Chương 65: Bão Tố Ập Tới

Nghe vậy, Bạch Dĩ Hân lập tức đắc ý, nhưng cũng liền bất mãn.

"Một lần không được, quá ít. Mỗi tuần một lần còn tạm được!"

"Không thể mỗi tuần một lần. Đây là giới hạn của tôi, muốn đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì tùy ý làm loạn. Tôi không quan tâm!" Trần Thiên không nhượng bộ nữa, nhất là sau khi trải qua đe dọa vừa nãy, anh thậm chí còn ra giới hạn cuối cùng.

Dù sao cô gái này dây dưa rõ ràng là có mục đích khác nên anh không thuyết phục nữa.

Bạch Dĩ Hân đương nhiên không đồng ý, nhưng đáp lại một cách thờ ơ.

"Anh có chắc là có thể để tôi tùy ý làm loạn không?"

"Chắc chắn!"

Trần Thiên khẳng định nói, bởi vì anh biết Bạch Dĩ Hân hỏi như vậy có lẽ tư tưởng cũng đã dịu bớt rồi. vì vậy nhân lúc còn nóng, anh một lần nữa nhấn mạnh: "Tôi biết cô có tư cách bốc đồng, nhưng cô cũng phải hiểu, hôm nay tôi đến tìm cô chỉ là vì chuyện khoản tiền của Bạch gia các người. Nếu cô không tuân thủ giới hạn, cùng lắm tôi trả lại tiền, đến lúc đó xem cô uy hϊếp tôi như thế nào.”

Đối mặt với lời nhắc nhở, Bạch Dĩ Hân dù vẫn muốn ương ngạnh, nhưng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, cô lập tức từ bỏ, lộ ra vẻ gian xảo.

"Bây giờ không nói cái này nữa. Hôm nay không phải ra ngoài rồi sao? Đi chơi vui vẻ với tôi trước đã!”

Nói xong, không đợi Trần Thiên phản ứng, cô chủ động đóng cửa xe, thắt dây an toàn.

"Đi thôi, đi mua sắm ở trung tâm thương mại trước, thay đổi tạo hình rồi chúng ta lại đi chơi!"

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên mặc dù bất lực nhưng cũng không có phản bác.

Dù sao anh cũng đã đến rồi, không thể bỏ đi giữa chừng, mặc dù không biết cô gái này có thủ đoạn gì tiếp theo, nhưng vì giải quyết rắc rối, anh đành gật đầu.

"Đi đâu cũng được, nhưng có một điều phải nhớ, phải về trường trước khi trời tối!"

Đối mặt với lời nhắc nhở, Bạch Dĩ Hân không coi trọng, trực tiếp xua tay nói: "Biết rồi, biết rồi. Anh đúng là ông chú, lải nhải như mẹ tôi vậy!”

Nghe vậy, Trần Thiên không bận tâm, anh chỉ lắc đầu và đi đến khu mua sắm gần đó.

...

Một giờ sau, Trần Thiên cùng Bạch Dĩ Hân ra khỏi trung tâm thương mại.

Mặc dù trước đây anh nhìn thấy không ít thiếu nữ nổi loạn, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc kỳ lạ của cô gái bên cạnh, anh không khỏi lắc đầu.

"Cô định ăn mặc thế này đi chơi à?"

"Chứ anh tưởng sao?"

Bạch Dĩ Hân liếc Trần Thiên, đồng thời trả lời, trong lòng nghĩ ra điều gì đó, lập tức lấy lại hứng thú: "Ông chú, chú không hiểu đây là phong cách gì phải không? Là cosplay hiểu không? Ông chú out rồi!"

Nghe được câu trả lời, Trần Thiên xem như hiểu ý, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ.

Dù gì thì anh cũng chỉ đến để dắt đi chơi, nên anh cũng chẳng quan tâm điều đó chút nào.

Nhưng không ngờ tới, Bạch Dĩ Hân dường như không muốn để anh nhàn rỗi, không chỉ chuẩn bị cho anh một bộ quần áo, còn nói kế hoạch tiếp theo.

"Lát nữa anh đi dự tiệc với tôi, đây là quần áo của anh, mặc vào nhanh lên!"

"Của tôi?"

Trần Thiên nhìn bộ đồ màu đen mà Bạch Dĩ Hân đang cầm, vô cùng kinh ngạc, không khỏi từ chối: “Cô giữ lại mà mặc. Tôi lớn tuổi rồi, không chơi nổi trò này!"

"Ông chú à, chú thật là nhàm chán!"

Bạch Dĩ Hân thất vọng lắc đầu, rồi lại uy hϊếp: "Tôi biết có thể anh không thích bộ này, không thành vấn đề, lát nữa chúng ta có thể quay lại chọn. Nhưng nếu anh không mặc, tôi sẽ không thể dự tiệc. Cứ như vậy, tôi sẽ không vui, sau đó sẽ nghĩ hết biện pháp để làm loạn lên. Nên anh tự xem xét đi.”

Đối mặt với lời đe dọa của Bạch Dĩ Hân, mặc dù Trần Thiên đã đoán trước được điều đó, nhưng nhìn thấy đối phương bộ dạng không đạt được mục đích, anh nghĩ rồi không từ chối.

Dù sao theo thỏa thuận vừa rồi, mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần, anh trực tiếp nói rõ mấu chốt.

"Tôi có thể cùng cô đi dự tiệc, nhưng tôi phải tự mình chọn trang phục. Cô không được có ý kiến

gì!"

Mục đích của Bạch Dĩ Hân đã đạt được, cũng không làm khó Trần Thiên nữa, lập tức đồng ý: "Đừng lo lắng, chỉ cần là cùng loại, tôi sẽ để anh mặc!"

Nghe được câu trả lời, Trần Thiên không do dự nữa, gật đầu rồi bước về.

Dù chưa từng thử qua kiểu hóa trang này bao giờ, nhưng nghĩ tới đây cũng xem như thực hiện nhiệm vụ, anh liền thôi rầu rĩ, lập tức đi tìm trang phục cho mình.

"Không tồi nha, xem ra anh khá có mắt nhìn đó, tôi thích bộ này!"

Nhìn thấy hóa trang của Trần Thiên,

Bạch Dĩ Hân mỉm cười.

Mặc dù Trần Thiên không hy vọng được cô gái này tán thành, nhưng không muốn nói thêm nữa nên trực tiếp hỏi.

"Đừng lãng phí thời gian, địa điểm hẹn ở đâu? Chúng ta đi qua ngay."

Khi nghe câu hỏi, Bạch Dĩ Hân vui mừng khôn xiết, sau đó trả lời: "Số 68, đường Thiên Hải!"

...

Sáu giờ tối, Trần Thiên cùng với Bạch Dĩ Hân vẫn đang hài lòng rời khỏi bữa tiệc

Dù chán nản cả buổi chiều, nhưng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, anh liền chuẩn bị đưa cô trở về.

Bạch Dĩ Hân thấy vậy cũng không phản đối quá nhiều, chỉ cảm thán một câu.

"Ông chú à, thứ bảy tuần sau họ sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn hơn, tới lúc đó chúng ta lại đến nhé?"

"Không!"

Trần Thiên không chút do dự từ chối, liền nhắc nhở: “Vừa nãy đã nói là một tháng một lần. Hôm nay trở về, cô phải bảo đảm một tháng không quấy rầy tôi!"

"Hừ!"

Bạch Dĩ Hân khịt mũi bất mãn, nhưng không trả lời.

Rõ ràng là cô không hài lòng với điều kiện này, nhưng do bữa tiệc làm cô kiệt sức, cộng thêm giới hạn của Trần Thiên, cô quay đầu sang một bên.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên không nói gì mà lái xe đưa cô về ngay.

Dù sao sau lần này, anh căn bản là có thể báo cáo kết quả với Bạch Ngưng Băng rồi, cho dù cô gái này sẽ lại gây chuyện, đợi đến khi đến thời hạn cho vay, anh sẽ không còn bị ràng buộc nữa, vì vậy anh không do dự.

Anh chỉ không ngờ rằng, vốn tưởng rắc rối sẽ chấm dứt sau khi anh trở về, nhưng ai ngờ họ vừa quay lại trường học thì đã thấy Tô Thuần Nhi đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh băng.

"Tô Thuần Nhi? Sao cô lại ở đây?"

Nhìn thấy người đứng ở cửa, chưa đợi Trần Thiên mở miệng, Bạch Dĩ Hân bên cạnh đã trưng ra vẻ ngạc nhiên.

"Cô quản tôi tại sao đứng ở đây, vậy còn cô thì sao? Lêu lổng đã rồi, cuối cùng cũng biết đường về à?”

Đối mặt với sự mỉa mai của Tô Thuần Nhi, Bạch Dĩ Hân không những không tức giận mà còn ôm lấy cánh tay của Trần Thiên nói: "Tôi lêu lổng tôi vui, không giống như một số người, muốn đi chơi nhưng không có cơ hội!"

"Cô…"

Tô Thuần Nhi tức giận đến mức phát điên ngay lập tức.

Thấy vậy, để ngăn chặn cơn bão ập tới này, anh vội vàng hất Bạch Dĩ Hân ra và cảnh cáo: "Đừng có kiếm chuyện, cô đi trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết!"

Khi Bạch Dĩ Hân nghe thấy điều này, mặc dù không hài lòng nhưng vì đã đạt được mục đích, cô cũng gật đầu đồng ý ngay.

"Yên tâm, hôm nay tôi đã chơi đủ rồi, không còn sức lực mà cãi nhau với cô ta nữa."

"Còn ông chú nữa, nếu không có việc gì mau về nghỉ ngơi đi. Lần sau có thời gian tôi lại dẫn chú đi lêu lổng!"