Dứt lời, ánh mắt Diệp Phàm đột nhiên hóa thành đỏ ngầu, phảng phất như một con dã thú.
Hắn điểm điểm ngón tay trên không trung, nhanh chóng vẽ ra một cái huyết sắc ấn ký.
Thực mau, huyết sắc ấn ký được hoàn thiện, toát ra một cảm giác tràn ngập hắc ám.
"Không, không cần làm như vậy, ta không muốn mất đi ký ức về ngươi, ta cầu xin ngươi..."
Lãnh Cơ Vi Y nước mắt như mưa, đôi mắt tràn ngập thống khổ, hoảng loạn cùng bất lực.
Nàng chỉ biết thông qua lời nói lay động ý trí của Diệp Phàm, ngoài ra nàng biết bản thân không có bất kỳ một chút lực lượng nào để phản kháng.
Chỉ là Diệp Phàm trong ánh mắt đỏ ngầu kia không nhìn ra một tia cảm xúc biến đổi, quyết đoán vung tay lên.
Lãnh Cơ Vi Y chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn Diệp Phàm, lại nhìn một đoàn huyết sắc ấn ký kia hướng tới ấn đường của nàng, thông qua đó thâm nhập vào trong bộ não.
Cung Hàn Nguyệt nhíu mày, do dự không biết có nên ngăn cản lại hay không.
Thú thực, nàng nhìn biểu tình của Lãnh Cơ Vi Y, bản thân vẫn không nhịn được toát ra một tia mềm lòng.
Phía trước nàng đã được Diệp Phàm truyền âm nói ra quan ngại của bản thân, cho nên đối với hành động của hắn, nàng hoàn toàn có thể lý giải.
Chỉ là, đứng từ góc độ của một nữ tử chịu đựng hàng vạn tuế nguyệt không thể bộc lộ ra cảm xúc của mình, nàng cũng thấu hiểu tâm trạng của Lãnh Cơ Vi Y lúc này.
Lại nói, nếu quả thực đây là một cái bẫy rập được kẻ thần bí thiết kế từ trước, chẳng lẽ chỉ cần xóa đi ký ức của Lãnh Cơ Vi Y, bố cục hắn bày ra cho Diệp Phàm sẽ được hóa giải sao?
Cung Hàn Nguyệt cảm giác, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng hơn, tồn tại đang làm việc này cảnh giới xa xa siêu viễn hai người, mà để leo lên được tới đó, khẳng định không ai mà không phải là lão quái vật, sống vài ngàn vạn cái tuế nguyệt, tâm trí như yêu, ý nghĩ của đối phương không phải hai người có thể tùy ý một chút động não liền nhìn thấu.
Là địch là bạn, còn cần thêm các sự kiện khác trong tương lai tạo thành cơ sở để xem xét…
…
"Phu quân, dừng tay..."
Cung Hàn Nguyệt tóm lấy cánh tay của Diệp Phàm, hô lên ngăn cản, lập tức nhận ra được tình huống có chút không đúng.
Khống Tâm Ấn xuất hiện dị động!
Diệp Phàm đối với nàng nổi lên sát ý!
Cung Hàn Nguyệt nhíu mày, chỉ là nàng còn chưa có bất cứ hành động phản ứng nào, một tia sát ý vừa rồi đã biến mất vô tung, mà huyết sắc ấn ký cũng chững lại, lơ lửng trong không trung cách ấn đường Lãnh Cơ Vi Y chưa tới một phân.
Lãnh Cơ Vi Y ngồi bệt trên mặt đất; đôi mắt nàng nhắm chặt, từ khóe mắt không ngừng trào ra hai hàng lệ, cơ thể run rẩy như con thỏ nhỏ, hai tay vô thức nắm vào nhau, đặt lên trước ngực làm ra tư thế cầu nguyện, cũng không biết nàng đang cầu ai.
...
Diệp Phàm đồng tử từ lúc nào đã khôi phục lại trạng thái cũ, ánh mắt liếc nhìn Cung Hàn Nguyệt xen lẫn một tia hổ thẹn.
Nửa giây đồng hồ vừa rồi, hắn vậy mà đối với nữ nhân của mình nổi lên sát tâm.
Diệp Phàm cứ nghĩ rằng mình vấn tâm tuy xa xa chưa được hoàn mỹ, thế nhưng cũng gọi là có chút thành tựu, tâm ma sẽ không có khả năng chi phối ý nghĩ của hắn nữa.
Ai biết rằng, đây chỉ là hắn một bên suy đoán... Thực tế chứng minh hắn còn là coi nhẹ tâm ma của bản thân...
Mặc dù tâm ma hiện tại đã không còn khiến hắn ngắn ngủi mất đi lý trí, rơi vào cuồng loạn vậy nhưng, có lẽ, do hắn chưa thể hoàn toàn thanh lọc ma tính, tâm ma vẫn có thể vô thanh vô tức chèn ép phương hướng suy nghĩ của hắn, làm chúng trở nên vặn vẹo, bất cận nhân tình.
Vấn tâm xong, ma tính trong tâm ma của bản thân đã bị xóa bỏ đi rất nhiều, thế nhưng chung quy vẫn còn tồn tại, mà để tâm ma bước đầu cùng với đạo tâm dung hợp, phong ấn tâm ma lại cần thiết hoàn toàn triệt tiêu.
Kết quả, thái độ cùng hành động cư xử của hắn bất chi bất giác càng thêm tà tính.
Tựa như quyết định hủy diệt ký ức của Lãnh Cơ Vi Y vừa rồi, đặt tại phía trước vấn tâm, lấy tính cách trọng tình nghĩa của Diệp Phàm sẽ không thể chỉ vì một việc mông lung, nhất thời không thể phân rõ tốt xấu liền quyết đoán xuống tay hủy diệt ký ức của một nữ nhân chấp nhất trong trong việc yêu hắn.
Hay như trong nửa cái khoảnh khắc khi mà Cung Hàn Nguyệt chạm vào người hắn, Diệp Phàm liền không tự chủ được nảy sinh ý tưởng gϊếŧ chết nàng, bởi vì nàng có định ngăn cản hắn hủy diệt ký ức của Lãnh Cơ Vi Y.
Mặc dù nói đúng ra, hắn tại thời điểm đó toát ra sát khí không chủ định nhằm vào Cung Hàn Nguyệt, mà là bất kỳ tồn tại nào có ý định ngăn cản hành động của hắn, thế nhưng điều này không thay đổi sự thực là hắn vừa rồi đối với nữ nhân của mình nổi lên sát ý.
Còn hảo, ma tính của tâm ma đã bị xóa bỏ rất nhiều, ảnh hưởng của nó trên diện rộng đã bị suy yếu, hắn lại không phải tu sĩ thông thường, linh hồn cường đến thái quá; vì vậy, tâm ma cũng chỉ có thể vặn vẹo một số hướng nghĩ của Diệp Phàm nhất thời nửa khắc, chứ không có cách nào liên tục kéo dài, từ đó tả hữu quyết định của hắn.
Thế nên, ngay khi nhận ra đó là Cung Hàn Nguyệt, Diệp Phàm lập tức thanh tỉnh lại, sát khí tiêu tan.
Bất quá, thông qua một màn vừa rồi, Diệp Phàm thật sâu cảm nhận được ý tứ của câu nói "Cung Vô Song" cảnh cáo hắn trong Vấn Tâm Bí Cảnh: "… vấn tâm chi lộ thập phần gian nan, hàng ngàn vạn tu sĩ mới có một người vấn tâm thành công, mà trong số đó, tới ngày hôm nay, số người đi được đến chung điểm thiếu càng thêm thiếu... trước khi hợp tâm, cố gắng xóa sạch toàn bộ ma tính của tâm ma..."
Diệp Phàm suy đoán rằng, xóa sạch toàn bộ ma tính, chính là hoàn mỹ vấn tâm, chính là thành công hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của hai chữ "tâm ma".
Chỉ có đạt tới một bước này, tu sĩ mới có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của tâm ma, thoát đi khỏi hai chữ này.
Nếu không, liền sẽ như Diệp Phàm lúc này, không ít thì nhiều, tâm trí sẽ bị tâm ma làm cho lệch lạc...
…
Chính là Diệp Phàm cũng không biết, vấn tâm chi lộ cũng không chỉ đơn giản là phủ nhận phần "ma" trong "tâm ma".
Đằng sau nó còn là một bí mật hết sức kinh thiên, đủ để rung chuyển thiên địa, thậm chí Thiên Đạo cũng sẽ vì đó mà run rẩy.
Tại vì nguy cơ tiềm tàng này, hắn mới tìm mọi cách che giấu đi sự tồn tại của vấn tâm chi lộ, không tiếc bỏ công sức liệt chúng vào cấm ngữ, đẩy mạnh quá trình phổ biến sự tồn tại của vong tâm chi lộ.
Bí mật này đối với tu tiên giả có sức dụ hoặc không thể kháng cự, bởi vậy chỉ cần Thiên Đạo để lộ tiếng gió, khẳng định họ sẽ vô nghĩa phản cố, sống chết cũng phải bước lên vấn tâm chi lộ, hướng tới hoàn mỹ vấn tâm...
Mặc cho họ biết được vấn tâm chi lộ một đường hung hiểm, là một cái bất hồi quy lộ, cận kề với tử lộ, đường lui từ đầu đã không có, mà đường đi phía trước tràn đầy không biết, tựa như người mù đi trên băng mỏng...
…
"Xảy ra chuyện gì?"
Nhận ra được ánh mắt không đúng của Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt lập tức nhận ra có điều bất thường ở hắn.
Cũng phải, nàng mới không tin Diệp Phàm sẽ thực sự nổi lên sát ý với mình.
"Nói không rõ..." - Diệp Phàm lắc lắc đầu, bản thân hắn cũng chỉ là tưởng tưởng một chút, rốt cục như thế nào, cần thiết tìm hiểu thêm.
"Vẫn là tâm ma?" - Cung Hàn Nguyệt tâm tư linh lung, nàng đoán ngày được mấu chốt của vấn đề.
Cũng chỉ có tâm ma, mới có thể khiến cho Diệp Phàm một thoáng vừa rồi thần trí hốt hoảng, đối với nàng nổi lên sát tâm.
Diệp Phàm khẽ gật đầu, lại nhún vai một chút, ra điều hắn cũng không dám khẳng định.
"Chẳng phải ngươi đã thành công..."
"Hư!" - Diệp Phàm trừng mắt, đặt ngón tay lên trên hai cánh môi của Cung Hàn Nguyệt, thủ thế im lặng, cắt ngang không để nàng nói ra hết hai chữ "vấn tâm".
Cung Hàn Nguyệt chớp chớp mắt nhìn hắn, hồi lâu mới tránh đi, nhẹ giọng dò hỏi:
"Hay là... ngươi thử hỏi sư tỷ nàng..."
Diệp Phàm trầm mặc không nói, đưa mắt về phía Lãnh Cơ Vi Y lúc này còn đang ngơ ngác nhìn về phía hai người, chốc chốc lại lấy tay dụi mắt, tựa như muốn xác định rốt cục mình có đang nằm mơ hay không, vì cái gì trí nhớ không bị Diệp Phàm lấy đi?
Chẳng nhẽ, mình đã đả động được trái tim sắt đá của hắn?
"Rồi nói sau, trước mắt nên xem xử lý nàng như thế nào mới tốt"
Mãi một hồi lâu, Diệp Phàm thanh âm sâu kín vang lên, lời nói vừa ra làm Lãnh Cơ Vi Y trái tim lại nhấc lên đến tận cổ.
Hắn sẽ làm gì nàng? Gϊếŧ nàng sao?
Lãnh Cơ Vi Y không biết, bất quá nàng thật sâu hiểu rõ mình không có đường trốn, chỉ có thể ngây ngốc tại đây chờ đối phương quyết định tương lai của bản thân.
Căn bản là, nàng cũng không muốn trốn a! Dù chỉ còn một tia cơ hội mong manh, nàng vẫn muốn thử khiến cho Diệp Phàm hồi tâm chuyển ý...
"Hiện tại không biết kẻ sau màn là địch vẫn là bạn, tốt nhất là án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến"
Cung Hàn Nguyệt nói ra ý tưởng đã được nàng quyết định từ trước.
Diệp Phàm trầm ngâm một lát, chấp nhận:
"Cũng chỉ có cách này"
Đồng thời, trong đầu hắn lúc này ý niệm cũng đang xoay chuyển, làm thế nào mới có thể vấn tâm hoàn mỹ, hoàn toàn loại bỏ tâm ma?
...
Đúng lúc này, biến cố nảy sinh.
Đầu tiên là chuông điện thoại vang lên, thành công kéo Diệp Phàm trở lại thực tế.
Nhìn màn hình hiện lên một dãy số lạ, hắn trực tiếp tắt máy.
Tinh! Tinh! Tinh!
Nhíu mày, Diệp Phàm mở khóa điện thoại, thấy được một tin nhắn mới, chủ nhân của nó không ai khác chính là kẻ vừa rồi gọi điện thoại.
Tùy tay ấn mở, vừa nhìn đến nội dung, con ngươi của hắn co rụt lại, vô tận sát khí dũng mãnh lan tỏa ra bốn phía.
Tin nhắn không có chữ, độc nhất một bức ảnh, đó là Diệp Vân Phi bị trói bằng xích sắt phía trên một cây thép hình chữ thập thật lớn.
Chưa đợi hắn làm ra bất kỳ phản ứng gì, tiếng chuông điện thoại một lần nữa lại vang lên, vẫn cùng một dãy số.
Cùng lúc này, Cung Hàn Nguyệt cũng nhận được một cuộc gọi đến.
Hai người tâm hữu linh tê đưa mắt nhìn nhau, thế rồi đồng thời nhấn nghe điện thoại.
"Mr. Diep, how do you think about my little present?"
Một thanh âm lơ lớ vang lên, ngôn ngữ sử dụng là tiếng Anh.
Diệp Phàm nhíu mày, người ngoại quốc? Lại còn bắt đi tỷ tỷ...
Khẳng định là Quang Minh Hội người không sai!
"Để thể hiện thái độ hữu hảo cùng tôn trọng, ta sẽ nhắc lại lời vừa rồi bằng tiếng Lạc Việt... Diệp tiên sinh, ngươi nghĩ sao về món quà nho nhỏ của ta vừa rồi?"
Đối phương không chờ Diệp Phàm trả lời, dùng một giọng nói đầy bỡn cợt, đổi qua tiếng Lạc Việt, sử dụng một thứ phát âm sứt sẹo tiếp tục trò chuyện.
"Ngươi gần đây đã mua đất chưa?"
Đột ngột, Diệp Phàm hỏi một câu không đâu vào đâu.
"Mua đất?"
Đứng trước việc thay đổi đề tài 180 độ của hắn, đối phương cũng có chút nắm không rõ, mờ hồ hỏi lại.
"Xem ra là ngươi chưa tự mua đất tại nghĩa trang cho bản thân trước khi đến đây... Thật tiếc, ta vốn đang định tặng ngươi một cái quan tài đâu, xem ra không cần!"
Diệp Phàm đạm mạc nói, một chút cũng không vội.
Bên kia đầu dây im lặng lúc lâu, có lẽ hắn cần thời gian để tiêu hóa thông tin đi.
Nửa ngày, đối phương mới dùng một tông giọng trầm thấp nói:
"Diệp tiên sinh thật là hài hước, làm ta đây suýt nữa không nhịn được cười đâu. Để thỏa mãn ngươi, sắp tới đây, trò vui còn nhiều, hy vọng ngươi còn có thể tiếp tục giữ khiếu hài hước của mình!
I declare... the games... officially start! (Ta tuyên bố... trò chơi... chính thức bắt đầu!)"
(Chương xong)