Chương 40: Thông Mạch Cảnh chi chiến (1)

Hiện tại đã là chiều tà, thái dương lặn xuống để lại một mảnh thiên địa ráng vàng.

Diệp Phàm hai người đến Trường An vào ban trưa, sau đó lại tìm núi Chỉ Diên, rồi lại luyện hóa âm dương nhị khí, liền hết ngày.

"Ha ha, lũ ngốc, đến bắt Linh Nhi nè ~"

Linh Nhi thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn chạy phía trước, lúc sáng lúc tối trong vài tia nắng còn xót lại cuối ngày.

Nàng không quên thỉnh thoảng ngoái đầu ra đằng sau trêu chọc ba người kia.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này, không cấm mỉm cười.

Tiểu loli tuy tuổi thực hơn xa hắn, thế nhưng do luôn ngốc một mình trong Âm Dương Phủ, do vậy vẫn chỉ như tiểu thiếu nữ chưa lớn.

Ba người đang điên cuồng phía sau gồm hai nam một nữ, nhìn dung mạo cùng vóc dáng có thể thấy được là người ngoại quốc.

Cả ba người đều khoác áo chùng đen dài đến tận mắt cá chân, trước cổ có vòng dây chuyền Thánh giá bằng bạc lấp lánh.

Diệp Phàm đi xuống tầng, đứng tựa người trước cổng đình ngắm nhìn bốn người rượt đuổi nhau.

Hắn không chút nào lo lắng cho Linh Nhi, nhìn dáng vẻ này, nàng đang lấy ba người ngoại quốc kia làm thú trong rạp xiếc để tiêu khiển đâu.

"Ba người này hẳn là người của Quang Minh Hội"

Không biết từ lúc nào, Cung Hàn Nguyệt xuất hiện phía sau lưng Diệp Phàm, lười biếng nhìn ba người ngoại quốc, nói.

Quang Minh Hội là tổ chức Công giáo lớn nhất thế giới, có các chi nhánh khắp nơi, chỉ cần là tín đồ của Jesus liền có thể làm một thành viên của Quang Minh Hội.

Cung Hàn Nguyệt đã từng ở phương Tây, hồi đó nàng cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, thích du lịch đó đây, cũng đã đi qua mấy cái phần giáo lớn nhỏ, còn chụp lại ảnh làm kỉ niệm.

Diệp Phàm nhún nhún vai:

"Ba người này hẳn là hướng nhà thờ Chỉ Diên mà đến đi. Chỉ là không hiểu Linh Nhi lại nghịch ngợm gì, mà để cả ba người đuổi theo không dứt"

Hắn quay lại nhìn nàng, ánh mắt không nhịn được có chút kinh diễm.

Trong ánh chiều tà, nơi quang minh cùng hắc ám đan xen, mỹ nhân đứng đó, tóc tím thả tự do mà bay trong gió, thân hình yểu điệu đẹp không sao tả xiết.

Mỹ dung mập mờ một tia quý phái, dư ấn của một thế hệ nữ vương Ma Đế.

Không hổ mang dòng máu của Mị Ma nhất tộc, nhất cử nhất động chi gian đều phong tình vạn chủng, nay còn có thiên nhiên hạ mình tôn cái đẹp của nàng lên thêm một bậc.

"Đẹp sao?" - Cung Hàn Nguyệt tươi cười với Diệp Phàm, nhất thời vẻ đẹp nữ vương tan đi, thay vào đó là sự hoạt bát của thiếu nữ còn xuân.

"Kém Vô Song một chút" - Diệp Phàm trêu nàng.

"Liền chỉ biết có tỷ tỷ"

Tiểu ma nữ trong lòng hoan hỉ, nàng đau nhất là tỷ tỷ, do vậy nàng cũng mong Diệp Phàm có thể yêu thương tỷ tỷ nhất trong số những nữ nhân của hắn.

Chỉ là trên mặt, nàng liền giận dỗi quay đi.

Diệp Phàm đạm đạm cười, tiến đến kéo nữ nhân vào trong l*иg ngực

"Muốn đánh một trận thống khoái không?" - hắn cười tà hỏi.

Hắn thấy được, Cung Hàn Nguyệt lúc này đã đạt tới tam chuyển trung kỳ, đó là do nàng hấp thụ nhiều âm dương nhị khí hơn hắn, Âm Dương Quyết lại chỉ khai phá được 90 kinh mạch thay vì 108 kinh mạch.

Tam chuyển trung kỳ, ý nghĩa là nàng đã đạt tới tam chuyển, số lượng kinh mạch đã được mở rộng lần thứ ba nằm trong những kinh mạch đã được đả thông khi đạt tới Thông Mạch Cảnh trung kỳ.

Âm Dương Quyết tuy là bản thiếu, nhưng cũng phân lục chuyển.

"Chiến thì chiến!"

Cung Hàn Nguyệt mỉm cười.

Nàng mang trong người dòng máu Ma tộc - chủng tộc trời sinh hiếu chiến - đương nhiên sẽ không ngại đánh một trận, cho dù đối thủ có là nam nhân của mình.

Lại nói, với hai người, cảnh giới hay số lượng kinh mạch không thực sự phản ánh được chiến lực.

Cho nên, chỉ có đấu cái thống khoái, mới ước lượng được hiện tại mạnh yếu ra sao.

Đặt lên má nam nhân một cái môi thơm, Cung Hàn Nguyệt nhanh chóng tách ra.

Đến khi hai người cách nhau một trăm mét mới dừng lại.

Một trăm mét, đối với người lớn cũng liền nhiều nhất hai trăm bước chân, với tu sĩ như nàng cùng hắn lại càng ngắn.

"Không dùng vũ khí cùng công cụ phụ trợ nga" - tiểu ma nữ quơ quơ nắm tay, nói với Diệp Phàm.

Hai người, đường đường hai Đại Đế của Nhân Tộc cùng Ma Tộc nơi thượng thiên, cứ như vậy lại có một trận chiến đồng đại cảnh giới, sau hơn 5 vạn năm.

Chỉ là khác biệt về địa điểm, khác biệt về tu vi, càng là khác biệt về mặt tâm tình.

Lúc trước, đó là Ngưng Mệnh Cảnh (Đế cảnh) chi chiến.

Lúc này, là Thông Mạch Cảnh chi chiến.

Lúc trước, họ chưa chắc đã là kẻ thù, nhưng đồng dạng không thể làm bạn.

Lúc này, hai người là đạo lữ.

"Lần này ta sẽ không lại thế hòa, mà sẽ thắng" - Diệp Phàm hồi ức cảnh tượng mình chỉ đánh ngang tay với nàng, dù hơn đến hai tiểu cảnh giới cách đây 5 vạn năm, mỉm cười nói.

"Không cho ta thắng, ta đêm nay không cho ngươi lên giường" - Cung Hàn Nguyệt nghịch ngợm le lưỡi dọa hắn.

Nói xong, nàng chủ động tấn công.

Ma lực ngưng tụ thành một cái nắm đấm lớn, hướng Diệp Phàm mà công kích

Tuy nói hiện tại Tiên Ma đồng tu, Cung Hàn Nguyệt vẫn quen sử dụng ma lực làm chủ đạo.

Cũng giống Diệp Phàm, nàng có thể dựa vào cảm ngộ cao thâm mạnh mẽ lấy thiên địa chi khí hóa thành ma lực để sử dụng.

Đương nhiên, Địa Cầu là thời đại mạt pháp, thiên địa chi khí rất ít, do vậy ma lực nàng hình thành cũng không mấy tinh thuần.

Diệp Phàm nhìn ra được Cung Hàn Nguyệt không giống như hắn, có Âm Dương Phủ trong người, thiên địa linh khí là lấy từ đó mà ra, thập phần tinh thuần cùng cao cấp, lại không sợ một chốc liền hết.

Tuy thế, hai người đã ước định hảo, hắn sẽ không dùng đến Âm Dương Phủ.

Hai tay bắt quyết, Diệp Phàm tương tự lấy linh lực (do không phải tiên ma khí trong Âm Dương Phủ, mà chỉ là thiên địa chi khí của Địa Cầu, do vậy chỉ chuyển hóa ra được linh lực) ngưng thành một cây kiếm lớn, nghênh đón nắm đấm của Cung Hàn Nguyệt.

Phanh!

Kiếm cùng quyền va chạm giữa không trung, đồng thời nổ mạnh.

Một đòn này, hai người cân tài, cân sức.

"Vẫn là cận chiến thôi, Địa Cầu thiên địa chi khí quá ít" - Diệp Phàm nói.

Cung Hàn Nguyệt gật gật đầu.

Lần này, đến Diệp Phàm chủ động ra quyền.

Hắn vận chuyển tất cả 108 đầu kinh mạch, dồn lực lượng về phía quyền đầu.

Hai chân dẫm bộ pháp, cả người như bóng ma chơi tiếp cận đối phương.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thân hình Diệp Phàm chập chờn, thế nhưng nơi đầu quyền của hắn, không khí tức khắc bị đè ép, hình thành nên vô số đường nét nhăn nheo trong không khí.

Hình ảnh thật sự quá quỷ dị, không gian vô hình vô dạng vậy mà lại có thể nhăn thành nếp?

"Hảo quyền" - Cung Hàn Nguyệt không sợ phản cười, bản tay trắng nõn cũng ngưng lại thành quyền, hướng chuẩn quyền đầu của Diệp Phàm mà đón đỡ.

Phanh!

Diệp Phàm bị đẩy lùi ba bước, cùng lúc đó, Cung Hàn Nguyệt lui lại hai bước nửa.

"Một quyền này ta thắng nga" - mỹ nữ nhoẻn miệng cười.

Nàng thừa thắng tiến lên, chưởng phong dồn dập.

Diệp Phàm lâp tức nâng tay đón đỡ.

Đối chiến với Cung Hàn Nguyệt, Diệp Phàm không có một điểm dám lơ là.

Quyền đối quyền, chưởng triết chưởng, nhanh chóng đã qua tay có trăm chiêu.

Cung Hàn Nguyệt phiêu phiêu lùi lại, lông tóc vô thương.

Nàng khí thế bất chợt thay đổi, cả người bất chợt tản ra một cỗ sát ý kinh thiên, cả người tựa như một thanh đao, nhất trảm nhưng có thể bổ thiên.

"Sát lục pháp tắc" - Diệp Phàm ánh mắt một ngưng, lầm bầm.

Hắn biết, lúc này chiến đầu mới thực sự bắt đầu.

Vì sao nói, hắn và Cung Hàn Nguyệt không thể lấy cảnh giới để cân nhắc chiến lực?

Một trong những lý do, đó là hai người đều nắm giữ một, hay nhiều loại pháp tắc, đến mức độ kinh người.

Pháp tắc, là một thứ chỉ có tu sĩ cảm ngộ thiên địa cực kỳ rõ nét, ít nhất cũng phải đạt tới Nhập Tiên Cảnh mới bắt đầu tiếp xúc đến.

Nói về sức mạnh, đến một mức độ nào đó, pháp tắc có thể bù đắp được sự chênh lệch về tiên (ma) lực cùng cảnh giới khác biệt.

Cổ nhân vẫn nói, Đại Đạo ba ngàn, diễn sinh ra pháp tắc không biết có bao nhiêu.

Cũng không có chuẩn mực nào đo đếm pháp tắc nào mạnh hay yếu hơn cái nào, tất cả đều dựa vào bản thân ngươi cảm ngộ sâu bao nhiêu, cùng với sử dụng nó ra sao.

Như đã nói, tại phiến thiên địa khác nhau, luôn tồn tại hai phần pháp tắc độc hữu của mình.

Thế nhưng, chỉ với tám phần pháp tắc còn lại thôi, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt cũng đã có thể vượt hai, ba tiểu cảnh giới mà chiến.

...

Lúc này, Cung Hàn Nguyệt hô to một tiếng, thân hình nhanh chóng tiếp cận Diệp Phàm, sát lục pháp tắc hóa vì một thanh đại đao đỏ thẫm như nhiễm huyết.

Viu!

Đại đao xé gió như một tia chớp hồng, tưởng chừng muốn ngạnh sinh chẻ Diệp Phàm ra làm đôi.

Diệp Phàm cười lớn:

"Thống khoái"

Chờ đến khi đại đao tới trước mặt mình, sắp sửa bổ xuống, hắn liền vươn ra một ngón tay.

Không gian trước mặt liền nhẹ nhàng rung động, sau đó đại đao cứ như vậy chững lại, mãi không thể chạm vào người Diệp Phàm.

Không sai, hiện tại hắn đang sử dụng, đúng là không gian pháp tắc.

Một chiêu này vận dụng không gian pháp tắc cũng không phải quá cao thâm, thậm chí hoàn toàn có thể dùng toán học để diễn giải.

Đơn giản chỉ là, muốn đại đao bổ trúng Diệp Phàm, cần thiết phải đi qua một quãng đường, chính là khoảng không gian giữa hắn cùng nơi mà đại đao đang lơ lửng trong không trung.

Mà, để đi hết quãng đường ấy, đại đao cần phải đi qua một phần hai quãng đường trước.

Để đi qua một phần hai quãng đường, đại đao lại cần phải đi qua một phần hai của một phần hai quãng đường ấy, hay là một phần tư quãng đường.

Để đi qua một phần tư quãng đường, đại đao lại cần phải đi qua một phần hai của một phần tư quãng đường ấy, chính là một phần tám quãng đường.

Cứ như vậy, đại đao liền phải trước hết đi qua một phần mười sau, một phần ba hai, một phần sáu tư,... quãng đường.

Liên tục chia nhỏ như vậy, vì số phần càng ngày càng nhỏ, thế nên biểu diễn dưới dạng phân số trong toán học, mẫu số cũng càng ngày càng lớn, vô hạn tiếp cận tới vô cùng.

...

Diệp Phàm chính là lợi dụng cách phân tích toán học ấy vào khoảng không gian giữa hắn cùng đại đao, khiến cho khoảng không gian này dường như vô cùng, không bao giờ có thể đi tới điểm cuối.

"Lại là một chiêu này" - Cung Hàn Nguyệt hờn dỗi kêu lên.

Nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phàm làm trò này, thế nhưng không gian pháp tắc nàng am hiểu không sâu, trừ phi có cảnh giới nghiền ép, còn nếu không nàng nhất thời cũng không làm gì được hắn.

Diệp Phàm đạm đạm cười.

(Chương xong)