng rõ ràng y thuật của hắn cao mình, không có mặt trong Cung gia ngày hôm nay liền không thể biết được.

"Khoan nói này nọ, tam đệ ta hắn có thể nói chuyện lỗ mãng, vậy nhưng tội không đáng chết, vì sao vừa ra tay liền hạ tử thủ? Các hạ tiến tới Lôi gia, liền không định phân rõ trắng đen, đã kiêu ngạo gϊếŧ người hay sao? Hay các hạ cho rằng Lôi gia chúng ta là quả hồng mềm?

Lôi Vân giọng nói sang sảng, ý tứ truy vấn cực kỳ rõ ràng.

Đối phương có ba người, tuổi lại trẻ đến kì cục, hai cái nữ tử kia có cường cũng không cường được bao nhiêu.

Trong khi hắn Lôi gia, xa xa vượt qua con số ba chục, gấp mười lần không ngừng, tuy không có Tông Sư, vậy nhưng Đại Sư có những bảy cái.

Bảy cái Đại Sư, hẳn là đối diện với Tông Sư cũng có thể chống đỡ một hai.

Chỉ cần bên hắn có cơ hội gϊếŧ chết Diệp Phàm, hai cái nữ tử kia sẽ không vì một người chết mà phí công, nói không chừng hắn còn chiêu nạp vào Lôi gia được thêm hai cái mỹ nữ đâu.

Do vậy, Lôi Vân mới không sợ, mới dám hưng sư vấn tội.

Trong khi nói chuyện, hắn dùng kí hiệu tay ngấm ngầm thông qua máy theo dõi lắp đặt trên tường thông tri cho giám sát viên đi kêu người.

Đối mặt với hành động tưởng là bí mật của Lôi Vân, Diệp Phàm đặt hết vào trong mắt đạm đạm cười, hắn còn ngại bọn chúng tản ra, mất công chạy đôn chạy đáo để gϊếŧ người.

Không buồn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Lôi Vân, Diệp Phàm vẫy tay một cái, Dạ Yêu ở một bên phối hợp liền bắn ra một đạo kình khí, hướng một cái Lôi gia cao tầng mà lao đi.

Chết!

"Không phân trắng đen" - Diệp Phàm hai tay bối sau lưng, lạnh lẽo cười - "Ta Diệp Trường Sinh làm người thế nào, từ ngươi đến nói sao?"

Lôi Vân ánh mắt co rụt lại, không tin tưởng được, hắn vừa rồi còn hoài nghi Lôi Võ chết là do bị ám khí tập kích, thế nhưng bây giờ...

"Nội... nội lực ngoại phóng... Tông Sư"

Nàng là yêu nghiệt phương nào, Lôi Vân kinh hãi, làm sao lại có thể tồn tại một nữ Tông Sư tuổi trẻ như vậy? Mà quan trọng hơn hết, một vị thiếu nữ Tông Sư, lại là một mỹ nữ, hẳn phải có vô số thế lực theo đuổi; một tồn tại như vậy cư nhiên khuất thân dưới trướng nghe thiếu niên này sai sử.

Lúc này, Lôi Vân có một cỗ dự cảm bất hảo, hắn hy vọng mình lo lắng là sai, nếu không...

Diệp Phàm không nói chuyện, lưng đeo đôi tay đi đến giữa phòng, không coi ai ra gì ngồi xuống chính mình đổ một ly giá trị rượu vang danh tiếng, giá trị tính bằng đơn bị triệu.

Không khí căng thẳng đến tột đỉnh, Lôi Vân sắc mặt âm trầm như nước, cân nhắc trước sau.

Đợi tới khi Diệp Phàm đã uống hết ly rượu đầu tiên, chuẩn bị tự rót ly thứ hai, hắn mới không nhịn được căng da đầu hỏi.

"Các hạ mời nói thẳng, hôm nay đại giá có gì chỉ dạy?

Diệp Phàm cười nhạt:

"Ta và các ngươi Lôi gia thù hận nhưng lớn, các ngươi muốn gϊếŧ thê tử của ta, lại muốn gϊếŧ ta, đương nhiên là không thành công, bất quá cũng không thể như vậy cho qua. Hiện giờ ta đây là tới trả thù."

Nghe được Diệp Phàm nói như vậy lời nói, Lôi Vân trong ánh mắt hiện lên một mạt kinh hãi.

Đừng nói là khi vừa rồi nghị sự, Diệp Phàm từ miệng hắn liền biết được thông tin này.

Không đúng, nếu như vậy, hắn trước đó liền không có lý do tới đây.

Trừ phi...

"Ngươi cũng đừng mất công đoán vì sao ta biết được những điều này, rốt cục việc đó sẽ không giúp thay đổi kết cục chết thảm của Lôi gia các ngươi"

"Các hạ đây là đang đe dọa Lôi gia chúng ta sao?"

Lôi Vân sững sờ giây lát, sau đó nổi giận, quát.

"Không không không"

Diệp Phàm vội vàng phủ định, cười nói:

"Ta chỉ là muốn trần thuật một chút sự thật, ta muốn tiêu diệt Nam Phong Lôi gia"

Hắn nói xong, vừa được chứng kiến thủ đoạn của Dạ Yêu, Lôi gia mọi người đều là thấp thỏm lo âu.

Đúng lúc này La Hân, nghe được Diệp Phàm muốn tiêu diệt Lôi gia, liền nín khóc, kiêu ngạo nói:

“Ngươi dám diệt Lôi gia? Ngươi cho rằng quốc gia sẽ trơ mắt mà nhìn ngươi làm như vậy sao?”

“Ha hả... Thời điểm các ngươi phái người gϊếŧ ta như thế nào liền không nghĩ tới quốc gia? Hiện tại chính mình thời điểm sắp chết liền nhớ tới quốc gia?” - Diệp Phàm vặn ngược lại, hỏi mỉa.

Hắn vừa dứt lời, Lôi Vân liền sắc sụa cười lên.

Cuồng tiếu xong, hắn mới nói:

"Bằng vào ngươi cùng hai cái nữ tử kia?" - hắn chỉ vào Cung Hàn Nguyệt, sau đó lại chỉ vào Dạ Yêu - "Ta thừa nhận nàng là Tông Sư, rất mạnh, thế nhưng Lôi gia chúng ta cũng không phải ăn chay"

Nói rồi, Lôi Vân vẫy tay, tức thì một loạt người đã đợi sẵn bên ngoài ổ ạt từ xông vào, có gần một trăm người tay cầm vũ khí lạnh, dẫn đầu là bảy vị Đại Sư.

"Bảy vị Đại Sư, cùng Tông Sư cũng có một trận chiến chi lực" - Lôi Vân nhàn nhạt nói, thế nhưng trong thanh âm không nổi thái độ kiêu căng.

"Đây là chỗ dựa của ngươi?" - Diệp Phàm bĩu môi nói chuyện, lại tự mình rót đầy thêm một ly rượu nữa.

"Hết thời gian nhàn thoại... Dạ Yêu, Hàn Nguyệt, sát, ngoài Lôi Vân ra, một cái không lưu!"

Dạ Yêu bất mãn lườm hắn, từ khi nào ngươi có quyền ra lệnh cho bổn cô nương?

Đương nhiên, nàng chơi tiểu tính tình với Diệp Phàm mà thôi, đối diện với người ngoài, nàng vẫn cho hắn đủ mặt mũi.

"Sát!" - Lôi Vân cũng gầm lên.

Phốc!

Phốc!

...

Phốc!

Cung Hàn Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, mở đầu bằng một lóng tay điểm ra, một đạo hắc quang lóe lên, phía bên Lôi gia vài chục đạo đầu người liền nối nhau mà lìa khỏi cổ, mặc kệ là Lôi gia cao tầng vẫn là hộ vệ, đều không cam lòng ngã xuống đất.

"Yêu Yêu, liền xem ai gϊếŧ được nhiều người hơn" - nàng quay qua nhìn Dạ Yêu, thách thức.

"Không cần chơi cũng biết ngươi sẽ thắng" - Dạ Yêu ủy khuất bĩu môi, chuyển đối tượng phát tiết thành Lôi gia tộc nhân, nàng cũng một chỉ co duỗi, liền thêm một đám nữa chết bất đắc kì tử.

"Nàng..." - Lôi Vân thấy một màn này, sợ hãi chỉ tay vào Cung Hàn Nguyệt - "... Hai nữ tử bên người ngươi đều là Tông Sư!"

Diệp Phàm hờ hững phẩm rượu, đầu cũng chưa ngoái lại một cái.

"Ta đã lúc nào bảo các nàng không phải?"

Mọi người, nhất là La Hân, trên mặt vừa mới hoàn hồn sau cái chết của Lôi Võ, còn chưa cảm giác được khoái trá khi có thể trả thù, liền hiện ra thần sắc hoảng sợ, hoang mang, cả người dường như không còn nghe theo không chế của não bộ.

Bảy cái Đại Sư nhìn nhau, không nói hai lời liền bỏ chạy.

Chiến nhị vị Tông Sư, đùa gì thế? Ngại sống lâu quá hay sao?

"Trốn được sao?

Dạ Yêu cười lanh lảnh, thanh âm như chuông bạc, chỉ là rơi vào trong tai bảy tên Đại Sư kia, không khác gì tiếng chuông đòi mạng.

Nàng nháy mắt tạo ra bảy đạo tiểu quang cầu, vẫy tay khiến chúng hướng bảy cái bất đồng phương hướng mà lao về phía Đại Sư của Lôi gia.

...

Chẳng qua nháy mắt chi gian, trong đại đường liền nhiễm đẫm Lôi gia huyết, máu chảy thành sông, thây nằm ngổn ngang.

Lôi gia cao tầng cũng chỉ có Lôi Vân còn có thể đứng, những người khác tất cả đều bị mấy lóng tay của nhị nữ nháy mắt diệt sát.

Chưa đầy năm phút, Dạ Yêu cùng Cung Hàn Nguyệt liền đồ hơn nửa Lôi gia, chi còn một vài thế hệ trẻ cùng nữ nhân không có quyền tham gia hội nghị tối nay mới tạm thời còn sống sót.

Lôi Vân lảo đảo lảo đảo tiến tới gần cái bàn, nơi Diệp Phàm đang an nhàn uống rượu, ngạo khí cùng uy nghiêm của một vị gia chủ đã hoàn toàn biến mất.

"Ta... Lôi gia... Trăm năm cơ nghiệp... Thế nhưng hủy ở trong tay của ta..."

Ngay sau đó, Lôi Vân bỗng nhiên từ bên hông rút ra một khẩu súng lục màu bạc, hung hăng chỉ vào đầu Diệp Phàm.

Giờ phút này nhìn súng lục cách đầu hắn không đến ba mươi phân, Lôi Vân tức khắc cuồng tiếu nói:

"Ha ha ha! Tiểu tử! Ngươi đại ý! Ta có chết cũng phải cho ngươi chôn cùng!"

Hung thủ mang lại diệt tộc không tiêu trừ, hắn chết không cam lòng.

Lôi Vân không biết Diệp Phàm rốt cục có phải người không biết võ hay không, cuối cùng từ đầu tới giờ hắn chưa thấy người sau ra tay bao giờ.

Thế nhưng võ công lợi hại đi chăng nữa, đường đạn gần như thế này là hắn có thể tránh?

Chỉ là, ngoài ý muốn chính của hắn, Diệp Phàm trên mặt cũng không có chút nào hoảng loạn thần sắc, ngược lại là nhàn nhạt nói

"Ngươi nổ súng"

Lôi Vân ngẩn ra:

"Ngươi không sợ chết sao?"

"Sợ, nhưng chỉ bằng ngươi cũng vọng tưởng thương đến ta?"

Diệp Phàm dứt lời, từ đằng sau lóe lên liền một lúc hai đạo quang mang.

Lôi Vân thân hình run nhè nhẹ, trên cổ hiện ra một sợi tơ hồng.

Sợi tơ này độ dày càng ngày càng gia tăng...

Phịch!

...

Không trung.

Minh nguyệt đang lóa mắt lơ lửng giữa tầng không, đột nhiên bị một đám mây kéo tới, che đi.

Tức thì mặt đất tối đen như mực.

Thành phố Nam Phong, không ai chú ý tới có ba đạo thân ảnh lặng lẽ dời đi Lôi gia phủ đệ.

Cũng không biết sau đó bao lâu, bên trong phủ đệ, từng tòa từng tòa biệt thự tiền tỷ sang trọng nổi lên tận trời ánh lửa.

Đêm nay, đã chú định là một cái vô miên chi dạ.

...

Hôm sau, một đạo tin tức chấn động nhanh chóng hướng toàn Nam Phong mà khuếch tán.

Lôi gia, một cái đỉnh nhị lưu gia tộc, một đêm, toàn diệt!

(Chương xong)