Đối mặt với câu hỏi, Tô Đức Mộc vẻ mặt ngoài ý muốn.
Ông ta không lường trước sự xuất hiện của Tô Ngưng Tuyết, chẳng những không ngăn cản ý định của Trần Thiên, mà còn hỗ trợ trá hình, khiến ông ta không vui, nhưng đồng thời cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
"Đã như vậy thì phiền Tô tổng rồi, lát nữa tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây."
Nói xong, không đợi Tô Ngưng Tuyết phản ứng, Tô Đức Mộc rời đi, không để ý gì tới cảm xúc của mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Ngưng Tuyết không nói gì, nhưng Trần Thiên lại mỉm cười.
Mặc dù không biết Tô Đức Mộc hôm nay mục đích là gì, nhưng anh hiểu được Tô Đức Mộc hôm nay không những không thể lợi dụng, ngược lại còn đẩy tâm phúc của mình vào tình thế khó khăn.
Đặc biệt là cuối cùng báo cảnh sát, khiến Tiền Bưu đang đứng trong góc chết đứng.
"Được rồi, ồn ào kết thúc rồi, mọi người đừng xem nữa, trở lại làm việc nào!"
Trần Thiên xua mọi người giải tán, nhưng không để ý tới biểu hiện của mọi người.
Đặc biệt là sau khi nói xong, anh lại sắp xếp cho Tô Ngưng Tuyết, khiến mọi người càng thêm choáng váng.
"Tô Đức Mộc đi rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa, cô cũng trở về đi, lúc nào Diệp Khinh Nhu tới tôi sẽ tiếp thay cô."
Nghe vậy, Tô Ngưng Tuyết vừa muốn hỏi về hộp đen, nhưng nhìn thấy đám người còn chưa giải tán, cô lập tức từ bỏ, gật đầu rồi đi thẳng về phòng làm việc.
Mặc dù cảnh này dường như không có gì đối với Trần Thiên và Tô Ngưng Tuyết, nhưng nó lập tức dậy sóng trong mắt mọi người.
"Vừa rồi tôi có ảo giác không? Bảo vệ hình như vừa kình với Tô phó tổng, sau đó ra lệnh cho Tô tổng? Rốt cuộc lai lịch của cậu ta là gì vậy?"
"Không nhìn ra, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ta có liên quan gì đó với Tô tổng."
"Nói không chừng là công tử của một gia đình nào đó đến để trải nghiệm cuộc sống, hoặc có bối cảnh lai lịch gì đó, nhưng đây cũng không phải là chuyện chúng ta nên lo lắng, thấy lạ thì biết vậy thôi."
Nghe thấy những bình luận xì xào trong đám đông, Trần Thiên không quan tâm mà đi về phía Tiền Bưu.
Dù sao chút công kích này không ảnh hưởng gì đến anh, điều anh quan tâm nhất lúc này không phải là cái nhìn
của người khác, mà là thái độ của Tiền Bưu.
Nhất là nghĩ đến lời bảo đảm chân thành của tên này ngày hôm qua, anh càng muốn nghe đối phương nói thế nào.
Không ngờ, khi Tiền Bưu nhìn thấy anh đi tới, sắc mặt của anh ta không chỉ thay đổi ngay lập tức mà đến nói chuyện còn lắp bắp.
“Trần... Trần tiên sinh... tôi..."
"Có chuyện gì vậy? Có khó chịu ở đâu không? Có cần nghỉ phép đi bệnh viện khám không?" Trần Thiên không bóc trần vẻ căng thẳng của Tiền Bưu, mà ngược lại còn quan tâm.
Tiền Bưu thấy vậy, không chỉ lập tức ngây ra, mà ánh mắt cũng lộ ra sự biết ơn.
"Đúng vậy, hôm nay quả thật tôi cảm thấy hơi khó chịu. Lát nữa xin phép nghỉ giúp tôi, tôi đi đây."
Tiền Bưu hiểu lầm ý của Trần Thiên liền kiếm cớ để bỏ đi.
Nhưng Trần Thiên không muốn như vậy, liền ở phía sau nhắc nhở một câu: "Đừng gấp, chờ cảnh sát Diệp tới đây điều tra. Với tư cách là đội trưởng, anh không phải nên cùng tôi tiếp đón sao?"
Nghe vậy, Tiền Bưu dừng lại, nhưng trên trán hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Trần tiên sinh, tôi..."
Tiền Bưu muốn giải thích, nhưng không thể mở miệng.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng làm chuyện trái với lương tâm của anh ta, Trần Thiên lập tức hiểu rằng việc quy phục ngày hôm qua, có lẽ là một màn kịch khác do Tô Đức Mộc sắp xếp.
Mặc dù không biết Tô Đức Mộc còn có thủ đoạn gì nữa, nhưng nghĩ đến Tiền Bưu không phải chủ mưu trong chuyện này, anh không làm lớn chuyện.
Dù sao Tiền Bưu không thể biết kế hoạch phía sau, nên cũng không làm khó hắn nữa.
"Không cần giải thích, tôi hiểu rồi. Nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, nhanh đi khám đi. Về phần tiếp đón, lát nữa tôi sẽ tìm người giúp đỡ, nhưng sau này nhớ mời tôi đi ăn tối đó."
Nghe câu này, rồi nhìn thấy nụ cười không ác ý trên khuôn mặt của Trần Thiên, Tiền Bưu lập tức sững sờ.
Tuy rằng anh ta không biết Trần Thiên vì sao lại không chất vấn anh ta, nhưng vì muốn trốn đi, anh ta liền lộ ra vẻ cảm kích, lập tức cáo từ.
"Trần tiên sinh yên tâm, đợi tôi khỏe lại, đợi chuyện này qua đi, tôi nhất định sẽ đền tội với cậu!"
Tiền Bưu trả lời một câu hai nghĩa, nhưng Trần Thiên phớt lờ, chỉ gật đầu và để anh ta đi.
Mặc dù không biết vì sao tên này lại mâu thuẫn trước sau, nhưng nghĩ rằng Tiền Bưu chỉ là một nhân vật nhỏ nên anh cũng không để ý nữa, thay vào đó định tập trung vào Tô Đức Mộc.
Dù sao tên này đã đồng ý báo cảnh sát, anh định lợi dụng cơ hội này để điều tra một phen.
Nhưng không ngờ, anh chưa kịp tìm Diệp Khinh Nhu, một cô gái trẻ đã xuất hiện trước cửa công ty khiến anh lại trở thành tâm điểm của mọi người.
"Các người đừng ngăn cản, tôi đang tìm bạn trai của tôi, anh ấy làm việc ở đây!"
"Người đẹp, bạn trai của cô là ai? Cô có thể gọi điện thoại gọi anh ấy ra đây không? Gần đây công ty chúng tôi có quy định người ngoài không được vào nếu không hẹn trước."
Nghe vậy, cô gái đứng ở cửa sững sờ, nhưng sau đó lại tỏ ra khó chịu và hừ lạnh.
"Quy định quỷ gì chứ, tôi thấy các người cố ý ngăn cản tôi thì có."
"Cái này..."
Trước câu trả lời, bảo vệ đang chặn đường tỏ vẻ bối rối, không biết trả lời thế nào.
Nhưng cô gái không quan tâm, thay vào đó, cô dùng hai tay chống nạnh, hét thẳng vào công ty.
"Trần Thiên, anh ra đây cho tôi, anh lại chuẩn bị làm rùa rụt cổ sao? Ra đây cho tôi!"
Nghe thấy cái tên này, nhân viên bảo vệ ở cửa sững sờ.
Tất nhiên hắn biết Trần Thiên, nhưng hắn không ngờ rằng một cô gái trẻ đẹp như vậy lại là bạn gái của Trần Thiên, điều này khiến hắn lập tức kinh ngạc.
"Người đẹp này, cô có chắc là đang tìm Trần Thiên không? Anh ta thật sự là bạn trai của cô sao?"
"Anh không tin à? Vậy gọi anh ta ra hỏi đi!" Cô gái đáp với vẻ mặt khó chịu, nói xong không đợi bảo vệ trả lời đã tiếp tục hét lên khiến cả công ty náo nhiệt hẳn.
"Trần Thiên này là thần thánh phương nào? Làm sao có bạn gái như tiên như vậy chứ? Hơn nữa, sao nghe cái tên này rất quen tai?"
"Đâu chỉ là quen tai, không phải là anh ta vừa mới cùng phó tổng cãi nhau sao?"
"Đây mới là đỉnh đó. Mới vừa nãy kình với Tô phó tổng, giờ đã có mỹ nhân tới tìm. Quả thật nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân; hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng(*)!"
(*) Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã chết thì so gì? Tương tự vậy, hàng hóa cũng có những ưu, khuyết điểm riêng, không có gì là thập toàn thập mĩ, đồ đã mất rồi thì còn so gì nữa? Nó khuyên con người nên biết tự thỏa mãn.
Đối mặt với những lời lảm nhảm trong công ty, cô gái ở cửa không cho là đúng, nhưng với Trần Thiên đang tới thì vẻ mặt đầy bất lực.
Nhất là khi nhìn thấy Bạch Dĩ Hân bộ dạng không nhìn thấy anh thì không từ bỏ, anh liền bước nhanh tới ngăn lại.
"Bạch Dĩ Hân, cô lại làm khùng điên gì vậy, lần này tìm tôi có chuyện gì?"
Nhìn thấy Trần Thiên đi tới, Bạch Dĩ Hân không chỉ không để ý tới, còn bày ra vẻ mặt tươi cười, đưa tay ôm lấy anh.
Trần Thiên muốn tránh né, nhưng càng giãy càng chặt, anh đành từ bỏ kháng cự.
Tuy nhiên, chỉ một động thái vô tình như vậy của anh không chỉ kí©h thí©ɧ thần kinh của người xem một lần nữa, mà còn ngay lập tức nhấn chìm họ trong một vòng thảo luận mới.
"Xem ra không có, cô này còn lao tới, thật là tức mà!"
"Ai nói không có? Trần Thiên này rốt cuộc lai lịch là như thế nào? Tôi cảm thấy hắn là con riêng của đổng sự trưởng chúng ta."
"Một đứa con ngoài giá thú? Thật sao? Vậy nếu tính như thế này, anh ta nên là anh trai hay em trai của Tô tổng?"
"Hóa ra là vậy, hèn gì ngang tàng như thế, đây chính là hình mẫu nam nhân đó!"