Nghe vậy, Y Nhu không do dự, lập tức trả lời một câu.
"Kỳ thực đối phó Tần Dật Minh rất đơn giản, chỉ cần trừ khử tay chân của anh ta trước, sau đó anh ta sẽ phải tự mình ra trận."
Trần Thiên ngạc nhiên với câu trả lời của người phụ nữ này, suy đoán nói: "Ai là tay chân? Hàn Chấn Thiên?"
“Không sai, Hàn Chấn Thiên là một tay Tần Dật Minh nâng đỡ. Mặc dù quan hệ của họ chưa đến mức đối xử với nhau chân thành, nhưng so với người ngoài, họ vẫn hỗ trợ lẫn nhau!” Y Nhu tiếp tục trả lời, nhưng lại làm Trần Thiên nghe ra được ý khác.
Mặc dù trước đó anh đã biết Hàn Chấn Thiên có thể đã bị Tần Dật Minh giật dây, nhưng anh không ngờ rằng người phụ nữ này lại dự tính thủ tiêu thân tín của Tần Dật Minh, khiến anh lập tức hiểu rằng mục đích của Y Nhu có thể không chỉ là tiêu diệt đối thủ mà còn muốn thay thế anh ta.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên không những không cảm thấy lo lắng, ngược lại còn có chút nhẹ nhõm.
Bởi vì càng như vậy, anh càng có nhiều khả năng thừa nước đυ.c thả câu, vì vậy liền trả lời một câu.
"Xem ra cô biết rất rõ về Tần Dật Minh. Nhưng theo tôi, cô tuyệt đối không tiêu diệt được Hàn Chấn Thiên, mà Tần Dật Minh cũng sẽ không để cho cô làm như vậy."
"Anh cho rằng Tần Dật Minh có thể biết chuyện này sao? Nếu vậy, tôi tìm anh làm gì?"
Câu hỏi vặn của Y Nhu đúng như Trần Thiên dự liệu, nhưng anh phớt lờ nó, thay vào đó tiếp tục giải thích: "Hàn Chấn Thiên không phải là một kẻ ngốc. Hắn không đời nào ngồi đó đợi cô tới gϊếŧ. Tần Dật Minh càng là như vậy, còn như chuyện bị bại lộ, nếu không đoán sai, Tần Dật Minh hiện tại đã nghi ngờ cô rồi.”
"Hắn nghi ngờ tôi?"
Y Nhu rất ngạc nhiên trước lời giải thích của Trần Thiên, nhưng cô không hề hoảng sợ mà thẳng thắn trả lời: “Có biết tại sao hôm đó tôi lại gọi anh đến khách sạn Thiên Hải không? Thực ra đó là gợi ý của hắn, chỉ là hắn không biết, tôi không phải uy hϊếp như hắn nghĩ, mà là hợp tác!”
Nghe vậy, Trần Thiên mỉm cười.
Tuy rằng kết quả vẫn như dự đoán, nhưng anh vẫn cảm thấy người phụ nữ này quá tự phụ.
Anh không biết phía sau người phụ nữ này còn dựa vào cái gì nữa không. Nhưng anh chắc chắn rằng Tần Dật Minh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, anh ta càng không đời nào bị Y Nhu chơi trong lòng bàn tay, nếu không Tần gia sẽ không thể để anh ta ngồi ở cái ghế vị trí người chịu trách nhiệm tập đoàn tài chính.
Tuy nhiên, hiện tại anh nói thêm chuyện này cũng không có tác dụng gì, anh trực tiếp hỏi trọng điểm.
"Nếu cô đã muốn gϊếŧ Hàn Chấn Thiên, vậy kế hoạch của cô là gì? Muốn bắt đầu từ đâu? Ngoài ra, sau khi giải quyết xong Hàn Chấn Thiên, cô sẽ làm gì?"
"Gϊếŧ Hàn Chấn Thiên là việc của anh. Tôi sẽ lo những rắc rối tiếp theo sau, anh không cần lo lắng!"
Y Nhu trả lời ngay lập tức, nhưng Trần Thiên ngạc nhiên đáp lại một câu: "Cô có chắc rằng đây là hợp tác với tôi chứ không phải lấy tôi làm con tốt thí mạng?"
Đối mặt với câu hỏi, Y Nhu cũng không khách sáo, lập tức lạnh giọng đáp: "Ý của anh là gì? Anh không muốn gϊếŧ Hàn Chấn Thiên sao?"
"Không phải không muốn gϊếŧ, mà là không thể ban ngày ban mặt gϊếŧ như vậy."
Trần Thiên mở lời nhắc nhở, nhưng không định dò hỏi tin tức nữa.
Bởi vì ý tứ của người phụ nữ này rất rõ ràng, chỉ muốn dùng trù mã đổi lấy hợp tác.
Mặc dù không biết người phụ nữ này có kế hoạch gì khác, nhưng nghĩ đến Hàn Chấn Thiên thực sự là chướng ngại vật để bắt được Tần Dật Minh, anh nghĩ ngợi rồi chuẩn bị giải quyết chuyện này theo cách của mình.
Nhưng không ngờ,sau khi nghe câu trả lời của anh, Y Nhu dường như suy nghĩ rất nhiều, sau đó trấn an anh một câu.
"Đừng lo lắng, chuyện giải quyết Hàn Chấn Thiên tôi sẽ không đứng yên nhìn, mà chuyện này anh cũng không cần tự mình ra tay. Anh chỉ cần trợ giúp vào thời điểm thích hợp, những chuyện sau đó không cần anh bận tâm.”
Nghe Y Nhu cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình, Trần Thiên chẳng những không kinh ngạc, ngược lại còn hỏi…
"Xem ra cô đã có kế hoạch hoàn chỉnh rồi. Định dùng Hàn Phi Vũ làm con rối sao?"
"Không sai, dù sao Hàn gia nói thế nào cũng là một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Giang Hải, nếu bị phá hủy như thế này thì thật đáng tiếc. Vậy nên tôi tính bồi dưỡng một con rối, dùng để lợi dụng lâu dài!"
Lời giải thích của Y Nhu rất hợp lý, nhưng Trần Thiên lại chú ý và nghĩ ra một câu hỏi.
Theo hiểu biết hiện tại của anh đối với Y Nhu, cho dù là tiền bạc hay địa vị, đối phương căn bản không thiếu, nhưng bây giờ cô lại mạo hiểm như vậy, chỉ có thể cho thấy cô làm vậy không phải vì bản thân mà là vì người đứng sau.
Mặc dù trước đó Trần Thiên không hề ngạc nhiên với kết luận này, nhưng bây giờ khi biết được người đứng sau Y Nhu không phải là Tần Dật Minh, anh mới hiểu rằng người dắt đường Y Nhu này mới là mục tiêu thực sự mà anh cần tìm.
Chính vì vậy, anh càng chắc chắn rằng mối nghi ngờ trước đây không những không đúng, mà ngược lại còn rất chính xác.
"Xem ra, ham muốn của cô cũng không nhỏ. Đã vậy, kế hoạch tiếp theo cô sắp xếp đi. Tôi chỉ phối hợp với cô thôi."
“Tôi có thể thu xếp, nhưng hi vọng đến lúc đó anh sẽ không cự tuyệt.” Y Nhu không phủ nhận chủ ý của Trần Thiên, nhưng nhắc nhở kèm một câu.
Trần Thiên tuy rằng không ngờ người phụ nữ này lại phòng hờ trước, nhưng càng như vậy, anh càng có thể thấy rõ được thực lực của người đứng sau lưng đối phương, liền trực tiếp đồng ý.
"Đừng lo lắng, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu cuối cùng, tôi có thể không so đo quá trình."
Nghe vậy, Y Nhu không chần chừ nữa, đồng ý ngay lập tức và dự tính sẽ bắt đầu hành động vào ngày mai.
Mặc dù Trần Thiên không biết người phụ nữ này sẽ làm gì tiếp theo, nhưng để tìm được nhân vật đứng sau cô ta, anh liên lạc lại với Diệp Khinh Nhu.
Nhưng không ngờ, Diệp Khinh Nhu đã làm anh bất ngờ trước khi anh kịp lên tiếng.
"Trần Thiên, tôi vừa tìm thấy một thông tin chưa xác thực. Y Nhu là người yêu của Tần Dật Minh. Thành công của Y Nhu trong những năm qua, không thể không tính công lao của Tần Dật Minh!"
Nghe vậy, Trần Thiên tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng lắc đầu.
Bởi vì kết luận này anh đã nghĩ ra khi Y Nhu tìm tới anh, vì vậy trước sự ngạc nhiên của Diệp Khinh Nhu, anh chỉ mở miệng giải thích một câu.
"Người đứng sau Y Nhu không phải là Tần Dật Minh, bởi vì bây giờ người phụ nữ này muốn gϊếŧ Tần Dật Minh và thay thế anh ta!"
Diệp Khinh Nhu ngạc nhiên trước câu trả lời của Trần Thiên, sau đó đoán già đoán non hỏi: "Anh có tin tức lúc nào vậy? Lẽ nào hai người lại gặp nhau sao?"
"Chúng tôi chưa gặp nhau, nhưng hợp tác là thật."
Trần Thiên không giấu giếm, anh trả lời và nói ra những sắp xếp sau này: "Tiếp theo, Y Nhu trước tiên sẽ nhắm vào Hàn Chấn Thiên. Cô tìm một vài người đáng tin cậy, giám sát Hàn Chấn Thiên và Hàn Phi Vũ."
"Đặc biệt là người thứ hai, xem xem gần đây hắn đã qua lại với ai rồi ghi lại tung tích của những người này, để tìm ra kẻ chủ mưu thực sự đằng sau Y Nhu là ai!"
Khi nghe điều này, Diệp Khinh Nhu ngạc nhiên, nhưng không bác bỏ.
Mặc dù cô không mong đợi những điều này, nhưng vì phân tích của Trần Thiên phù hợp với kế hoạch của cô, nên cô chuẩn bị đồng ý.
Mặc dù bằng lòng, nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ phức tạp của Y Nhu và Tần Dật Minh, cô không thể không nhắc lại.
"Trần Thiên, kế hoạch của anh tôi có thể sắp xếp ngay lập tức, cũng không ngăn cản anh hợp tác với Y Nhu. Nhưng tôi hy vọng anh không quên sự thật rằng họ là người yêu của nhau. Bởi vì bản năng nói với tôi rằng, mối quan hệ của họ tuyệt đối không đơn giản chỉ là lợi dụng. Mong rằng tiếp theo nếu anh có thể cẩn thận thì cứ cẩn thận!"