Lời nhắc nhở của Diệp Khinh Nhu rất trịnh trọng, khiến Trần Thiên ngạc nhiên.
Dù sao người phụ nữ này trước đây luôn khẳng định Y Nhu không có nguy hiểm, nhưng giờ cô lại đột ngột thay đổi khiến anh không khỏi bối rối.
"Cô còn phát hiện ra chuyện gì nữa đúng không? Lẽ nào người phụ nữ này còn có bí mật gì hay sao?"
Diệp Khinh Nhu ngạc nhiên trước câu hỏi của Trần Thiên, đáp lại một cách khẳng định: "Tạm thời vẫn chưa, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, giữa cô ta và Tần Dật Minh không hề đơn giản như vậy!"
Khi nghe điều này, Trần Thiên lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đặc biệt hai chữ kinh nghiệm đó khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Dù sao thì Diệp Khinh Nhu cũng chỉ mới vào sở cảnh sát được vài năm, cho dù may mắn được lão K thăng chức lần này thì về mặt kinh nghiệm cô vẫn kém xa.
Hơn nữa, trước đây khi anh nghi ngờ Y Nhu, người phụ nữ này còn chưa có cảm giác gì, hiện tại đột nhiên thay đổi, điều này khiến anh không khỏi nghĩ đến hai chữ che giấu.
Mặc dù Trần Thiên rất ngạc nhiên trước sự giấu diếm của người phụ nữ này, nhưng anh cho rằng Diệp Khinh Nhu làm như vậy là vì chưa nắm rõ vấn đề, hoặc là có lý do gì đó không thể nói ra, anh không hỏi thêm mà chủ động kết thúc chủ đề này.
"Nếu đã như vậy, cứ tiếp tục điều tra. Tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm tìm được cửa đột phá và tìm ra manh mối đằng sau người phụ nữ này!"
Nghe vậy, Diệp Khinh Nhu không nói gì thêm, đồng ý xong liền cúp điện thoại.
Mặc dù Trần Thiên không biết vừa rồi anh có suy nghĩ nhiều hay không, nhưng vì Diệp Khinh Nhu là cộng tác lão K chỉ định nên anh không lo lắng nữa mà trực tiếp quay trở lại công ty.
Dù sao tâm nguyện gặp được lão Ưng của anh đã đạt được, bây giờ anh phải dồn sự chú ý vào Tô Ngưng Tuyết.
Không ngờ hôm sau khi anh vừa trở lại công ty làm việc, không đợi anh làm gì thì Tiền Bưu đã tìm tới, nói ra một yêu cầu khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
"Anh Trần có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện một mình với anh."
Nghe vậy, Trần Thiên không khỏi kinh ngạc.
Nhất là nghĩ tới lần trước chuyện chó hoang qua đi, anh đã không để ý tới tên này nữa, bây giờ đối phương chủ động tìm đến, trong lòng anh có chút nghi hoặc.
"Tìm tôi nói chuyện gì? Lẽ nào Tô Đức Mộc lại có kế hoạch chơi tôi mới sao?”
Thấy Trần Thiên hiểu lầm, Tiền Bưu lắc đầu, không nhịn được giải thích: "Trần tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, lần này tuyệt đối không phải chủ ý của Tô Đức Mộc, mà là tôi tìm cậu!"
"Sao anh lại tìm tôi? Có chuyện gì sao?"
Trần Thiên mở miệng hỏi dò, vốn nghĩ tên này sẽ ấp ấp úng úng, nhưng ngạc nhiên là Tiền Bưu đã chân thành gật đầu.
"Đúng vậy, đúng thật là có chuyện tìm cậu, hơn nữa còn là chuyện đại sự quy phục.”
"Quy phục?"
Trần Thiên ngạc nhiên, liếc nhìn Tiền Bưu.
Tuy rằng anh không nghĩ tới Tiền Bưu sẽ chủ động quy phục, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của đối phương không có vẻ gì là nói đùa, anh liền trả lời một câu: "Nếu là như vậy, vậy anh qua đây với tôi đi."
Nghe vậy, Tiền Bưu lập tức cảm kích và đi theo Trần Thiên ra ngoài.
Tuy rằng anh không nghĩ có chuyện gì để nói với Tiền Bưu, nhưng nghĩ đến tin tức lần trước, anh không khỏi mong đợi tên này.
Dù gì thì Tiền Bưu cũng là người thân cận với Tô Đức Mộc, nếu đối phương thực sự có thể quay đầu vào bờ, nói không chừng tiếp theo có thể giúp anh chút gì đó. Nên sau khi ra ngoài, anh không do dự mà lập tức nói điều này với Tiền Bưu.
"Vừa rồi anh nói quy phục. Tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng mong anh có thể cho tôi một cái lý do."
Nghe câu hỏi, Tiền Bưu gật đầu trước, sau đó giải thích: "Trần tiên sinh yên tâm, lần này tôi thật lòng rất muốn đi theo cậu. Hoàn toàn không có gì giả dối!"
"Về phần nguyên nhân, phải nói bắt đầu từ lần trước sau khi từ biệt ở khách sạn.”
"Kể từ lần trước, sau khi tôi nhìn thấy Trần tiên sinh trực tiếp gϊếŧ tên sát thủ, tôi đã bắt đầu tự ngẫm lại, và cũng bắt đầu nghi ngờ Tô Đức Mộc. Mặc dù tôi thừa nhận rằng ông ta có rất nhiều mối quan hệ trong công ty, cũng thực sự có thể giúp tôi sống sung túc ấm no. Nhưng sau trải nghiệm lần trước tôi mới nhận ra, những gì mà Tô Đức Mộc có thể cho tôi chỉ là nhất thời. Chỉ khi đi theo Trần tiên sinh, tôi mới có thể đảm bảo một cuộc sống vô ưu!"
"Tôi không viễn vọng Trần tiên sinh có thể thu nhận tôi, nhưng tôi sẽ chứng minh bản thân bằng sự chân thành, để Trần tiên sinh thấy rằng tôi thực sự muốn đứng về phía cậu, không muốn lại sống cuộc sống trước đây nữa. Vì vậy tôi hy vọng Trần tiên sinh có thể cho tôi một cơ hội, chắc chắn tôi cũng sẽ không để cậu thất vọng!"
Lời giải thích của Tiền Bưu khiến Trần Thiên hơi ngạc nhiên, đặc biệt là lời khẳng định một lòng trung thành khiến anh lắc đầu bất lực.
"Anh vì chút chuyện này tới tìm tôi?"
“Lẽ nào đây không phải là chuyện lớn sao?” Tiền Bưu có chút bối rối, nhất là khi nhìn thấy Trần Thiên lắc đầu, anh ta lại hứa: “Trần tiên sinh có phải cậu lo lắng tôi nói dối đúng không? Tôi thật sự không lừa cậu. Lần này tôi còn mang tới cho cậu một tin tức, tin tức liên quan đến cái hộp đen!”
Nghe vậy, Trần Thiên lại ngạc nhiên, tiếp tục lắc đầu.
Mặc dù anh không biết Tiền Bưu là gì, nhưng nghĩ chuyện này đến bất ngờ, liền chuẩn bị thăm dò đối phương.
"Thực ra, đi theo tôi cũng giống như đi theo Tô Đức Mộc thôi. Dù sao thì chúng tôi đều là người của công ty, đều chịu sự quản lý của Tô Ngưng Tuyết, nên việc đứng trong một đội như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tất nhiên, nếu anh thực sự hối hận, sau này đừng nối giáo cho giặc nữa, làm tốt công việc của mình là được."
"Về chuyện tin tức hộp đen, tôi đã không muốn đi điều tra nữa, nên không còn hứng thú rồi."
"Hả? Không… không điều tra?"
Tiền Bưu không ngờ Trần Thiên sẽ từ chối, đặc biệt là tin tức về chiếc hộp đen, khiến anh ta theo bản năng cuống quýt lên: "Vậy thì tin tức mà tôi tìm được trước đây chẳng phải là vô ích rồi sao?"
“Không tính là vô ích. Sau này anh có thể giữ đó mà uy hϊếp Tô Đức Mộc, coi như chuẩn bị cho mình một đường lui!” Trần Thiên giả bộ kinh ngạc nói, nhưng trong lòng mừng thầm.
Mặc dù anh không biết lần này có phải là do Tô Đức Mục giật dây Tiền Bưu hay không, nhưng nghĩ rằng chuyện này sẽ không ngăn cản anh nhận được tin tức về hộp đen, nên anh chuẩn bị sẽ cho tên này thêm một thời gian.
Quả nhiên, ngay khi anh nghĩ như vậy, màn trình diễn của Tiền Bưu liền bắt đầu.
"Hả? Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể để cái bí mật này thối trong bụng thôi."
Nói xong, không đợi Trần Thiên phản ứng, anh ta lộ ra vẻ thất vọng, làm bộ định bỏ đi.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên không chần chừ nữa, lập tức mở miệng phối hợp nói: "Không cần vội bỏ đi. Nếu có thể giúp tôi tìm thấy hộp đen, vậy thì tôi cũng không phải không thể nghĩ đến việc giúp anh nói tốt vài câu trước mặt Tô Ngưng Tuyết, để cô ấy thay đổi ấn tượng về anh."
"Thật sao Trần tiên sinh?"
Tiền Bưu không khỏi bất ngờ, vui mừng nói: "Nếu tôi giúp cậu tìm được đồ, Tô tổng thật sự có thể thay đổi ấn tượng về tôi sao?"
Nhìn thấy phản ứng ngốc nghếch của Tiền Bưu, Trần Thiên không những không vạch trần, mà còn nghiêm túc trả lời.
"Tôi không thể đảm bảo hoàn toàn, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây, cô ấy nhất định sẽ không làm khó anh."
Trước lời đảm bảo, Tiền Bưu không do dự, ngay lập tức trả lời: "Được, nếu vậy, tôi cũng không giấu giếm nữa. Tôi đã tìm thấy chiếc hộp đen đó rồi, nó nằm trong mật thất phía sau văn phòng của Tô Đức Mộc. Nếu cậu muốn, tôi nghĩ rằng cậu nên ra tay ngay đêm nay, để tránh đêm dài lắm mộng!”