Vốn Chạng Vạng có thể an ổn lâu thêm một lúc, thế nhưng từ khi hắn mở miệng lấy nữ nhân đe dọa Diệp Phàm, hắn đã chú định đánh cược sai.
Cái giá phải trả cho sự sai lầm đôi khi không chỉ đơn giản là cái chết.
Chết, đáng sợ, nhưng không khổ.
Sống không bằng chết, không những đáng sợ, còn cực độ thống khổ.
Không nhắc đến thì thôi, Chạng Vạng vừa mở miệng ra, một loạt những kí ức Diệp Phàm trơ mắt nhìn nữ nhân, cùng huynh đệ của chính mình chết vì hết lý do này đến lý do khác ùa về.
Chính những kí ức này là tâm ma của Diệp Phàm, là thứ khiến hắn không tiếc bỏ công sức cũng phải đảo nghịch thời không, mở ra lộ để trở về.
Đôi mắt Diệp Phàm lập tức xung huyết, đỏ ngầu.
Hắn đang cố gắng để không bị lạc vào tâm ma của chính mình.
Hắn có chút không kìm chế được mình, sát khí lẫm liệt tỏa ra.
Tuy Diệp Phàm tự phế tu vi, chiến lực đã không còn một phần vạn thời đỉnh phong, thế nhưng sát khí lại không vì vậy biến yếu đi.
Nó là hàng thật giá thật sát khí của một vị Tiên Đế sống qua 90 vạn năm, dưới tay máu tươi vô số kể.
Chạng Vạng cảm thấy chút sát khí của bản thân chỉ là một giọt nước, trong khi Diệp Phàm là cả một đại dương bao la.
Thậm chí, hắn còn có cảm tưởng, thứ sát khí dày đặc này sắp ngưng thực, hóa thành một phen lưỡi hái gọt phăng đầu hắn.
Giây phút này, Chạng Vạng mới chợt bừng tỉnh, phát hiện ra trước mặt mình căn bản không phải là người, mà là Ma Vương nơi Cửu U Địa Ngục.
Rốt cục là ai! Là ai dám đem thông tin sai lệch một trời một vực đưa cho hắn, để hắn táng thân tại nơi này!
Chạng Vạng gào thét trong lòng.
Diệp Phàm bất chợt thả tay, làm hắn rơi như con rối xuống đất.
Trước sát khí khủng bố của Diệp Phàm, hắn khẳng định mình chỉ cần dám nhúc nhích liền sẽ chết nhanh hơn.
Chạng Vạng đoán là đúng, thế nhưng điều này không khiến hắn có kết cục tốt hơn.
"Ngươi cười thực đã đúng không?"
Giọng Diệp Phàm khàn khàn, hắn bị một loạt kí ức thống khổ cùng một lúc đánh sâu vào, có chút hỏng mất.
Tuy hắn từng là Tiên Đế, thế nhưng trùng tu đồng nghĩa ngoại trừ ký ức cùng cảm ngộ thiên địa, mọi thứ đều bắt đầu từ con số không.
Đến tâm cảnh cũng bị hắn không chút thương tiếc phá đi, bởi hắn biết có phá rồi lại lập, hắn mới có một đạo tâm không tì vết.
Nếu không phải tuy rằng tâm cảnh phá đi nhưng ký ức 90 vạn năm vui buồn hắn đều còn đó, Diệp Phàm khẳng định đã trầm luân trong mất mát cùng đau thương.
Chạng Vạng bị cặp mắt yêu dị đầy huyết quang kia nhìn chằm chằm, lắp bắp không nên lời.
Chợt,
Chậm rãi,
Diệp Phàm cúi xuống,
Nhặt lên một loạt những viên đá nhỏ.
Hắn tung tung chúng trong tay.
"Cười đủ rồi, ta sẽ cho ngươi khóc"
Cầm lấy một hòn đá, hắn xiết tay thật chặt, sau đó ném ra!
Chớp mắt,
Viên đá cứ như vậy bắn ra, lao nhanh về phía Chạng Vạng
Rắc!
Viên đá xé nát hư không, dưới lực thúc đẩy của Diệp Phàm, chẳng khác nào một viên đạn pháo, tiếng gió ma sát cùng với mặt đá kêu rin rít
Thế rồi, nó chạm vào bả vai trái của Chạng Vạng, phát ra tiếng kêu trầm đυ.c, cùng với tiếng vỡ vụn của xương cốt
"A!!!" - Chạng Vạng thống khổ kêu lên một tiếng lớn, cả người văng ngửa ra sau.
Trên bả vai hắn, có thể nhìn thấy một cái huyết động xuyên suốt, lộ ra xương trắng hếu, cùng với máu tươi đang rỉ ra không ngừng.
Chạng Vạng bị dọa sợ, hắn muốn chạy, thế nhưng hai chân không nhấc lên khỏi mặt đất.
Diệp Phàm vung tay một cái, 36 căn kim châm phân biệt rơi xuống 36 huyệt vị bất đồng trên cơ thể Chạng Vạng.
Sau đó, Chạng Vạng rào rú không ngừng
"A... Gϊếŧ ta đi!!!"
Hắn là sát thủ, đã trải qua huấn luyện để chịu đựng đau đớn cùng tra tấn.
Thế nhưng đó là huấn luyện dành cho người thường.
Diệp Phàm quá khủng bố, liền sát khí thôi đã đâm phá toàn bộ phòng ngự tinh thần của hắn.
Thêm vào 36 căn kim châm vừa rồi kí©h thí©ɧ huyệt vị cùng dây thần kinh, nâng toàn bộ mẫn cảm của Chạng Vạng lên 100 lần.
100 lần!
Điều này nghĩa là, chỉ có một chút ma sát ngứa ngứa thôi, cũng có thể tạo ra cảm giác như bị thiên đao vạn quả.
Viu!
Viu!
Viu!
Diệp Phàm liên tiếp ném ra ba viên đá khác, nhằm vào bả vai còn lại cùng hai đầu gối của Chạng Vạng.
"AAAA!!!"
Tiếng kêu xé trời vang lên, làm đàn chim đang gật gù trong rừng hoảng hốt bừng tỉnh, kêu bay toán loạn
...
Sau một hồi phát tiết, Diệp Phàm hai mắt dần dần lấy lại thanh minh, nhìn Chạng Vạng đã là một bãi huyết nhục mơ hồ, không chút thương cảm.
Hắn trầm ngâm, sắc mặt có chút lo lắng.
Hắn hoàn toàn không lường trước được, tâm ma lại đáng sợ như vậy.
Xem ra phải kiếm chút biện pháp, tạm thời áp chế tâm ma, nếu không cứ mỗi lần mất khống chế như vậy, Diệp Phàm thực không thích.
Tuy sẽ không có hậu quả lớn nào, nhưng cuộc sống yên tĩnh bên cạnh Cung Vô Song có thể sẽ lập tức bị phá vỡ.
Diệp Phàm vẫn còn chút luyến tiếc đô thị này, không muốn nhanh như vậy dời đi.
"Gϊếŧ....t...a"
Chạng Vạng bán bất tỉnh, dù vậy trên đôi môi đã tan nát thành một bãi huyết nhục vẫn không ngừng khò khè xin được chết.
Lắc lắc đầu, Diệp Phàm một tay chụp tại đầu hắn, miệng lầm bẩm:
"Soát hồn"
Nhanh chóng, Diệp Phàm liền ném Chạng Vạng sang một bên, không quên bẻ gãy cổ hắn, coi như cho hắn giải thoát khỏi khốn khổ.
Thu hồi lại kim châm, Diệp Phàm quay về biệt thự số ba.
Hắn cũng không vội vã, trong nhà có Cung Hàn Nguyệt cùng Đông Hoàng Phi Phi, muốn sát hại Cung Vô Song căn bản không phải người trên Địa Cầu có thể làm.
Từ Chạng Vạng, Diệp Phàm cũng không thu được tin tức gì có ích.
Chỉ có một điều đáng chú ý là, cố chủ muốn sát toàn bộ người trong biệt thự, chứ không chỉ nhằm vào mỗi hắn.
Điều này có chút ý vị sâu xa...
Lấy ra chiếc điện thoại Iphone X mới được tam nữ mua cho hôm qua, Diệp Phàm nhập vào số máy của Tạ Vĩ, kết nối.
"Uy?" - giọng nói bên kia còn chưa tỉnh ngủ.
"Tiểu Vĩ, là ta" - Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
"Diệp thiếu buổi sáng tốt lành" - Tạ Vĩ thanh âm lập tức thành cung kính, còn có một tia hoảng sợ.
Hắn sợ hôm qua mình xử lý việc Tô gia không khiến Diệp Phàm vừa lòng, do vậy mới gọi điện tới để trách tội.
"Tra cho ta tư liệu về sát thủ Chạng Vạng, cùng với Cung gia những năm gần đây có gây thù chuốc oán với những ai"
Muốn sát toàn biệt thự, Diệp Phàm cảm giác khả năng nhất đây là cố chủ đang nhằm vào toàn bộ Cung gia.
Sau đợt ám sát này, trực giác cho hắn biết cuối tuần này hắn bồi Cung Vô Song về chữa bệnh cho Cung Thiên Vũ sẽ không êm xuôi.
Do vậy hắn muốn chuẩn bị một ít để nhanh chóng tìm ra người đứng sau màn.
Diệp Phàm không ngại lấy nhất lực phá vạn pháp, lấy sát để chế cục; thế nhưng tại nơi cố hương, hắn không muốn gϊếŧ người quá nhiều, đặc biệt là khi Cung Vô Song còn chưa thể thích nghi với việc này
...
Về đến nhà, Diệp Phàm sửng sốt nhìn thấy Đông Hoàng Phi Phi nấp sau lưng Cung Hàn Nguyệt, chỉ thò cái đầu nhỏ ra, không dám nhìn hắn.
"Vô Song đâu?" - hắn hỏi.
"Tỷ tỷ còn đang ngủ"
Cung Hàn Nguyệt mỉm cười, đến bên cạnh Diệp Phàm ngồi xuống, vẫn mặc chiếc váy ngủ tím bằng lụa mỏng, mị hoặc lại cao quý.
Đông Hoàng Phi Phi bị bỏ mặc đứng đó nắm góc áo, đầu cúi gằm, đáng thương hề hề.
"Phi Phi, sao vậy?" - Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
Hắn không làm gì nàng nha, cũng không bắt nàng đi làm cái gì hết, tại sao tự nhiên thiếu nữ lại có biểu tình... như thể sợ bị trách phạt.
Cung Hàn Nguyệt cười khúc khích, duỗi dài người mà nằm lên đùi nam nhân, tủm tỉm.
"Ban nãy có cái sát thủ tiến vào đây, định ám sát tỷ tỷ, bị Phi Phi nàng biết được. Kết quả thì không cần nói, chỉ là nàng lỡ tay thiêu chết hắn, đến tro cốt cũng không còn. Ta dọa nàng, bảo ngươi chắc chắn sẽ thực tức giận, đúng ra cần phải giữ cho tên kia còn một hơi thở, để tra hỏi thông tin"
Diệp Phàm vô ngữ, cái tiểu ma nữ này lúc nào cũng đem mọi người đùa quanh.
Không trách Đông Hoàng Phi Phi lại nhút nhát đứng đó như con tiểu miêu bị hắt hủi.
"Phi Phi, lại đây" - hắn vẫy tay gọi Đông Hoàng Phi Phi.
"Chủ nhân, Phi Phi xin lỗi, Phi Phi biết sai, ngươi đừng dùng Hồn Hỏa..." - Đông Hoàng Phi Phi tiến lại gần, đôi mắt lấp lánh cầu xin.
Diệp Phàm trên trán đầy hắc tuyến, hóa ra nàng sợ hắn dùng Hồn Hỏa tra tấn.
Diệp Phàm còn đang buồn bực, quả thật nếu hắn có trách mắng một câu, liền phải sợ đến vậy sao?
Tốt xấu ngươi cũng là Thiên Đạo Địa Cầu, có chút khí phách có được không?
Bị tra tấn bằng Hồn Hỏa, tư vị sống không bằng chết là thế nào Đông Hoàng Phi Phi đương nhiên biết đến. Tuy hắn chưa từng sử dụng lên nàng, bất quá có gia gia là Đông Hoàng Thái Nhất, kiến thức của nàng khẳng định uyên bác, không biết mới là lạ.
Diệp Phàm vươn tay xoa đầu cô nhóc, kéo nàng ngồi cạnh hắn.
"Gϊếŧ thì thôi, một con kiến. Ta sẽ không vì chuyện nho nhỏ như vậy mà trách ngươi. Trừ việc phản bội, còn lại ta sẽ không ngăn cấm ngươi làm chút gì mình thích"
Diệp Phàm có chút sủng nịnh mà nói. Hắn hai ngày nay tiếp xúc với Đông Hoàng Phi Phi, phát hiện nàng quả thật ngây thơ, có thể nói là thiên chân vô tà.
Có thể do duyên cớ nàng suốt một thời gian thật dài luôn ngốc tại Thiên Đạo không gian, lại lủi thủi một mình, ngoại trừ chiến đấu cùng Dư Thiên Vũ ra, cái gì cũng không biết.
Do vậy, ngoại trừ chút tính ngạo kiều còn đó, nàng thành thành thật thật nhận Diệp Phàm làm chủ nhân, tuy xưng tỷ muội cùng với Cung Vô Song nhị nữ, trước mặt hắn liền chỉ là cái nô ɭệ.
Mà theo nàng, nô ɭệ làm sai, sẽ bị tra tấn cùng trách phạt rất tàn nhẫn.
Cho nên mới có một màn vừa rồi.
Đông Hoàng Phi Phi ngước lên nhìn Diệp Phàm, đôi mắt tròn chớp liền mấy cái, không tin mà hỏi:
"Ngươi không trách ta?"
"Ngươi là tỷ muội với Cung Hàn Nguyêt, Cung Vô Song hai nàng, ta mà thật dám làm gì ngươi, hai nàng còn không lột da ta ra" - Diệp Phàm cười, nói đùa.
Đông Hoàng Phi Phi nhe răng cười, cái đầu nhỏ gật gật, nàng biết Diệp Phàm nói vậy là sẽ không trách phạt hay tra tấn gì mình.
"A! Hàn Nguyệt tỷ tỷ, ngươi dám lừa ta"
Tức thì, tiểu công chúa tính tình của Đông Hoàng Phi Phi lại nổi lên, nàng lao tới Cung Hàn Nguyệt, giơ nanh múa vuốt bắt đầu... thọc lét người sau.
Hai cái vưu vật tư sắc bế nguyệt tu hoa liền như vậy dây dưa vui đùa, quần áo vén lên bừa bãi, từng mảng da thịt trắng nõn lộ ra.
Nhất thời, khắp phòng một mảnh xuân sắc.
Diệp Phàm cười cười, cũng không nhiều nhìn nhị nữ, tự mình vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn sáng.
(Chương xong)
Tái bút: Nhà cửa tạm thời ổn thỏa, bắt đầu từ mai sẽ bù chương.