Chương 66: Thử Thách Thứ Ba

Khi nghe câu này, Trần Thiên rất ngạc nhiên, Tô Thuần Nhi ngay lập tức bùng nổ.

Mặc dù anh biết Bạch Dĩ Hân đang cố ý, nhưng nhìn thấy Tô Thuần Nhi không nhẫn nại được, anh lập tức phản ứng và chặn lại ngay.

"Cái đồ tiện nhân này mày vừa nói gì? Quay lại cho tao, xem tao có xé miệng mày ra không!"

"Anh buông tôi ra, buông ra ngay,..."

Tô Thuần Nhi vô cùng tức giận, thấy Trần Thiên ngăn cản mình, không những không bỏ cuộc, cô còn cắn vào cánh tay anh.

"Á!"

"Tô Thuần Nhi cô là chó sao? Mở miệng là cắn người!" Trần Thiên bị Tô Thuần Nhi cắn đau, liền báo oán một câu.

Mặc dù lúc Tô Thuần Nhi mở miệng anh có thể rút tay về trong nháy mắt, nhưng anh lại không làm, mà để cho đối phương trút giận.

Nhưng Tô Thuần Nhi không thèm để ý những điều này. Sau khi Trần Thiên nhắc, cô không những không thả ra, mà ngược lại còn dùng lực cắn.

"Tôi là chó đó, xem tôi có cắn chết tên khốn kiếp như anh không!"

Nghe thấy giọng nói không rõ chữ của Tô Thuần Nhi, Trần Thiên ngạc nhiên nhưng cũng không dám động đậy.

Dù sao cũng do anh đã che giấu chuyện này, cho nên bây giờ cũng xem như là trừng phạt.

"Tên khốn khϊếp nhà anh sao không kêu đau? Lẽ nào không đau sao?"

Hai phút sau, Tô Thuần Nhi thả Trần Thiên ra, nhìn thấy dấu răng đỏ tươi liền hỏi.

Mặc dù Trần Thiên không ngờ người phụ nữ này vẫn còn quan tâm đến anh, nhưng nghĩ đến mâu thuẫn đã bắt đầu hóa giải, anh lập tức lắc đầu và giải thích.

"Chỉ cần cô nguôi giận, đau chết cũng đáng đời!"

Khi nghe điều này, Tô Thuần Nhi không những không cảm kích mà còn hừ mũi lạnh lùng.

"Lúc sáng gọi điện cho anh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên không sai, cúp điện thoại chưa được bao lâu liền nghe nói Bạch Dĩ Hân xin nghỉ phép, lúc đó tôi rất ngạc nhiên, nhưng sau đó xem camera giám sát mới phát hiện ra anh đưa con tiện nhân đó rời đi!"

"Chuyện này cô nghe tôi giải thích, thật sự mọi chuyện không như cô nghĩ đâu..."

Tô Thuần Nhi không hài lòng với lời giải thích của Trần Thiên, cô liền cắt ngang và phản bác: "Tôi nghĩ như thế nào? Lẽ nào anh đưa nó đi ra ngoài chỉ để uống trà nói chuyện thôi sao?"

Lần này Trần Thiên không giải thích nữa, dù sao Tô Thuần Nhi cũng đang tức giận ngút trời, nên định để đối phương bình tĩnh lại trước.

Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của anh về đứa em vợ này, nếu anh tiếp tục im lặng, nhất định sẽ bị mắng thêm lần nữa, vì vậy anh nghĩ một lát và tìm cách đổi chủ đề.

"Nếu đã vậy, sao chiều nay cô không gọi cho tôi?"

"Anh tưởng là tôi không muốn gọi sao? Điện thoại của tôi bị rơi hỏng rồi!" Tô Thuần Nhi bất mãn trừng mắt nhìn Trần Thiên, vừa giải thích, cô vừa không nhịn được mắng: "Hơn nữa, tôi gọi hay không có gì khác nhau đâu, lẽ nào tôi vẫn hi vọng chỉ một cuộc điện thoại anh sẽ quay lại sao?"

Nghe vậy, Trần Thiên lập tức nhẹ nhõm và lắc đầu.

Tuy rằng không ngờ Tô Thuần Nhi lại giận dữ nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay đi ra ngoài, anh cũng không che giấu nữa, trực tiếp nói ra yêu cầu của Bạch Ngưng Băng.

"Thật ra, lần này tôi tìm Bạch Dĩ Hân không phải vì cùng cô ấy đi chơi, mà là vì Bạch Ngưng Băng!”

Tô Thuần Nhi rất ngạc nhiên trước câu trả lời của Trần Thiên, nhưng nghĩ đến lần trước, cô lập tức phản bác lại: "Đừng có nói với tôi lần này có liên quan đến chị tôi. Tiền đã cầm trong tay rồi. Anh nói vậy ai tin?”

"Lần này là sự thật. Nếu cô không tin, tôi có thể dắt cô đi gặp bà ấy!”

Trần Thiên không còn cách nào khác, đành bất lực giải thích.

Tuy nhiên, không ngờ câu nói vu vơ của anh qua tai Tô Thuần Nhi lại trở nên đầy hứng thú. Cô không những không hiểu ý tứ của anh, ngược lại còn đồng ý mà không cần suy nghĩ.

"Được rồi, bây giờ anh dẫn tôi đi tìm bà ấy, tôi muốn xem bà ấy có ý đồ gì, có phải là muốn tuyển anh làm con rể Bạch gia không!"

Sau khi nói xong, chưa đợi Trần Thiên kịp phản ứng, cô liền đi về phía xe và ngồi vào ghế phụ.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng vì chuyện đã ra nông nỗi này, anh định đưa Tô Thuần Nhi về nhà trước, sau đó lại nghĩ cách.

Nhưng không ngờ, vừa mới lái xe đi chưa đầy năm phút, Tô Thuần Nhi đã do dự.

"Anh nói xem, nếu chúng ta tùy tiện đi qua đó, sẽ ảnh hưởng đến khoản vay của chị tôi không?”

“Chắc chắn sẽ ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể bị đòi lại tiền.” Trần Thiên rất bất ngờ trước sự quan tâm của người phụ nữ này, nhưng nghĩ đến đây là một cơ hội, anh liền nhân thời tác động vào: “Tất nhiên, tiền đã vay được, bà ấy muốn lấy lại cũng không dễ như vậy, thêm nữa, chúng ta cũng không có ý gì khác, chỉ qua đó hỏi vài câu, vì vậy đừng lo lắng quá!"

Khi nghe câu này, Tô Thuần Nhi chìm vào im lặng và cau mày.

Rõ ràng, cô đã bị câu nói này tác động. Trần Thiên không khỏi cười thầm.

Mặc dù anh biết tính tình tùy hứng của Tô Thuần Nhi, nhưng anh càng biết rõ người phụ nữ này không phải không biết phân biệt phải trái. Nếu không lần trước khi Bạch Dĩ Hân yêu cầu anh làm bạn trai, người phụ nữ này cũng sẽ không đồng ý thỏa hiệp.

Chỉ là hiện tại cô còn đang tức giận, Trần Thiên chỉ có thể thuận theo ý của cô.

Quả nhiên, im lặng chưa đầy hai phút, Tô Thuần Nhi đã chủ động bỏ cuộc.

"Nếu như vậy, tôi không đi tìm bà ấy nữa, đưa tôi quay lại trường học đi!"

"Cô có chắc muốn quay lại không?"

Trần Thiên ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, dù sao cô thay đổi chủ ý quá triệt để, nên anh có chút lo lắng, "Thật ra, đã đi ra ngoài rồi. Cho dù không đi tìm Bạch Ngưng Băng, cũng có thể về nhà mà!"

"Không, bây giờ chưa phải ngày nghỉ, về nhà chắc chắn chị gái sẽ không vui!"

Tô Thuần Nhi đột nhiên trở nên hiểu chuyện, không chỉ từ chối lời đề nghị, mà còn có lý do hợp tình hợp lý.

Trần Thiên tuy không ngờ người phụ nữ này thay đổi nhanh như vậy, nhưng anh nghĩ tiếp theo chắc chắn sẽ có vấn đề gì đó, nên tiếp tục thuận theo đồng ý.

"Được, vậy tôi quay đầu đưa cô về trường vậy!"

Nói xong, anh không chút dây dưa, lập tức bật xi nhan rồi quay đầu lại ở ngã tư phía trước.

Tô Thuần Nhi thấy vậy, mặc dù không nói gì, nhưng có thể thấy qua nét mặt, cô bây giờ đang rất không thoải mái, mà còn rất sầu não.

Mặc dù Trần Thiên không ngờ cơn bão hôm nay có thể giải quyết nhanh chóng như vậy, nhưng sự việc đã kết thúc, anh định đưa Tô Thuần Nhi trở lại, sau đó lại tính toán.

Nhưng không ngờ sau khi về đến cổng trường, Tô Thuần Nhi không những không hùng hổ như vừa nãy, ngược lại còn nghiêm túc hỏi một câu.

"Trần Thiên, anh thật sự muốn sống với chị gái tôi cả đời sao?"

Trần Thiên bất ngờ trước câu hỏi của Tô Thuần Nhi, liền hỏi lại: "Sao đột nhiên hỏi cái này?"

Tô Thuần Nhi phớt lờ sự ngạc nhiên của Trần Thiên, nhưng vẫn tiếp tục sốt sắng: "Anh đừng quan tâm chuyện đó, chỉ cần trả lời tôi có hay là không!"

"Xem như có đi!"

Trần Thiên nói ra lời này sau khi suy nghĩ hồi lâu, một mặt là để an ủi Tô Thuần Nhi, mặt khác anh không thể làm con rể Bạch gia, nên muốn dùng lời này để xóa bỏ đi mâu thuẫn.

Nhưng không ngờ, Tô Thuần Nhi dường như đã suy nghĩ rất nhiều, nghiêm nghị nhắc nhở anh.

"Được, nếu đã như vậy, anh hứa với tôi một chuyện. Sau này không được qua lại với bất cứ ai trong Bạch gia, kể cả Bạch Dĩ Hân!”

"Tôi biết chuyện này sẽ khiến anh khó xử, nhất là hiện tại, cho nên tôi cho anh thời gian một tháng để giải quyết những vấn đề này. Sau một tháng, anh buộc phải không còn chút liên quan gì đến họ nữa. Chỉ cần anh có thể làm được, tôi sẽ coi như anh thông qua thử thách thứ ba!”