Chương 63: Chứng Minh Thành Ý

Nghe đến đây, Y Nhu không chỉ sững sờ, mà trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười vô tình hay cố ý trên mặt Trần Thiên, làm cô càng nghĩ đến thân thế của mình, trong tiềm thức trở nên căng thẳng.

"Xem ra anh biết rõ tôi!"

"Không tính là biết, chỉ phỏng đoán một chút thôi."

Trần Thiên phớt lờ lời thăm dò của Y Nhu, thay vào đó, anh lắc đầu và tiếp tục trả lời với giọng điệu vừa nãy: "Nhưng tôi nhìn người luôn rất chính xác. Nếu cô không có chỗ dựa mà đi tới ngày hôm nay, cũng đủ để chứng minh cô không hề đơn giản.”

Nghe lời giải thích, Y Nhu lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng thả lỏng hơn.

Tuy rằng không biết Trần Thiên biết được thân phận của cô tới đâu, nhưng nghĩ đến cô đã vất vả che giấu bao nhiêu năm nay, cô liền không lo lắng nữa, tiếp tục nói về chuyện này.

"Vậy sao? Nếu đã như vậy, chẳng phải là tôi đã cho anh xem con át chủ bài rồi sao?"

“Tôi biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc để cô nói ra sự thật, nên tôi nghiêng về phía điều kiện sau hơn!” Trần Thiên nhìn Y Nhu lắc đầu trả lời, không kìm được quan sát đối phương một lần nữa.

Mặc dù anh vẫn không biết cặn kẽ về người phụ nữ này, nhưng qua những quan sát vừa rồi, không khó để anh phát hiện ra rằng người phụ nữ này có lẽ còn có một thân phận khác.

Mà thân phận này có vẻ rất quan trọng, cũng cần được bảo mật cực kỳ cao.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là bây giờ cô muốn đối phó với Tần Dật Minh, nhưng cô không thể dùng thân phận đó, khiến Trần Thiên hiểu rõ mục đích hợp tác vừa rồi.

Tuy nhiên, Y Nhu không để ý đến những điều này, thay vào đó, sau khi cân nhắc, cô liền quay lại vấn đề.

"Nếu đã như vậy, anh muốn tôi chứng minh thành ý của mình như thế nào?"

Trần Thiên mặc dù không biết thành ý của đối phương là bao nhiêu, nhưng nghĩ đến chuyện này không thể trực tiếp đi tìm Tần Dật Minh tính sổ, anh liền chuyển trọng tâm sang đánh úp.

"Hãy cho tôi biết nơi ở và tư liệu của tên sát thủ đêm qua!"

Y Nhu không thể tin được câu trả lời của Trần Thiên,

bởi vì theo cô nghĩ, Trần Thiên có thể đưa ra yêu cầu bổ sung, thì chắc chắn sẽ truy hỏi toàn bộ kế hoạch của Tần Dật Minh. Bây giờ xem ra, hình như cô đã đoán sai rồi, liền lộ ra vẻ hiếu kỳ.

"Chỉ có điều kiện này sao?"

"Đúng vậy, tôi chỉ cần tên sát thủ đó, không cần gì khác!"

Trước câu trả lời khẳng định của Trần Thiên,

dù Y Nhu rất ngạc nhiên nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

Dù sao chuyện này đối với cô rất dễ dàng, dù cho có thể khơi dậy sự nghi ngờ của Tần Dật Minh đi chăng nữa, nhưng đối với lần hợp tác sau, cô liền không chần chừ.

“Được rồi, trong vòng một ngày tôi sẽ gửi cho anh tung tích và thông tin của hung thủ, nếu anh có thể đồng ý hợp tác, tôi sẽ nói cho anh biết từng bước tiếp theo phải làm gì, bao gồm cả kế hoạch chi tiết sau này Tần Dật Minh sẽ đối phó với Tô Ngưng Tuyết!"

Nghe vậy, Trần Thiên lập tức đồng ý và lại đứng dậy từ biệt.

Mặc dù Y Nhu lo lắng ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến sự kích động của Trần Thiên lúc nãy, cô vẫn nhắc nhở một câu trước khi rời đi.

"Tôi biết hiện tại anh rất khó chịu Tần Dật Minh, nhưng hy vọng anh đừng hấp tấp."

"Dù sao, cách tốt nhất để trả đũa một người không phải là đánh anh ta một trận, mà là làm cho anh ta thân bại danh liệt, tuyệt vọng đến tận cùng!"

Nghe lời nhắc nhở, Trần Thiên mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng bỏ qua.

Dù sao, tiếp theo anh làm gì cũng không cần ai dạy dỗ, vì vậy anh phất tay rồi trực tiếp rời đi.

...

Sau khi rời khỏi khách sạn Thiên Hải, Trần Thiên không vội đi.

Dù mục đích đến đây của anh đã đạt được, nhưng nghĩ đến thân phận của Y Nhu, anh vẫn chuẩn bị nhắc Diệp Khinh Nhu một chút, tập trung vào việc điều tra.

Chỉ không ngờ khi anh định liên lạc với Diệp Khinh Nhu, anh bỗng nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên điện thoại của mình, khiến anh lập tức bất ngờ.

"Trần Thiên, tốt hơn hết anh đừng có chơi trò biến mất với tôi. Lần trước là tôi dạy anh một bài học. Nếu trong vòng một tiếng đồng hồ mà anh không liên lạc với tôi, thì đợi đó xem tôi trừng trị anh như thế nào!”

Trần Thiên nhìn thấy tin nhắn đe dọa từ Bạch Dĩ Hân, liền chau mày.

Tuy rằng anh không ngờ cô gái này lại nghiêm túc như vậy, nhưng nghĩ đến yêu cầu của Bạch Ngưng Băng, sau khi suy nghĩ anh vẫn quyết định gọi lại cho cô gái này.

Dù sao giữa họ đã có sự hiểu lầm, anh muốn nhân cơ hội này để nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng không ngờ sau khi cuộc gọi được kết nối, chưa đợi anh mở lời, Bạch Dĩ Hân đã nổi khùng rồi.

"Trần Thiên, anh rốt cuộc cũng chịu liên hệ với tôi rồi. Tôi còn tưởng anh chuẩn bị làm con rùa rụt cổ, để tôi phải đến công ty tìm anh lần nữa cơ đó."

Trần Thiên bất lực với sự bất mãn của cô gái này, nhưng vì Bạch Ngưng Băng, anh vẫn giải thích một câu.

"Cô nói gì vậy chứ, chỉ là vừa nãy bận quá. Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì sao?

"Không có chuyện gì thì không được tìm anh sao?"

Bạch Dĩ Hân bất mãn hỏi, nhưng Trần Thiên phớt lờ.

Dù sao kiểu ương ngạnh này đối với anh mà nói không khác gì kiểu càn quấy của Tô Thuần Nhi, vì vậy anh định im lặng không nói lại.

Tuy nhiên, Bạch Dĩ Hân lại không hài lòng với thái độ của anh, lại mở miệng uy hϊếp nữa.

"Trần Thiên, anh không cần phải nói gì nữa. Tôi biết anh đạt được mục tiêu rồi, vì vậy chuẩn bị đá tôi, sau đó để tiện nhân Tô Thuần Nhi chế giễu. Tôi nói cho anh biết, lần này anh không thoát được đâu. Sau này chỉ cần tôi không nói chia tay, thì anh vĩnh viễn là bạn trai của tôi!”

"..."

Lại lần nữa đối mặt với sự ương ngạnh của Bạch Dĩ Hân, Trần Thiên mặc dù bất lực, nhưng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Dù anh không ngờ cô gái này lại nghiêm túc với trò đùa đó như vậy, nhưng nghĩ đến mâu thuẫn giữa anh và Tô Thuần Nhi, anh liền dự định giải quyết nó theo cách khác.

Dù anh có thể không quan tâm sự tùy hứng của Bạch Dĩ Hân, nhưng anh không thể bất chấp cảm xúc của Bạch Ngưng Băng, sau khi do dự, anh liền mở miệng thăm dò.

"Được rồi, nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không ra ngoài gặp mặt nói chuyện đàng hoàng một chút?"

Nghe vậy, Bạch Dĩ Hân hừ lạnh một tiếng, sau đó trả lời thẳng: "Gặp mặt thì được, nhưng tôi thấy chuyện này không có gì để nói nữa."

"Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn biết cô sẽ làm gì tiếp theo. Dù sao, với thân phận là bạn trai, tôi cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình, nên tôi chỉ muốn hỏi cô chi tiết cụ thể." Trần Thiên không đếm xỉa đến sự từ chối của người phụ nữ này, mà còn tiếp tục giải quyết theo cách của mình.

Bạch Dĩ Hân vô cùng kinh ngạc trước lời nói của Trần Thiên, dù sao đây cũng là kết quả mà cô không ngờ tới, nhưng ngay sau khi cô hiểu đây là một thỏa hiệp ngụy tạo, cô ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

"Được rồi, tôi có thể cho anh một cơ hội gặp mặt, nhưng hiện tại tôi không thể đi ra ngoài. Anh đến thẳng trường học tìm tôi đi. Tôi ở sân vận động lần trước đợi anh.”

Câu trả lời của Bạch Dĩ Hân rất dễ chịu, nhưng Trần Thiên không khỏi cảm thấy đau đầu.

Bởi vì tính thời gian, Tô Thuần Nhi cũng đang ở trường học lúc này, bây giờ nếu anh qua đó, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận chiến mà chỉ có một mình anh bị thương, cho nên anh nghĩ cách chuẩn bị từ chối, đổi một phương thức khác.

"Đến trường chán lắm, cũng lâu rồi tôi không nghe giọng điệu này của cô. Có vẻ như rất lâu rồi không đi chơi. Hay là như vầy đi, lát nữa tôi qua đó tìm đại một lý do đưa cô đi. Chúng ta đổi địa điểm, sau đó vừa chơi vừa nói chuyện thì thế nào?”