Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 107: Thâm nhập đáy biển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn đợt sóng thần thứ hai lao tới, Diệp Phàm cũng có chút nhức đầu.

1890 mảnh thủy chi pháp tắc!

1890 lượt tăng phúc, cứ lượt sau lại tăng phúc nhiều hơn lượt trước một tí, tích lũy lại, đợt sóng thần thứ hai này chỉ sợ có thể dìm chết bất kỳ Lập Giới Cảnh tu sĩ nào.

Lấy khả năng của Diệp Phàm hiện tại, trong tình huống không tự gây ra cho bản thân những thương tổn mang tính nghiêm trọng để thúc dục bí pháp, hắn không thể ngạnh kháng qua một đợt này.

Nếu hắn có đủ thời gian, lặn xuống phía dưới biển đủ sâu, hắn liền có thể nhẹ nhàng tránh thoát, bất quá hiện tại sao...

Không kịp để ý nhiều như vậy, Diệp Phàm bản năng sử dụng năng lực mình quen thuộc nhất:

"Không gian thuấn di"

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Sóng thần vô tình mà giáng xuống, tựa như muốn nuốt chửng hết thảy, bọt nước bắn tung tóe.

Một màn quỷ dị đương lúc này lại diễn ra.

Chu vi một trăm mét xung quanh cơn sóng thần, nước biển ồ ạt vỗ động, sóng to sóng nhỏ thi nhau sóng sánh.

Vậy nhưng, bên ngoài một trăm mét này, mặt biển hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả một cái gợn nước cũng không có, tựa như trời biển vỗn dĩ là vĩnh hằng yên lặng như vậy.

Pháp tắc thiếu hụt, thế giới không hoàn chỉnh!

Nếu như Diệp Phàm chứng kiến một màn này, khẳng định hắn sẽ như vậy mà thốt lên, cũng sẽ phát hiện ra điều quỷ dị quẩn quanh hắn từ lúc tới đây rốt cục là cái gì.

Bất quá, Diệp Phàm lúc này đã không còn tại phụ cận, một chiêu "không gian thuấn di" của hắn đã đẩy hắn đi đến không biết trời đất nào.

...

"Ân?"

Diệp Phàm lần nữa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, lúc này trời đất đã trở về yên bình vốn có của nó.

Hắn không biết bản thân lúc này cách vị trí cũ có bao xa, về phương hướng nào, là tiến gần đến bờ đối diện, vẫn là đi ngược lại.

"Từ từ!"

Diệp Phàm giật bắn mình, hắn vừa mới nghĩ tới một vấn đề.

...

Trên mặt biển, tại vị trí Diệp Phàm vừa xuất hiện giây trước, giây sau liền đã không còn bóng dáng một ai...

...

"Suýt chết!"

Diệp Phàm nằm ngửa bên trong Âm Dương Phủ, thở dốc, cơ thể trải qua đau đớn như bị ai rút xương, đầu óc hắn cũng mụ mị, ngay cả khả năng cơ bản là suy nghĩ cùng nhận thức cũng dẫn bị đánh mất.

Không biết bao lâu sau, hắn mới lấy lại được chi giác, cảm nhận cơ thể vẫn còn đau đớn, bất quá đầu óc đã khá hơn.

Hắn nhận ra mình đang nằm lên một vật mềm mềm, lại còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng.

"Tỉnh?"

Hắn vừa mở mắt ra, trước mặt liền hiện trương mặt đẹp quen thuộc, cùng với thanh âm thân thiết.

"Nguyệt nhi, ta ngất đi, bao lâu rồi?" - hắn hỏi.

"Áng chừng nửa tháng"

Cung Hàn Nguyệt có chút lo lắng trả lời.

Ngày ấy, Diệp Phàm đi ra một mình, không thông báo cho nàng. Biết được bản lĩnh của hắn, Cung Hàn Nguyệt cũng không có bao nhiêu quan ngại.

Ai biết được, nửa ngày sau, hắn liền xuất hiện trở lại bên trong này, bất tỉnh.

Mà để nàng khó hiểu, ấy là khi nàng kiểm tra một lượt, không nhận ra được Diệp Phàm có gì không ổn cả, kể cả cơ thể lẫn linh hồn.

Nàng không phải luyện đan sư, cũng không am hiểu y thuật, rơi vào đường cùng nàng chỉ biết gọi tới Linh Nhi, tâm tồn chút may mắn tiểu loli nhìn ra được một hai.

Linh Nhi chỉ liếc mắt một cái, liền báo với nàng Diệp Phàm không có vấn đề gì, nhiều nhất một tháng liền tỉnh lại, lúc này huyền tâm của nàng mới thả xuống.

Bất quá, nàng thực khó hiểu, rốt cục Diệp Phàm bên ngoài kia trải qua những gì?

"Ngươi phía trước gặp phải chuyện gì? Vì sao đến nỗi bị hôn mê bất tỉnh, mà khi ta kiểm tra, lại không thấy có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào?"

"Không có dấu hiệu bất thường?" - Diệp Phàm nghe được, đột ngột bật dậy, hỏi han kĩ lưỡng - "Ngươi khi đó có kiểm tra qua linh hồn của ta? Tinh thần lực của ta?"

"Hết thảy đều bình thường" - Cung Hàn Nguyệt chớp chớp đôi mắt, nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng biết Diệp Phàm chỉ sợ đã nhận ra yếu điểm nào đó.

Diệp Phàm nghe được câu trả lời của nàng, sửng sốt một giây, sau đó tự lẩm bẩm

"Không gian thuấn di... Pháp tắc... Tinh thần lực... Ý niệm... Khô cạn... Tràn đầy... Biến mất..."

Hắn cứ như vậy ngồi một chỗ bất động, lẩm nhẩm lẩm nhẩm một vài cụm từ, khi thì nhíu mày, khi thì lộ ra vẻ hiểu rõ, khi lại trầm tư...

Không biết qua bao lâu, Diệp Phàm vỗ đùi đứng phắt dậy, tà mị cười:

"Thú vị, thật thú vị, ta cuối cùng cũng hiểu được nguyên lý của phiến thiên địa này!"

...

"Ngươi xác định?"

Cung Hàn Nguyệt cổ quái nhìn Diệp Phàm, có chút không tin cùng kinh nghi hỏi.

Diệp Phàm không khách khí tại mông của nàng đánh "bang" một cái:

"Ngươi cái tiểu ma nữ, dám nghi ngờ nam nhân của ngươi?"

Cung Hàn Nguyệt trợn trắng mắt nhìn hắn, khinh bỉ:

"Cũng không biết ai khi đối mặt với sóng thần lựa chọn ra phương án nguy hiểm nhất để thực hiện, tiểu nữ đối với người này thực sự không dám tin tưởng!"

Diệp Phàm biết nàng chỉ đang dùng lời nói trêu đùa làm hắn buồn bực mà thôi, không phải thực sự có ý tưởng như vậy.

Vỗ đầu tiểu ma nữ, hắn cười nói:

"Ra bên ngoài, thí nghiệm một chút liền biết"

Cung Hàn Nguyệt gật gật đầu, hai giây sau, hai người đã lần nữa xuất hiện trở lại trên mặt biển.

Diệp Phàm nhắm mắt lại cảm nhận một chút, thế rồi - trước sự cảm nhận rõ ràng của Cung Hàn Nguyệt - khí thế cùng tu vi của hắn bạo chướng.

Ngưng Khí Cảnh tiền kỳ...

Ngưng Khí Cảnh trung kỳ...

Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ...

Ngưng Khí Cảnh viên mãn...

Sinh Đan Cảnh!

Tiền kỳ...

Trung kỳ...

Tu vi của Diệp Phàm như hỏa tiễn thăng lên đến tận Sinh Đan Cảnh hậu kỳ mới dừng lại.

"Ngươi cũng thử xem!" - hắn dời khỏi nước biển, lăng không mà đứng, hướng Cung Hàn Nguyệt cười cười.

Cung Hàn Nguyệt cũng bắt chước Diệp Phàm, hai mắt đóng lại, sau đó năm giây đồng hồ, tu vi của nàng cũng bắt đầu dùng tốc độ chóng mặt tăng lên.

Chỉ là nàng bất đồng với Diệp Phàm, cảnh giới chỉ tăng được tới Ngưng Khí Cảnh viên mãn.

Bĩu môi nhỏ, Cung Hàn Nguyệt cũng không phải quá để tâm, nàng vươn tay ra:

"Còn may thứ này không phải vĩnh viễn, nếu không lấy căn cơ phù phiếm như thế này, đừng nghĩ một lần nữa chứng Đế... Kéo ta lên!"

Diệp Phàm cười cười, thả mình lại xuống nước:

"Không cần! Chúng ta không bay trên không, mà sẽ lặn xuống đáy biển"

Nói đến đấy, khi thế của hắn lại nhanh chóng hạ xuống, cuối cùng quay lại cảnh giới ban đầu.

"Ngươi cứ giữ nguyên trạng thái như vậy!" - Diệp Phàm nói.

Cung Hàn Nguyệt hai mắt nhìn hắn, tuy nàng sẽ không phản đối, bất quá nàng chờ đợi một câu giải thích hợp lý.

Diệp Phàm cũng không có gì phải giấu diếm, hướng nàng nói ra lý do, cũng kể lại lời nói thần bí xuất hiện trong đầu hắn lúc trước.

Trầm ngâm một chút, Cung Hàn Nguyệt gật đầu, hai người thong thả xuất phát hướng về nơi đáy biển.

Một đường xuống phía dưới, thủy áp bắt đầu tăng mạnh, số lượng mảnh pháp tắc xuất hiện trên phù văn cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Mới đầu chỉ là 2 mảnh, sau đó là 10 mảnh, 50 mảnh,...

Sau khi lặn xuống được hai giờ, số lượng mảnh pháp tắc đạt tới hơn con số hơn 270, đề thăng thủy áp lên không biết bao nhiêu lần, Diệp Phàm chỉ sử dụng mỗi tiên lực làm để chống đỡ liền có chút ăn không tiêu.

Bất quá hiện tại suy đoán của hắn đã bước đầu đến được kiểm nghiệm, Diệp Phàm một hơi khai hỏa toàn bộ 150 mảnh thủy hệ pháp tắc, lập tức hắn cùng Cung Hàn Nguyệt liền có cảm giác tựa như đi bộ nơi đất liền, thập phần nhẹ nhàng.

Hai người tăng lên tốc độ thâm nhập, đến tận nửa ngày qua đi, hai người lặn xuống cũng không biết có bao sâu, thủy hệ pháp tắc tại nơi này đã đạt tới 420 mảnh, cộng thêm bản thân thủy áp áp lực cũng gia tăng, mang lại cảm giác tựa như một người Sinh Đan Cảnh hậu kỳ tu sĩ không ngừng sử dụng toàn lực tấn công từ bốn phương tám hướng.

Tới đây, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt cũng bắt đầu nhìn thấy sự tồn tại của các nguyên thủy sinh linh một cách thường xuyên hơn, không giống như phía trước, toàn bộ đoạn đường chỉ nhìn đến ba đầu sinh linh.

Chỉ là, hai người chủ động né tránh, lúc này không phải là thời gian hiếu chiến cùng tò mò đi tìm hiểu.

Diệp Phàm ý niệm vừa động, thình lình, tầng bình chướng che kín phù văn màu xanh dương bao quanh hai người nhiều thêm những tia màu vàng đan xen.

Số lượng màu vàng cùng màu xanh không sai biệt lắm là như nhau, hoàn mỹ bện vào nhau, làm cho bề mặt của tầng bình chướng nhiều thêm một tia sắc thái thần thánh.

Những tia phù văn màu vàng, chính là diễn hóa từ kim hệ pháp tắc mà Diệp Phàm vừa mới mượn dùng.

Hai loại quy tắc chi lực dung hợp bên nhau, đó là một công việc cực kỳ khó khăn, yêu cầu khả năng chưởng khống quy tắc phải cực mạnh, mà tinh thần lực tiêu tốn cũng không phải bình thường có thể chịu được.

Trạng thái lúc này không sai biệt lắm cũng là cực hạn của Diệp Phàm, nếu không phải tại đây phương thiên địa có chút đặc biệt, đặt tại Địa Cầu, với khả năng của hắn bây giờ cũng chỉ có thể duy trì được chưa đến một giây, tinh thần lực liền bị đào rỗng.

Bất quá, việc dung hợp hai loại quy tắc bên nhau đem lại hiệu quả cũng không phải chỉ đơn giản là một thêm một bằng hai, đừng nói đến Diệp Phàm hiện tại lợi dụng Ngũ Hành tương sinh, Kim sinh Thủy, khả năng chống chịu của tầng bình chướng lại càng thêm kiên cố.

Diệp Phàm cảm nhận một thoáng, áng chừng, tính cả thủy áp tăng dần đều, hai người dưới tình trạng này đủ khả năng lặn sâu được tới nơi nước biển chứa tầm một ngàn mảnh pháp tắc.

...

Hai người tiếp tục đi xuống, thêm bốn giờ đồng hồ nữa qua đi, rốt cục, Diệp Phàm cũng có thể lờ mờ nhìn thấy đáy biển.

Dù không biết có điều gì đang chờ đợi hai người dưới đó, bất quá vừa nhìn thấy đáy biển, động lực của Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt lại tràn đấy, hai người không khỏi tăng tốc...

Lại thêm một tiếng đông hồ trôi qua, hai người cuối cùng cũng đặt được chân xuống đáy "Vô Tận Hải".

Tại chiều sâu hiện giờ, tồn tại thủy áp cùng hơn 800 mảnh pháp tắc, đối mặt khác bất luận một cái tu sĩ Sinh Đan Cảnh nào, khẳng định không có khả năng tiến tới.

Diệp Phàm có chút thỏa mãn nho nhỏ nhìn quanh, đáy biển dường như cũng không tồn tại sinh linh, bốn phía yên tĩnh cùng đơn điệu tựa như một bãi tha ma, ngay cả chút gợn sóng cũng không có.

Điều này khiến cho khung cảnh bốn phía trở nên cực kỳ trống trải cùng rõ nét, Diệp Phàm liếc mắt một cái đảo qua liền có thể thu thập vào trong trí nhớ phần lớn khu vực.

Mà dưới chân hắn đạp lên lúc này, là vô tận những hạt cát nhỏ màu trắng, nếu nơi này nằm tại bất kỳ một địa điểm nào trên lục địa, khăng định tên gọi của nó sẽ bị chuyển thành "sa mạc"

Liên tục thúc dục hai loại bất đồng pháp tắc, lại dung hợp chúng, sau đó duy trì, Diệp Phàm có chút uể oải, dù tinh thần lực của hắn tại đây không cạn là sự thật, cảm giác mệt mỏi vẫn không thể bị xóa trừ.

Vì vậy, hắn cùng Cung Hàn Nguyệt quyết định vào Âm Dương Phủ nghỉ ngơi một chút.

Thuận tiện, Diệp Phàm cũng cần phải tính toán xem, tới được đáy biển rồi, kế tiếp nên làm như thế nào?

(Chương xong)
« Chương TrướcChương Tiếp »