Chương 50: Chiến bán bộ Kim Đan khôi lỗi (1)

Diệp Phàm quẳng đao sang một bên, hắn rõ ràng, đối diện với Huyền Thiết Kiếm của khôi lỗi, thanh đao này mềm yếu như bùn, bất kham một kích.

Nhất niệm chớp động, Diệp Phàm lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh đao khác.

"Tiểu Long, tỉnh dậy"

Diệp Phàm nói thầm trong đầu.

Thanh đao trong tay Diệp Phàm chợt lóe lên một chút, sau đó có một giọng nói mệt mỏi vang lên, đáp lại trong đầu hắn:

"Đại ca, ngươi đây là đang ở nơi nào? Lúc trước trải qua thời không chi lộ, ta vì chắn thời không phong bạo đã bị trọng thương thật nặng, nơi đây thiên địa chi khí lại cực kỳ mỏng manh, cơ hồ không có. Mấy ngày hôm nay, ta đến một phần trăm thương thế cũng chưa thể khôi phục được..."

Giọng nói đang phát ra này đích xác đến từ khí linh của cây đao Diệp Phàm đang cầm trong tay.

Cây đao này có trên là Diệt Tiên Đao, là một trong vài món Đế binh của Diệp Phàm, cũng là vũ khí hắn thường sử dụng nhất.

Chỉ tiếc, trong quá trình vượt qua thời không chi lộ, Diệp Phàm đã sử dụng Diệt Tiên Đao lấy cứng đối cứng cùng thời không phong bạo, hậu quả làm nó hư hỏng phải đến bảy phần.

Đối với việc này, Diệp Phàm cũng không quá lo lắng, rốt cục mọi Đế binh đều có khả năng hấp thụ thiên địa chi khí xung quanh để tự chữa trị.

Trên Địa Cầu, có lẽ phải mất thật lâu, do thiên địa chi khí quá mức mỏng manh, thế nhưng ngoài việc phải nghe đao linh lải nhải một vài, liền không có vấn đề gì lớn.

Diệp Phàm cười mắng:

"Tiểu tử ngươi thiếu giả bộ. Nếu không phải trước khi rời đi ta để hết pháp bảo lại cho các nàng, ngươi còn lâu mới được triệu hoán. Không nói nhiều, ta gọi ngươi lúc này là có chính sự"

Đao linh hì hì hai tiếng, tò mò hỏi:

"Đại ca cứ nói? Ở nơi khỉ ho cò gáy này lại có gì có thể gọi là chính sự..."

"Cùng ta một trận chiến với tên kia" - Diệp Phàm cười cười.

"Ân, một con kiến Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong đại ca cũng cần nhờ ta ra tay?" - đao linh ngạc nhiên.

"Ta hiện tại tu vi mới có Thông Mạch Cảnh đỉnh phong hảo đi?" - Diệp Phàm bất đắc dĩ hỏi ngược.

"Ta đang bị thương, không làm!" - đao linh dứt khoát từ chối thẳng - "Ta không lạ gì đại ca ngài, nếu ngài thực sự muốn thu thập con kiến kia, có Ngưng Khí Cảnh chứ Sinh Đan Cảnh, cũng chỉ là chuyện một bữa sáng... Ta tốt xấu cũng là Đế Binh a, phải sát mấy con kiến như vậy hảo mất thể diện"

Diệp Phàm nghe đao linh lải nhải câu sau, khó khăn lắm mới ngăn lại được xúc động muốn tấu hắn một trận.

Ngươi là Đế Binh thế lão tử không phải Tiên Đế hay sao?

Bây giờ ta phải chiến đấu với thứ ngươi gọi là "con kiến", ngươi mất mặt chả nhẽ ta thì không?

Bất quá Diệp Phàm đối với đao linh không thuận theo cũng không quá ngạc nhiên, thằng này vẫn lười biếng cùng độc miệng như thế.

Vấn đề là nhìn vậy thôi, nếu quả thực là trường hợp nguy cấp, nó không nói hai lời sẵn sàng liều mạng vì Diệp Phàm.

"Ngươi khẳng định không chiến?" - Diệp Phàm cười tà.

"Không! Ta cần dưỡng thương!" - đao linh trả lời thập phần kiên quyết.

"Ai! Thế ngươi quay về nhẫn giới chỉ đi! Ta vốn còn định sau khi thắng cho ngươi cắn nuốt Huyền Thiết đâu..." - Diệp Phàm tỏ vẻ buồn rầu, lầm bầm nói.

"Huyền Thiết!?" - đao linh nghe thấy Diệp Phàm nhắc tới hai từ này, kinh nghi hú lên một tiếng chói tai trong đầu Diệp Phàm.

"Không có gì, để ta đưa ngươi về chỗ cũ thôi" - Diệp Phàm khóe miệng nhếch lên một vòng cung, tỏ vẻ mưu kế được thực hiện.

Quả thực, đối với Diệp Phàm, chỉ cần chấp nhận một thời kỳ suy yếu là có thể nhẹ nhàng giải quyết cụ khôi lỗi kia, thế nhưng đó không phải điều hắn muốn.

Hắn một thử chiến lực cực hạn của mình hiện tại, dưới điều kiện không dùng bí pháp hoặc đại giới nào, mà hắn có thể coi là nửa cái đao khách, không có đao chiến lực của hắn không thể phát huy được mười trên mười

Diệt Tiên Đao lúc này tuy chỉ phát huy được ba thành uy lực, thế nhưng đối với Diệp Phàm không có gì khác biệt.

Giới hạn trong tu vi, hắn lúc này có cầm một thanh Diệt Tiên Đao hoàn chỉnh cũng không thể phát huy hết sức mạnh của nó.

"Ta nghĩ lại rồi. Đại ca anh minh thần võ, vốn là chúa tể trên Tiên Giới... một chỉ con kiến, sao lại để đại ca nhọc long thể được... Cứ để ta cùng ngài giải quyết nó a..." - đao linh thái độ quay ngoắt một tám mươi độ, trở nên cực kỳ hăng hái, như chưa từng bị thương.

Diệp Phàm khóe miệng trừu trừu, dù đã quen với việc con hàng này vô sỉ, thế nhưng mỗi khi nghe được, hắn vẫn tự hỏi mình làm thế nào lại vớ được một món binh khí cực phẩm như vậy...

...

Bán bộ Kim Đan khôi lỗi tuy đã lên võ đài, thế nhưng không hề có dấu hiệu muốn tấn công, mãi đến khi thấy Diệp Phàm đi vào đứng đối diện nó tại vị trí chiến đấu, nó mới gầm lên một tiếng, nâng kiếm công kích.

Ầm ầm!

Diệp Phàm châm dẫm bộ pháp, nhẹ nhàng tránh né một kiếm bổ tới của đối phương.

Huyền Thiết Kiếm bị khôi lỗi chém một phát xuống sàn, tiếng gạch ngói vỡ nát bị điều kiện địa hình làm cho vang vọng thêm nhiều lần, oanh minh không dứt.

Khí lãng từ một chiêu kiếm này sinh ra lan tỏa ra bốn phía, Diệp Kinh Mộng cảm nhận được từng luồng kiếm khí bạo rạp, sắc mặt tái lại, lo lắng nhìn Diệp Phàm.

Nàng biết Diệp Phàm có khả năng đơn giản đánh bại mình, thế nhưng nàng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ mà thôi, trong khi cụ khôi lỗi trước mặt đây là bán bộ Kim Đan, chênh lệch một thiên một địa.

Diệp Phàm đối với nhất chiêu kia của khôi lỗi không có gì ngoài ý muốn, bất kì ai có được chiến lực Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong đều có thể tùy ý làm được một kiếm đấy.

Chỉ là dựa vào hiện trạng phá hoại mà Huyền Thiết Kiếm vừa gây ra, niên đại của nó hẳn không quá nhỏ.

"Địa Ngục thập lục thức - Hỏa Sơn"

Diệp Phàm phản công.

Chỉ thấy hắn vung tay loáng một cái, một đạo đao khí thật lớn hình thành, phần đuôi bốc lửa nóng lực, tựa như một viên sao chổi đang ngang sân khấu.

Tức thì, sơn băng địa liệt, cát bay đá chảy.

Toàn bộ những mẩu gạch ngói vụn vỡ Huyền Thiết Kiếm làm ra tụ lại với nhau, bị cuốn theo đao khí mà bay toán loạn trong không trung.

Diệp Phàm dùng Diệt Tiên Đao là Đế binh, tuy lần này vẫn chỉ thúc dục 24 đầu kinh mạch, uy lực phá hoại đã có thể uy hϊếp Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong.

Vừa so sánh với khi tùy tiện dùng một cây phàm đao, chiến lực Diệt Tiên Đao mang thêm thành liền có thể thấy được lốm đốm.

Khôi lỗi phản ứng không chậm, nâng đao lên là một đoàn bạo tạc, mưu đồ chém nét đao khí của Diệp Phàm.

Chiến đấu mở màn, song phương sau hai chiêu mở đầu như vậy liền tiến hành kịch liệt giao đấu.

Diệp Phàm Địa Ngục Thập Bát Đao thay phiên mà phát, liên miên bất tận, chả qua khôi lỗi không chỉ có chiến lực Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong, lần này đến phòng ngự cũng có thể so với Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong luyện thể giả, nếu chỉ sử dụng 24 đầu kinh mạch, Diệp Phàm không để lại được quá nhiều vết tích trên cơ thể đối phương.

"Địa Ngục thập tam thức - Huyết Trì"

Diệp Phàm thình lình hô lên.

Hắn vừa rồi trong mười tám thức đao cũng chỉ luân phiên dùng đi dùng lại có ba thức, thứ hai, thứ mười cùng mười sau, còn lại không động đến.

Tận đến bây giờ, hắn mới xuất ra thức thứ tư.

Hiện tại, bên trong cơ thể Diệp Phàm 60 đầu kinh mạch cùng lúc khai hỏa.

Ở giai đoạn này, mạnh mẽ mà hấp thụ thiên địa chi khí bằng 60 đầu kinh mạch trở lên, cơn đau bắt đầu ảnh hưởng đến chiến lực của Diệp Phàm, do vậy không vạn bất đắc dĩ, như khi tỉ thí với Cung Hàn Nguyệt, hắn sẽ không sử dụng nhiều đầu kinh mạch hơn nữa.

Một đao phách vào trong hư không, sinh ra một luồng đao khí thật lớn.

Đao khí hòa với gió lao đi, tạo ra từng luồng phong bạo gầm rít khắp căn phòng.

Khí lãng dần hóa màu đỏ cùng phình lớn thêm, tựa như cửa miệng của một đầu Thao Thiết đang muốn cắn nuốt luyện hóa hết thảy thế gian.

Trái ngược với ba chiêu phía trước, một chiêu của Diệp Phàm không có lây khôi lỗi làm đích đến, mà nó lững lờ tới cách khôi lỗi còn mười phân liền ngừng lại.

Viu!

Một tiếng rít thật lớn vang lên, sau đó phong bạo im bặt mà dừng.

Chừng một phần ngàn giây về sau, chúng bắt đầu lấy trung tâm là đoàn khí lãng màu đỏ mà kịch liệt co vào, khiến cho đoàn khí dần bị nén lại, áp súc chặt đến nỗi bị biến hình, tựa như sắp bị ép tới lép kẹp.

Tới lúc tưởng chừng là cực hạn, không thể tiếp tục co nhỏ hơn nữa, đoàn khí đột ngột ngang nhiên nổ tung.

Ầm ầm!

Phong bạo càng khủng bố hơn xuất hiện, hướng tới khôi lỗi mà oanh tạc.

Toàn bộ tấm rào ngăn xung quanh võ đài bị sự bùng nổ của một chiêu vừa rồi nghiền thành bụi mịn, lập tức bị cuốn theo phong bạo mà đi.

Từ trung tâm phong bạo, những tiếc răng rắc vang lên có thể nghe thấy được, sau một khắc, khôi lỗi như bị sét đánh bắn ngược ra ngoài.

Giờ phút này, trạng thái khôi lỗi thảm thương cực kỳ.

Quần áo hắn đã bị xé nát, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đương nhiên là một khôi lỗi, điểm này không là vấn đề.

Bên trên cơ thể của hắn, từng đạo thương tích ngang dọc, một bên tay trái bị nhất chiêu vừa rồi của Diệp Phàm cắt phăng đi.

Càng rợn người là, các vết thương nông sâu không đều, thế nhưng đều lộ ra da thịt đỏ hòn, một vài nơi còn thấy được xương cốt trắng hếu... vậy mà hết thảy đến một giọt máu cũng chưa rơi.

Chỗ duy nhất hoàn hảo trên cơ thể hắn chính là nơi ngực trái, vị trí vốn là trái tim, nay chứa đựng linh hồn quang cầu.

Khôi lỗi đứng dậy, chằm chằm nhìn Diệp Phàm, thế rồi từ hai con ngươi của hắn phát ra những đạo lục sắc quang mang mãnh liệt.

"Nga, không nghĩ ra một khôi lỗi nho nhỏ lại biết một chiêu này"

Diệp Phàm nhìn thấy khôi lỗi khí thế đang tăng lên nhanh chóng, có chút ngạc nhiên, tự nói.

(Chương xong)