Nghe vậy, Diệp Khinh Nhu phức tạp gật đầu.
Mặc dù cô ấy không tán thành kế hoạch khıêυ khí©h của Trần Thiên, nhưng dựa vào tình hình hiện tại, nếu Hàn ChấnThiên và Tần Dật Minh chia rẽ, thì nhất định sẽ có lợi cho họ.
"Được, lát nữa tôi sẽ tìm Hàn Chấn Thiên nói chuyện này, nhưng đừng ôm quá nhiều hy vọng. Dù sao những người như hắn ta thường rất đa nghi!"
Trần Thiên gật đầu lý giải, sau đó trả lời: "Chuyện này tôi đương nhiên hiểu được, cô chỉ cần làm theo lời tôi là được!"
Nghe câu này, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Trần Thiên, Diệp Khinh Nhu không nói gì, gật đầu và chuẩn bị đi đến chỗ Hàn Chấn Thiên.
Trần Thiên thấy vậy, cũng không lưu lại, lập tức rời khỏi bệnh viện.
Dù sao anh tới đây không phải để thăm Hàn Phi Vũ, nên không dây dưa nữa.
Nhưng không ngờ, khi anh vừa định rời khỏi bệnh viện, một người đàn ông lạ mặt mặc vest lập tức tiến tới ngăn cản.
"Là Trần tiên sinh đúng không?"
Nghe câu hỏi, Trần Thiên hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Là tôi, anh là ai?"
"Không quan trọng tôi là ai. Quan trọng là có người muốn gặp anh. Nếu Trần tiên sinh có thời gian thì mời đi theo tôi!" Người đàn ông mặc vest không có chút cảm xúc đáp, nhưng hàm ý không có chỗ để thương lượng.
Trần Thiên mặc dù không sợ cuộc gặp gỡ kiểu này, nhưng vẫn khó chịu hỏi khi thấy đối phương cường thế như vậy.
"Nếu tôi không có thời gian thì sao?"
“Vậy thì chúng tôi chỉ có thể mời Trần tiên sinh đi qua.” Người đàn ông mặc vest bình tĩnh trả lời, nói xong ra hiệu cho Trần Thiên nhìn xung quanh.
Trần Thiên thấy vậy cũng không khách sáo, lập tức nhìn theo.
Quả nhiên, hơn chục tên vệ sĩ xuất hiện cách anh không xa, và tất cả đều có hung khí trong tay.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên không những không hoảng sợ mà còn lộ ra nét cười.
"Anh cho rằng mấy tên rác rưởi này có thể giữ chân tôi sao?"
Dứt lời, không đợi người mặc tây phục kịp phản ứng, anh liền ra tay khống chế mạch máu của đối phương.
Nhìn thấy tình cảnh của bản thân, người mặc tây phục lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt xuất hiện những hạt mồ hôi lớn.
"Cậu định làm gì?"
Nghe vậy, Trần Thiên không những không trả lời, mà còn trực tiếp trả lời một câu: "Nói cho tôi biết ai kêu anh tới đây, bằng không đừng nói chỉ vài tên phế vật các người, mà có nhiều người hơn cũng chẳng làm nên tích sự gì đâu.”
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, anh liền đấm một phát rồi buông tay.
Người đàn ông mặc tây phục không ngờ Trần Thiên nói động thủ liền động thủ, hắn chưa nói gì đã nhận lấy cú đấm dứt khoát, khóe miệng chảy máu.
Hắn bắt đầu hối hận vì đánh giá thấp đối phương, cho dù biết lúc này không có đường xoay sở, nhưng nghĩ đến mục đích tới đây, hắn liền thỏa hiệp.
"Là Hàn tiên sinh mời anh qua!"
"Hàn Chấn Thiên?"
Trấn Thiên rất ngạc nhiên trước lời nói của anh chàng này, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cần phải biết, vừa rồi khi gặp Diệp Khinh Nhu ở trên lầu, Hàn Chấn Thiên đang ở đó, Hàn Chấn Thiên lúc đó không xuất hiện, nhưng lúc này lại chặn ngang nửa đường, điều này khiến anh lập tức nảy ra ý định.
"Vâng, nếu Trần tiên sinh có thời gian, hãy đi cùng tôi một chuyến!"
Sau khi thỏa hiệp, người đàn ông mặc tây phục không do dự, lập tức lặp lại yêu cầu của Hàn Chấn Thiên.
Mặc dù Trần Thiên không biết ý của Hàn Chấn Thiên là gì, nhưng anh không chần chừ nữa khi nghĩ rằng cuộc gặp này chỉ là vấn đề sớm hay muộn, liền gật đầu đồng ý.
"Nếu đã như vậy, anh hãy dẫn đường đi, tôi muốn xem Hàn Chấn Thiên sẽ giở trò gì!"
...
Hai mươi phút sau, người đàn ông mặc vest đưa Trần Thiên đến một quán trà.
Mặc dù rất ngạc nhiên về việc Hàn Chấn Thiên sẽ chọn địa điểm gặp mặt ở đây, nhưng nghĩ rằng cuộc gặp có khả năng diễn ra như mong đợi của mình, anh không chần chừ nữa mà đi thẳng vào đó để đợi đối phương.
Quả nhiên, chưa tới năm phút, Hàn Chấn Thiên đã qua theo, nhưng vẻ mặt hắn rất ảm đạm.
"Tình hình Hàn Phi Vũ như thế nào rồi? Có lẽ không nguy hiểm tính mạng đúng không?"
Nhìn thấy Hàn Chấn Thiên, Trần Thiên hỏi ngay.
Hàn Chấn Thiên nghe vậy, thay vì trả lời, hắn ta lại mở miệng hoài nghi:
“Cậu biết tôi tìm cậu sao?"
“Nói thế nào bây giờ nhỉ, tôi biết, nhưng cũng không ngờ.” Trần Thiên khoan thai đáp, rót một tách trà, rồi từ từ nếm thử.
Hàn Chấn Thiên bất ngờ với câu trả lời, không chần chừ nữa mà lập tức ngồi đối diện với Trần Thiên.
"Nếu đã như vậy, chắc hẳn cậu đã sắp xếp tin tức mà Diệp Khinh Nhu vừa tiết lộ, đúng không?"
Nghe vậy, Trần Thiên hơi kinh ngạc, nhưng lắc đầu.
"Anh nói vậy thực sự đánh giá quá cao tôi rồi. Diệp Khinh Nhu là thành viên của đồn cảnh sát. Cô ấy là người như thế nào anh cũng biết. Nếu tôi có thể sắp xếp hành động cô ấy, thì tôi chẳng phải là đặc vụ ngầm của họ rồi sao?"
Đối mặt với câu trả lời, Hàn Chấn Thiên ngay lập tức nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
Trần Thiên thấy vậy cũng không ngại, cứ như vậy vững vàng ngồi ở đối diện, chậm rãi uống trà, chờ người kia mở lời.
Quả nhiên, chỉ chưa đầy nửa phút, Hàn Chấn Thiên đã từ bỏ việc dò xét và bắt đầu nói chuyện chính sự.
"Chuyện này tôi không quan tâm cậu có sắp xếp hay không, tôi chỉ muốn biết ai đứng sau Lưu Tam, nói cho tôi biết, tôi có thể cho cậu một nghìn vạn hiện kim!"
"Một nghìn vạn?"
Trần Thiên sửng sốt, không phải anh chưa từng nhìn thấy tiền, mà là anh không ngờ Hàn Chấn Thiên lại sốt sắng như vậy, điều này làm anh ta kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu ra kế hoạch vừa rồi có thể là chó ngáp phải ruồi rồi. Anh liền thở dài một câu.
"Xem ra Hàn Phi Vũ bị thương quả thực rất nghiêm trọng!"
Hàn Chấn Thiên không nói, mà tiếp tục đợi Trần Thiên trả lời.
Trần Thiên không chút do dự, liền nói: "Là ai thì trong lòng anh cũng biết rồi, vậy tại sao phải tốn tiền đi xác nhận làm gì?”
"Ý cậu là..."
Hàn Chấn Thiên bất ngờ, nhưng không nói hết.
Trần Thiên có chút hối hận, nhưng cũng không nóng lòng mà gật đầu hàm ý.
"Đúng vậy, là người anh nghĩ trong lòng, chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi.”
Hàn Chấn Thiên bắt đầu trầm tư, và đôi mày cau có gần như xoắn vào nhau vào lúc này.
Mặc dù Trần Thiên không ngờ rằng anh và Hàn Chấn Thiên lại sớm gặp nhau như vậy, nhưng vì nghi ngờ này, anh không khỏi cảm thấy may mắn.
Cho dù biết chuyện này có thể hơi kỳ quái, nhưng nhìn thấy Hàn Chấn Thiên nghi ngờ, anh liền nghĩ ngợi, quyết định thêm dầu vào lửa tiếp.
"Tôi không biết anh đã tìm ra hung thủ trong quán bar đêm đó hay chưa, nhưng anh phải biết rằng lần này là sơ suất của đối phương. Nếu có lần sau, Hàn Phi Vũ có lẽ sẽ không may mắn như vậy!"
Nghe vậy, Hàn Chấn Thiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên.
"Nếu tôi nhận định chuyện này là do cậu làm thì sao?"
Trần Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh đã bật cười.
Mặc dù không biết tại sao Hàn Chấn Thiên đột nhiên thăm dò, nhưng nghĩ càng như vậy,trong lòng lão hồ ly già càng bất an, anh liền hào phóng thừa nhận.
"Đúng vậy, tôi đã làm chuyện này. Tôi sẽ lấy mười triệu này để đền bù cho tôi vì đã giữ cho Hàn Phi Vũ sống sót?"
Nghe vậy, Hàn Chấn Thiên không những không tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu đã như vậy, thì tôi nói thẳng luôn nhé."
"Tôi biết người đứng sau Lưu Tam là ai, nhưng tôi không thể trực tiếp ra tay. Chỉ cần cậu có thể giúp tôi gϊếŧ Lưu Tam, một nghìn vạn này là tiền trả ơn cậu vất vả. Cậu thấy thế nào?"