Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 73: Biến Cố Bệnh Viện.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy anh ta liên tiếp thúc giục, Trần Thiên lập tức nhíu mày, không trả lời.

Đúng như dự đoán, trong hai phút anh lại nhận được mấy tin nhắn thúc giục, khiến anh không khỏi nghi ngờ.

Mặc dù anh không biết Tiền Bưu đang lo lắng điều gì, nhưng nghĩ đến sự kỳ lạ vừa rồi, anh liền thuận thế trả lời một câu “lấy được rồi”, chờ phản ứng của đối phương.

"Lấy được rồi thì tốt, tôi còn tưởng Trần tiên sinh chưa lấy được."

Nhìn thấy tin nhắn, Trần Thiên không trả lời ngay mà tiếp tục đợi câu trả lời của Tiền Bưu.

Theo lẽ thường mà nói, Tiền Bưu nóng lòng có lẽ là muốn tỏ lòng thành của mình, bây giờ nghe tin anh đã lấy được rồi, thì tên này đúng ra phải lập tức dò hỏi, tiếp tục đề cập yêu cầu với anh.

Nhưng anh không ngờ đợi đến năm phút đồng hồ sau vẫn không nhận được tin tức, điều này làm cho anh nghi ngờ Tiền Bưu nóng lòng chỉ vì muốn biết kết quả.

"Có vẻ như chuyện này thực sự có vấn đề rồi. Bỏ đi, trước tiên phải kiểm tra thật giả rồi tính!"

Trần Thiên không để ý tới phản ứng kỳ lạ của Tiền Bưu, mà tiếp tục chuẩn bị tiến hành theo kế hoạch.

Anh chỉ không ngờ rằng khi anh cất điện thoại đi lại nhận được phản hồi của Tiền Bưu, khiến anh rất ngạc nhiên.

"Trần tiên sinh, lần này tôi không làm cậu thất vọng đúng không? Nếu như cậu hài lòng, sau này tôi có thể đi theo cậu không?"

Trần Thiên không ngờ trước tin nhắn của Tiền Bưu, nhưng anh không trả lời.

Bởi vì lời giải thích của Tiền Bưu không quan trọng bằng việc xác minh thật giả tiếp theo, cho nên anh không do dự suy nghĩ mà đi thẳng đến văn phòng của Tô Ngưng Băng.

"Sao anh lại đột nhiên lại tới đây? Có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy Trần Thiên xuất hiện, Tô Ngưng Tuyết không khỏi kinh ngạc, dừng công việc lại.

"Đúng vậy, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ!"

Đối diện với nghi ngờ, Trần Thiên khẳng định trước một câu, sau đó lấy hộp đen ra, tiếp tục nói: "Tôi vừa tìm thấy hộp đen của ông nội cô ở phòng làm việc của Tô Đức Mộc. Tôi không chắc có phải thật không, nên tôi đến tìm cô để kiểm tra nó!"

"Anh thực sự đã tìm thấy hộp đen của ông tôi sao?"

Tô Ngưng Tuyết ngạc nhiên với lời giải thích của Trần Thiên, nhưng ngay lập tức đứng dậy và lộ ra vẻ vui mừng.

Dù gì đây cũng là đồ của ông nội cô, bây giờ được tìm thấy, cô bỗng vô cùng hạnh phúc.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng khi nhìn thấy hộp đen này, cô lại hoang mang.

"Kích thước của chiếc hộp này có vẻ hơi khác so với những gì tôi nhớ!"

"Ý của cô là gì? Lẽ nào thứ này là giả?"

Trần Thiên bị lời nói của Tô Ngưng Tuyết làm cho bất ngờ, nhưng không đợi đối phương trả lời, anh tiếp tục phủ nhận: "Kích thước có lẽ không có vấn đề gì, bởi vì cho dù là mô phỏng, bọn họ cũng không thể phạm sai lầm cơ bản như vậy!"

"Anh nói đúng, có thể là tôi nhớ lầm, dù sao tôi cũng chỉ thấy qua một lần!"

Tô Ngưng Tuyết tán thành lời giải thích của Trần Thiên, tiếp tục cầm hộp đen lên và xem xét nó.

Trần Thiên thấy vậy, cũng không làm phiền, mà chỉ đứng một bên chờ đợi.

Chỉ là không ngờ sau năm phút, Tô Ngưng Tuyết chẳng những không xem ra được một nguyên do, mà còn đưa ra một kết luận mơ hồ.

"Cái hộp này tôi thấy rất giống, nhưng lại không giống."

"Không biết có phải do thời gian quá lâu không, bây giờ tôi cũng không rõ là thật hay giả!"

Nghe vậy, Trần Thiên kinh ngạc lắc đầu.

Mặc dù đã nghĩ đến khả năng này trước khi đến, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy, nên anh không làm khó Tô Ngưng Tuyết nữa, thay vào đó đề nghị xác minh bằng cách khác.

"Nếu là như vậy, cái hộp này chỉ có thể xác minh thật giả bằng cách dùng chìa khóa.”

Tô Ngưng Tuyết bất ngờ với trả lời Trần Thiên, nhưng không bỏ cuộc: "Không có cách nào khác trừ chìa khóa sao?"

"Có lẽ hết cách rồi, dù sao chúng ta cũng không có thật, nên cũng không thể tiến hành so sánh!"

Khi nghe lời này, Tô Ngưng Tuyết sửng sốt một chút, sau đó cô hiểu ra ý tứ.

"Vậy tiếp theo anh định làm gì? Tôi có cần quay lại tìm chìa khóa cho anh không?"

"Tạm thời không cần gấp gáp!"

Trần Thiên không đồng ý yêu cầu của Tô Ngưng Tuyết, dù sao người phụ nữ này cũng không biết chìa khóa ở đâu, bây giờ gấp gáp càng tìm không ra, cho nên anh định tiếp tục xác minh ở một bên: "Mình đợi xem phản ứng của Tô Đức Mục như thế nào trước đã cũng không muộn."

Nghe vậy, Tô Ngưng Tuyết tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Dù sao ai làm mất đồ cũng đều rất nóng lòng, huống hồ gì là món đồ quan trọng như vậy. Nên cô liền gật đầu.

"Vật này thì sao? Hay anh cầm đi trước đi?"

"Không, giữ ở chỗ cô trước đi."

Trần Thiên không có lấy đi hộp đen, không phải bởi vì anh nghi ngờ thứ này, mà là bởi vì anh hiểu được không có chìa khóa, thứ này chính là phế vật.

Cũng chính vì điều này mà anh đột nhiên nghĩ ra một khả năng, liền nói ra.

"Nếu chiếc hộp này là thật, có nghĩa là Tô Đức Mộc đã không có cách nào mở nó ra. Đưa nó cho tôi cũng là vì muốn tìm xem chìa khóa ở đâu."

Tô Ngưng Tuyết rất ngạc nhiên trước suy đoán này, nhưng theo đó nghĩ đến một khả năng khác, cô tiếp tục hỏi: "Vậy nếu nó là giả thì sao?"

Trần Thiên không hề bất ngờ trước nghi hoặc này, liền trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu thứ này là giả, nghĩa là bọn họ còn có kế hoạch. Cô chỉ cần giữ kỹ chiếc hộp này, đừng lại gần là được."

Nghe vậy, Tô Ngưng Tuyết gật đầu đồng ý mặc dù không hiểu rõ lắm.

Dù sao hiện tại cô rất tin tưởng Trần Thiên, cho nên liền đem chiếc hộp cất vào mật thất.

"Cất xong rồi, tiếp theo tôi phải làm sao?"

“Coi như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc, sau đó chờ phản ứng của Tô Đức Mộc.” Nhìn thấy hộp đen được giấu đi, Trần Thiên không do dự nữa, gật đầu, trực tiếp rời đi sau khi trả lời.

Dù sao bây giờ cách duy nhất có thể xác thực chiếc hộp đen đó là phản ứng của Tô Đức Mộc, vì vậy anh định nói chuyện với Tiền Bưu một lần nữa và thăm dò một chút.

Không ngờ, ngay khi anh rời khỏi văn phòng của Tô Ngưng Tuyết, liền nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Diệp Khinh Nhu.

"Trần Thiên, anh đang ở đâu? Bệnh viện xảy ra chuyện rồi, mau tới đây."

Nghe vậy, Trần Thiên kinh ngạc, khó hiểu nói: "Bệnh viện làm sao vậy? Sao cô lại ở đó?"

"Không phải trước đây anh nói tôi giám sát Hàn Phi Vũ sao? Vừa rồi anh ta đột nhiên bị trả thù, trước mắt đã được đưa đi cấp cứu rồi." Diệp Khinh Nhu giải thích và tiếp tục trả lời: "Hiện tại tôi đang đi đến bệnh viện. Nếu không tiện cho anh, vậy anh đợi tin của tôi cũng được.”

Nghe giải thích, Trần Thiên không trả lời, mà theo đó suy nghĩ.

Mặc dù rất ngạc nhiên trước tai nạn của Hàn Phi Vũ, nhưng anh không ngạc nhiên về kết quả này, đặc biệt là sau khi hợp tác với Y Nhu, anh hiểu rằng việc anh chàng này gặp tai nạn chỉ là vấn đề thời gian.

Tuy nhiên theo thỏa thuận trước đó, Y Nhu trực tiếp hành động mà không thông báo cho anh, điều này có phần hơi vô lý, trong lúc phân vân, anh không thể không dự định hỏi thăm tình hình của người phụ nữ.

Dù sao, không ai hiểu rõ Hàn Phi Vũ hơn người phụ nữ này, nên anh chỉ có thể đồng ý theo tình thế.

“Nếu đã vậy, cô đến bệnh viện trước xem xem, có tin tức gì thì lập tức thông báo cho tôi biết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »