Nghe vậy, Trần Thiên tức xám mặt mày.
Mặc dù anh chưa bao giờ quan tâm đến những lời đồn đại, nhưng nghĩ tới đây là công ty của Tô Ngưng Tuyết, lại hiểu lầm với một người phụ nữ, nên anh lập tức trừng mắt nhìn Bạch Dĩ Hân đang hả hê, sau đó lôi cô rời khỏi công ty.
"Ui da, ông chú à, sao lại kéo tôi? Chú làm tôi đau đó."
Vừa ra tới bên ngoài, Bạch Dĩ Hân bất mãn phàn nàn, nhưng Trần Thiên phớt lờ, trực tiếp hỏi mục đích của đối phương.
"Nói đi, tìm tôi làm gì?"
“Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn mời anh đi ăn tối.” Bạch Dĩ Hân thản nhiên trả lời, nhưng sau khi thấy Trần Thiên khó chịu, cô liền chế nhạo: “Ông chú à, sao mặt chú lại đỏ vậy? Không lẽ ban nãy ngại ngùng rồi sao?"
Nghe vậy, Trần Thiên liếc nhìn nữ nhân, sau đó không vui trả lời.
"Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy cũng đáng khiến cô chạy tới công ty của tôi làm phiền sao? Cô quên thỏa thuận trước đây của chúng ta rồi à?"
"Sao dám quên lời hẹn chứ. Không phải mỗi tháng mới ra ngoài chơi một lần sao? Tôi nhớ hết rồi." Bạch Dĩ Hân trả lời, nhưng liền hỏi lại: "Về phần phiền phức, anh còn không biết xấu hổ sao mà nói, vốn dĩ chỉ cần gọi điện thoại là được, anh cố tình tắt máy, cứ làm tôi phải tới tìm anh, bây giờ còn trách tôi sao?”
"Ý của cô là muốn trách tôi?"
Trần Thiên lại trừng mắt nhìn người phụ nữ, sau đó từ chối lời mời đi ăn: "Đừng có cợt nhả với tôi, hôm nay tôi rất bận, không thể cùng cô đi ăn, cô mau về đi."
"Trần Thiên, anh thật sự coi tôi nhàn rỗi không có gì làm, si mê anh nên đến ăn cơm với anh sao? Nếu không phải vì mẹ tôi yêu cầu, ai mà thèm tới tìm anh!" Bạch Dĩ Hân không vui với thái độ của Trần Thiên. Lúc trả lời còn không kìm được mà cạnh khóe: “Còn nữa, chuyện đi ăn anh muốn đi thì đi, dù sao tôi cũng nói cho anh rồi, Anh không đi, hậu quả tự chịu lấy.”
Nói xong, không đợi Trần Thiên trả lời, cô gái đã xoay người rời đi.
Trần Thiên mặc dù rất ngạc nhiên với lời giải thích này, nhưng nghĩ tới ăn cơm là yêu cầu của Bạch Ngưng Băng nên vội vàng ngăn cản.
"Ý cô là Bạch Ngưng Băng mời tôi đi ăn sao? Tại sao bà ấy không gọi cho tôi?”
Nghe vậy, Bạch Dĩ Hân dừng lại, nhưng không trả lời.
Trần Thiên thấy vậy liền vội vàng bước tới, lại nói: "Được rồi, nói cô hai câu vẫn phấn khởi rồi. Vừa rồi là tôi không hiểu sự tình. Bây giờ tôi biết rồi, dù sao cô cũng phải cho tôi biết thời gian và địa điểm, đúng không?"
Đối mặt với thỏa hiệp, Bạch Dĩ Hân đắc ý, nhưng không biểu hiện ra: "Mười hai giờ trưa, mẹ tôi kêu chúng ta trở về ăn cơm. Nếu không đi thì cứ gọi điện thoại nói với bà ấy."
Khi nghe giải thích, Trần Thiên khuôn mặt đầy khó hiểu.
Mặc dù không biết tại sao Bạch Ngưng Băng lại mời anh đến ăn cơm, nhưng nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh, anh nghĩ ngợi rồi đồng ý.
"Được rồi, cô trở về trường học trước đi, buổi trưa tôi tới đón."
“Hôm nay được nghỉ, tôi về trường gì chứ.” Bạch Dĩ Hân cáu kỉnh trả lời, và tiếp tục giở trò: “Vốn đã nghĩ đến việc ở lại công ty của anh trước buổi trưa. Bây giờ xem ra tôi nên té đi chỗ khác thì hơn."
Sau khi nói xong, Trần Thiên chưa kịp trả lời thì cô lại bỏ đi.
Vốn tưởng rằng Trần Thiên sẽ ngăn cản cô như vừa rồi, nhưng không ngờ chờ cả nửa buổi, chỉ dặn một câu chọc tức người khác.
"Nếu đã vậy, cô đừng chạy lung tung, buổi trưa tôi sẽ tìm cô!"
…
Trở lại công ty, Trần Thiên không để ý tới ánh mắt của người khác, mà lập tức đi tìm Tô Ngưng Tuyết.
Thứ nhất, buổi trưa anh phải xin nghỉ để đến chỗ hẹn, thứ hai là chuyện liên quan cái hộp đen.
Dù sao Tô Đức Mộc không thể vô cớ làm chuyện này, cũng sẽ không hảo tâm giao cho anh hộp đen, cho nên anh muốn xác nhận lại hộp đen là thật hay giả, vì vậy anh định đem đi cho lão K thẩm định.
Nhưng không ngờ rằng khi anh đến văn phòng, còn chưa kịp nói chuyện, Tô Ngưng Tuyết lại hỏi anh trước, điều này khiến anh bất ngờ.
"Vừa rồi Bạch Dĩ Hân lại tới tìm anh?"
"Ừ, đúng!"
Trần Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó liền giải thích: "Tôi đang định nói với cô rằng buổi trưa Bạch Ngưng Băng mời tôi ăn cơm. Cô ấy đến đây để báo tin, nhưng không ngờ cô ấy lại áp dụng phương pháp này."
Nghe lời giải thích, Tô Ngưng Tuyết vốn không thoải mái, lập tức nhẹ nhõm rất nhiều.
Mặc dù cô rất ngạc nhiên trước phản ứng này, nhưng nghĩ đến Bạch Ngưng Băng, cô liền nghi ngờ.
"Bạch Ngưng Băng gọi anh đến làm gì? Chẳng lẽ là có vấn đề với khoản vay?"
"Có lẽ không phải!"
Trần Thiên ung dung lắc đầu, Tô Ngưng Tuyết càng thêm khó hiểu, tiếp tục suy đoán: "Nếu không phải, vậy bà ấy tìm anh là vì nhắm trúng anh rồi?"
Nghe vậy, Trần Thiên sững sờ và kinh ngạc.
Tuy rằng anh đã giải thích rõ ràng hiểu lầm vừa rồi, nhưng không ngờ Tô Ngưng Tuyết vẫn còn để tâm, điều này khiến anh lập tức giải thích.
"Làm sao điều này có thể xảy ra được? Cô ấy bằng tuổi Thuần Nhi. Dù bà ấy có muốn, cũng phải xem tôi có bằng lòng hay không.”
“Nếu không phải vì lý do này, tại sao cô ấy vẫn quấy rầy anh?” Tô Ngưng Tuyết không từ bỏ truy hỏi, ngược lại càng có hứng thú.
Dù sao lần trước cô vội vàng rời đi, cũng không có thời gian hỏi nhiều chuyện, bây giờ có cơ hội, cô định hỏi cặn kẽ.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, nhưng lời nói của cô rơi vào tai Trần Thiên lại có ý khác.
Đặc biệt là thấy cô quan tâm, khiến Trần Thiên càng thêm kinh ngạc.
"Sao cô lại hỏi? Lẽ nào cô ghen sao?"
"Ghen?"
Tô Ngưng Tuyết sửng sốt, nhưng lập tức má cũng cảm thấy nóng, theo bản năng giải thích: "Tôi chỉ là tò mò. Nếu không tiện cho anh thì bỏ đi."
Sau đó, không biết là do hai má nóng bừng hay tức giận mà vội cúi đầu xuống.
Trần Thiên thấy vậy, mặc dù anh bất ngờ với sự ghen tuông này, nhưng anh nghĩ vẫn nên nói mâu thuẫn của Bạch Dĩ Hân và Tô Thuần Nhi ra thì hơn.
"Thực ra, việc Bạch Dĩ Hân dây dưa hoàn toàn là để trả thù Thuần Nhi. Tôi không biết cụ thể xích mích, nhưng tóm lại, tôi không liên quan gì đến cô ấy, và tôi cũng không có bất cứ ý kiến
gì."
Nghe vậy, Tô Ngưng Tuyết lập tức ngẩng đầu, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cô không ngờ rằng Trần Thiên, người luôn hành động theo ý mình, lại chủ động giải thích cho cô, điều này khiến cô nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi có một cảm giác đặc biệt.
"Tôi hình như đã nghe Thuần Nhi nói về chuyện này, nhưng tôi không ngờ rằng người có xích mích với cô ấy lại là Bạch Dĩ Hân!"
Nói đến đây, Tô Ngưng Tuyết thấy Trần Thiên không có ý trả lời, vì vậy liền đổi chủ đề.
Dù sao Trần Thiên đến tìm cô hẳn là có chuyện gì, cô tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, anh có liên lạc với Diệp Khinh Nhu về đồ vừa mất không? Hơn nữa, bây giờ anh tìm tôi có chuyện gì không?"
"Tôi chưa có thời gian để gọi, nhưng tôi sẽ trực tiếp đến gặp cô ấy."
Trần Thiên bỏ qua lời giải thích của Tô Ngưng Tuyết, dù sao anh cũng chỉ ở đây làm nhiệm vụ, anh giải thích chỉ để đối phương không suy nghĩ nhiều, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, anh trực tiếp nói rõ mục đích.
"Lần này hành vi của Tô Đức Mộc quá kỳ lạ, nếu cô không thể phán đoán được nó có phải là thật hay không, tôi định đi tìm cô ấy để tiến hành giám định kỹ thuật hộp đen. Hơn nữa buổi trưa Bạch Ngưng Băng mời tôi ăn cơm, nên tôi muốn xin nghỉ với cô trước!"