Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 103: Quán cơm "Nhớ Mãi Không Quên"

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Công bằng cạnh tranh?"

Diệp Phàm khóe miệng nở ra một nụ cười đầy nghiền ngẫm.

Chung quanh càng lúc càng nhiều người, tân sinh có, lão sinh cũng có, những người hiểu biết tình hình liền xì xào bàn tán, ngóng chờ phản ứng của Diệp Phàm, mà những người mới đến thì vỗ vai bạn bè bát quái dò hỏi.

"Làm sao, ngươi không dám?" - Hứa Thiếu Khanh kiêu ngạo cười, hướng Cung Hàn Nguyệt nói - "Hàn Nguyệt, tựa hồ ngươi tìm được cái bạn trai chẳng ra gì sao..."

Diệp Phàm ý cười không giảm, thò tay ra nắm lấy eo Cung Hàn Nguyệt, kéo nàng vào trong lòng

Trước con mắt kinh ngạc cùng sững sờ của Hứa Thiếu Khanh, Diệp Phàm cúi đầu, bá đạo ngậm lấy đôi môi nhỏ của giai nhân.

Tiểu ma nữ phản ứng lập tức, lấy hai tay quấn quanh cổ của Diệp Phàm, hạnh phúc đáp lại.

Hai người không coi ai ra gì, cứ như vậy tình chàng ý thϊếp.

Mà lúc này, đám đông đã sôi trào lên.

Tân sinh còn đỡ, đối với bọn họ đây chỉ đơn giản là tranh chấp tình cảm mà thôi, thế nhưng trong mắt của sinh viên năm hai, năm ba, hành động của Diệp Phàm không thể nghi ngờ là đang tuyên bố chủ quyền, cũng là hướng Hứa Thiếu Khanh thị uy.

Chưa kể, Hứa Thiếu Khanh vừa mới nói muốn cùng Diệp Phàm công bằng cạnh tranh, theo đuổi Cung Hàn Nguyệt, Diệp Phàm liền bá đạo hôn lấy nàng, đây rõ ràng là không tiếng động vả mặt Hứa Thiếu Khanh.

Hơn nữa, nhìn Cung Hàn Nguyệt nhiệt tình đáp lại thế kia, cũng ngang bằng với nói Hứa Thiếu Khanh, hắn chết phần này tâm đi là vừa, nàng sẽ chọn Diệp Phàm.

Vốn quen thân phận cao thượng, hô mưa gọi gió, hiện tại liền bị một cái tân sinh giữa đám đông không tiếng động vả mặt, tất cả mọi người đều tò mò không biết Hứa Thiếu Khanh sẽ phản ứng ra sao.

Thâm tình một hôn nửa ngày trời mới dứt, Cung Hàn Nguyệt đẩy Diệp Phàm ra, mặt nhỏ đỏ bừng, mị nhãn mê ly, phối hợp với dung nhan chim sa cá lặn cùng dáng người ma quỷ của nàng, phần lớn nam sinh có mặt ở hiện trường không nhịn được nuốt nước miếng "ực" một cái.

Diệp Phàm lúc này mới thong thả quay sang Hứa Thiếu Khanh, khinh miệt nói - "Công bằng cạnh tranh? Ngươi tính thứ gì, cũng xứng?"

"Hảo, thực hảo..." - Hứa Thiếu Khanh nội tâm cực độ bạo nộ, bất quá hoàn cảnh trước mắt không cho phép hắn bạo phát, miễng cưỡng như cũ vẫn duy trì mỉm cười, chỉ là nụ cười đã trở nên thập phần cứng đờ.

Nhóm học sinh năm trên thấy thế đều cố ý vô tình rời đi, mặc dù họ to gan lớn mật, cũng không dám tiếp tục ở lại, không ai muốn tiếp xúc với rủi ro bị Hứa Thiếu Khanh ghi hận.

Chỉ có một đám tân sinh còn vây quanh xem náo nhiệt, trầm trồ khen ngợi Diệp Phàm.

Mà Cung Hàn Nguyệt từ đầu tới cuối cũng chưa thèm nhìn Hứa Thiếu Khanh lấy nửa con mắt, thân mật ôm lấy một bên tay của Diệp Phàm, ngọt ngào cười:

"Phu quân, mình đi ăn trưa thôi! ~"

Hai tiếng "phu quân" rơi vào tay Hứa Thiếu Khanh làm khuôn mặt hắn không nhịn được vẹo vẹo, hai nắm tay xiết chặt lại.

Nhóm nam sinh đang theo dõi cuộc vui cũng bị dính một vạn điểm thương tổn trong nội tâm.

Hai người các ngươi ân ái còn chưa đủ hay sao, phải sử dụng cách xưng hô thời phong kiến ra để tạo thêm tình thú?

Không nhìn thấy chúng ta vẫn còn là hội độc thân cẩu hay sao?

Diệp Phàm không tiếp tục để ý tới đối phương, hắn xoa đầu tiểu ma nữ, hướng phía cổng trường bước đi.

...

Hứa Thiếu Khanh nhìn hai người ân ái dời đi, sắc mặt dần dần trầm xuống dưới.

Bất quá hắn tiếp xúc với Cung Hàn Nguyệt một thời gian, biết nàng tầm mắt có bao nhiêu cao, nếu đã chọn nam nhân kia làm bạn trai, khẳng định đối phương sẽ không phải chiếc đèn cạn dầu. loại não tàn không chút suy nghĩ.

Dưới tình huống đối phương không biết chính mình là ai, lại dám cao điệu vả mặt mình như vậy, khẳng định bối cảnh đối phương phải đủ cường ngạnh đến nỗi có thể cung cấp cho hắn tự tin không thèm để tâm mình cùng bối cảnh của mình vào trong mắt.

Chẳng nhẽ là người của đại gia tộc nơi kinh đô?

Chính là suy nghĩ như vậy, Hứa Thiếu Khanh mới nhẫn nhục lặng yên thả hai người cứ như vậy bỏ đi.

Bất quá, hắn cũng không định cứ thế từ bỏ.

Gạt mở khóa điện thoại, Hứa Thiếu Khanh soạn một đoạn tin nhắn, gửi đi.

Hắn cho người điều tra bối cảnh của đối phương.

Nếu quả thực đối phương bối cảnh dọa người, hắn trêu vào không nổi, cực tức này hắn đành phải nuốt, có không trôi cũng cần nuốt.

Nếu không, ha hả... Hứa Thiếu Khanh độc ác cười khẽ.

Hắn nguyên bản còn định đi ra bên ngoài có chút việc, bất quá lúc này, hắn toàn bộ đầu óc đều là một màn Diệp Phàm ôm hôn Cung Hàn Nguyệt, nghẹn một bụng nộ hỏa, làm gì còn có tâm tình đi làm việc.

Chần chừ giây lát, hắn mang theo vẻ mặt khó coi của mình trở lại văn phòng Hội Học Sinh.

Lúc hắn tiến vào, thấy được duy nhất một nữ sinh xinh đẹp ăn mặc quần bó ngắn cùng áo bó đầy thời thượng, nằm bò trên mặt bàn, cầm bút, không biết đang viết cái gì.

Hứa Thiếu Khanh vẻ mặt hung ác nham hiểm, hắn nhìn nàng phong cách trang điểm đầy gợi cảm, dáng người trước đột sau kiều, đột nhiên tâm sinh một kế.

Cái kế hoạch này, căn bản không cần quan tâm vị bạn trai kia của Cung Hàn Nguyệt bối cảnh có bao nhiêu sâu, chỉ cần thành công, hắn liền có thể ôm mỹ nhân trở về.

...

Đối với tâm tư âm u của Hứa Thiếu Khanh, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt hai người không hề hay biết, mà có biết đi chăng nữa, cũng không bận tâm.

Con kiến nhảy nhót mà thôi, tùy tay là có thể diệt trừ.

Lúc này, hai người đang thong thả đi dọc con phố phía sau trường học.

Năm phút đi qua, bọn họ dừng lại trước quán mỳ vằn thắn.

"Ân?" - Diệp Phàm chân đã đặt nửa bước vào trong quán ăn, bất chợt nhíu mày.

Cung Hàn Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, một giây qua đi, cũng lộ ra biểu tình kinh nghi.

Hai người tâm hữu linh tê nhìn nhau nhẹ gật đầu một cái, sau đó xoay người ra khỏi tiệm mỳ, thay vào đó đi tới tiệm cơm bên cạnh.

"Quán cơm "Nhớ Mãi Không Quên"..." - Cung Hàn Nguyệt nhẹ giọng đọc lên tên quán cơm - "... cái tên thực quái dị a!"

"Tiến vào liền rõ ràng!" - Diệp Phàm nhún vai, đi vào bên trong.

...

Quán cơm cũng không đông người, nói chính xác ra, bên cạnh Diệp Phàm cùng Cung Vô Song vừa tiến vào, chỉ còn duy nhất một bàn bốn người khác đang ngồi nhìn chằm chằm về phía đầu bếp đang nấu ăn.

"Thật thơm a!"

Một trong số bốn người này không nhịn được cảm thán, nhìn vị đầu bếp trẻ tuổi kia thập phần thành thạo run tay theo một nhịp điệu kì lạ, trên tay hắn một muỗng chứa đầy hành tây, hành lá cùng một số loại rau cỏ đã thái nhỏ khác đều đặn rơi quanh chiếc chảo lớn đang bốc khói nghi ngút.

Thảo dược vừa được thêm vào, một luồng hương thơm càng thêm nồng hậu bốc lên, lơ lửng khắp không khí, mà một bàn bốn người kia đều không tự chủ được mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt càng thêm mong chờ nhìn chảo đồ ăn.

Chỉ thấy người đầu bếp thành thục đập trứng, thả vào chảo, sau đó lại rắc thêm chút muối, cánh tay cầm muỗng lớn không ngừng khuấy đảo khiến cho trứng được trộn đều với cơm trắng trong chảo.

Diệp Phàm ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn người đầu bếp, lẩm bẩm:

"3... 2... 1... Hất!"

Tiếng "hất" của Diệp Phàm vừa vang lên, bên kia đầu bếp cùng lúc cầm lấy chiếc chảo lớn, dùng sức mà lắc mạnh.

Tức thì, món cơm chiên trứng vàng ruộm nằm bên trong không trung không ngừng quay cuồng.

"Thật tuyệt!"

Một vị khách trầm trồ khen ngợi, ánh mắt không dời nổi chảo cơm.

Diệp Phàm trên miệng nở ra một nụ cười đầy quỷ dị...

...

Bên trong quán cơm tình cả đầu bếp liền có ba nhân viên, mà lúc hắn cùng Cung Vô Song vừa ngồi xuống, một trong hai người không phải nấu ăn liền nhanh chóng tiến tới, niềm nở hỏi:

"Xin hỏi nhị vị muốn ăn gì?"

Diệp Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn đối phương, nói:

"Một phần cơm dưa bò"

Cung Hàn Nguyệt ngồi đối diện hắn mân mê tờ thực đơn:

"Một phần miến lươn khô"

"Xin hai người đợi một lát!"

Phục vụ viên nở ra nụ cười đầy tính chức nghiệp, ghi lại hai món ăn vào trong sổ tay của mình, sau đó quay về báo cho đầu bếp chuẩn bị

Mà lúc này, ở bên kia, vị đầu bếp trẻ tuổi đã làm xong đồ ăn, bê tới một bàn bốn người kia bốn phần cơm chiên trứng.

“Thỉnh...!”

Hắn đặt bốn đĩa đồ ăn xuống bàn, làm một cái thủ thế mời với bốn vị khách.

Đám người kia đã sớm kiềm chế không nổi, nghe được đầu bếp nói một từ này, lập tức cầm lấy thìa đũa bên cạnh múc lên một chút, bỏ vào miệng.

"Tê…"

Do cơm quá nóng, cả đám không nhịn được hút một ngụm khí, bất quá miệng nhai cơm không ngừng.

"Không tin được! Trên thế giới này thực sự tồn tại món cơm chiên trứng ngon đến như thế này sao?"

Một trong bốn người nuốt sống nuốt chết một miếng cơm, cảm thán.

Lời cảm thán của hắn ngay lập tức được ba người kia ủng hộ:

"Đúng vậy, thật là khó tin, ta vừa rồi mới chỉ hít sâu một chút, hương thơm liền xông vào mũi, thẳng tới trong óc, cảm giác sảng khoái không thua kém gì dùng cần sa!"

"Ta đưa miếng cơm đầu tiên vào mồm, cảm giác như vị giác của ta phải bùng nổ vì quá tải, bên ngoài quấn lấy cơm trắng là một lớp trứng mềm xốp, mà gia vị thêm vào vừa cay lại vừa ngọt, lại còn có một cỗ hương vị độc hữu của dược liệu đông y, ta cảm giác bản thân bị nghiện mất rồi!"

"Ta cũng vậy, vừa nhai nát một cái, liền cảm nhận được gia vị của hạnh phúc bùng nổ, linh hồn phảng phất như sắp dời khỏi cơ thể mà thăng hoa nơi cõi thần tiên! Cơm chiên trứng ở đây, thực sư ăn quá ngon!"

Nói đến đấy, bốn người lại tiếp tục cắm đầu vào ăn, một miệng đầy cơm, nói không ra lời, cuối cùng quyết định không nói nữa.

Rốt cục cơm ngon như vậy, ai bỏ được chậm trễ thời gian ăn để nói một hai câu?

"Tiểu đầu bếp, ngươi liền làm giúp ta thêm một đĩa cơm nữa, ngần này có chút không đủ ăn"

Người béo nhất trong bốn người dùng một tốc độ thần thánh ăn xong phần cơm của mình, không chút khách khí cùng lo giữ mặt mũi mà hướng tới cái đầu bếp trẻ tuổi kia nói.

Đầu bếp trẻ tuổi gật gật đầu, muỗng to trên tay không ngừng đảo cùng khuấy, hắn đang làm hiển nhiên là đồ ăn cho hai người Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt.

Hắn ánh mắt cứ chốc chốc lại lặng lẽ không dấu vết liếc qua bàn của Diệp Phàm hai người, tựa hồ muốn xem biểu tình của hai người, xem họ có phản ứng giống bốn vị khách ăn cơm chiên trứng phía trước khi xem hắn nấu ăn hay không.

Bất quá, hắn chú định phải thất vọng rồi, bởi Diệp Phàm một cái liếc mắt nhìn hắn cũng chưa, thay vào đó đối phương liền nhắm mắt lại, tựa như đang mải mê suy tư điều gì đó, vì vậy, nhắm mắt lại để tránh bị thị giác quấy nhiễu.

Quả thật, Diệp Phàm lúc này đang không chút bận tâm đến bên ngoài, sử dụng thần thức cùng Linh Nhi trong Âm Dương Phủ giao lưu.

"Linh Nhi!"

"Chủ nhân ca ca, có chuyện gì vậy?"

Linh Nhi từ trong hư không lơ lửng hiện ra, cái đầu nhỏ lệch về một bên, rất chi là đáng yêu mà hỏi chuyện.

(Chương xong)
« Chương TrướcChương Tiếp »