Chương 62: Thật Giả Hợp Tác

Trần Thiên bình thản trả lời, nhưng ý tứ khiến đôi mắt của Y Nhu đối diện sáng lên.

"Nếu đã như vậy, nghe lời khuyên của tôi trước thì sao? Biết đâu sau khi nghe xong, chúng ta sẽ trở thành những người bạn thực sự!"

Nói xong, không đợi Trần Thiên trả lời, cô đã chủ động rót một ly rượu vang và ra hiệu ở lại.

Trần Thiên mặc dù không ngờ người phụ nữ này lại dễ dàng mắc câu như vậy, nhưng nghĩ đến mục đích của đối phương tuyệt đối không phải chỉ vì muốn giúp đỡ Tô Ngưng Tuyết tử tế, nên giả bộ do dự rồi ngồi xuống.

"Rượu khoan hẵng uống, dù sao không có công thì không được hưởng!"

“Ha ha, anh thật là thú vị. Anh sợ bị tôi hạ độc sao?” Y Nhu dường như rất để ý đến thái độ của Trần Thiên, cô không chỉ thăm dò trong câu trả lời của mình mà còn uống cạn ly rượu này trước mặt anh.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên lập tức nở nụ cười.

Điều anh cười không phải là vì đối phương không hạ độc, mà là người phụ nữ hơi nóng vội quá, chỉ muốn lấy được lòng tin mà ngay cả điều kiện cũng không nói, điều này khiến anh bất giác lắc đầu.

"Được rồi, vào thẳng vấn đề chính đi, cô giữ tôi lại làm gì? Điều kiện của cô là gì?"

Nghe đến đây, Y Nhu dù rất ngạc nhiên nhưng không hề do dự mà nói thẳng ra mục đích của mình.

"Tôi biết anh rất lo lắng cho sự an nguy của Tô Ngưng Tuyết và muốn tìm ra những kẻ có mục đích đối với Tô gia. Tuy rằng tôi không thể giúp anh quá nhiều, nhưng tôi có thể chỉ đường cho anh. Anh nghĩ sao về điều kiện này?"

"Chỉ đường?"

Trần Thiên bị điều kiện của người phụ nữ này làm cho kinh ngạc, lập tức suy đoán: "Cho nên cô và Tần Dật Minh thật sự có xích mích?"

"Vốn dĩ ngay từ đầu đã không phải là bạn bè, vậy làm sao có xích mích để nói?"

Y Nhu không trả lời thẳng, nhưng Trần Thiên nghe những lời này cũng ngầm hiểu.

Tuy rằng anh vẫn không biết quan hệ giữa người phụ nữ này và Tần Dật Minh, nhưng hiển nhiên người phụ nữ này không muốn Tần Dật Minh dễ sống, nếu không hôm nay anh đã không ở đây mà nhận nhiều tin tức như vậy.

Nghĩ đến đây, Trần Thiên cũng không còn mơ hồ, liền trực tiếp hỏi: "Nếu là như vậy, cô muốn hợp tác với tôi?"

"Xem như hợp tác!"

Y Nhu gật đầu, đồng thời thừa nhận, cũng không khỏi giải thích: "Kỳ thực, chuyện này đối với anh lợi nhiều hơn hại, còn với tôi thì ngược lại, cho nên tôi nghĩ anh không có lý do gì để không đồng ý."

"Nói như vậy tức là tôi nên đồng ý, có điều..."

Trần Thiên sảng khoái nói, nhưng cố tình nói lấp lửng nửa câu khiến Y Nhu tò mò.

"Có điều cái gì?"

“Có điều cô nói chuyện với tôi lâu như vậy cũng không nói được mục đích, cho nên tôi không thể cân nhắc lần hợp tác này.” Trần Thiên nói tiếp, không chỉ trực tiếp nói rõ mục đích, còn kèm theo một câu nhắc nhở: “Đương nhiên, ngoài chuyện này, tôi còn muốn biết cô định chỉ đường cho tôi như thế nào? "

"Tần Dật Minh hiện đang sống trong căn phòng trên cùng."

Y Nhu không nói thẳng nhưng đưa ra lời giải thích: “Nếu anh muốn làm phiền anh ta, sau này có thể tới đó bất cứ lúc nào, nhưng cũng phải biết rõ địa vị con trai trưởng của Tần Dật Minh trong Tần gia. Cho dù anh có làm tới mức không có chút sơ hở nào, cuối cùng nhất định cũng sẽ bị điều tra ra, và liên lụy đến cả Tô Ngưng Tuyết.”

Nghe vậy, Trần Thiên gật đầu, nhưng không nói chuyện, mà tiếp tục ra hiệu Y Nhu nói tiếp.

Dù sao những lời vừa nãy anh cũng chỉ tùy tiện nói, cho dù Tần Dật Minh thật sự làm chuyện này, anh cũng không thể đơn thương độc mã đi tìm đối phương, cho nên anh không có gì để phản bác lại lời nhắc nhở này.

Tuy nhiên, Y Nhu khi nhìn thấy cảnh này lại nghĩ rằng anh đã ngầm thừa nhận ý này, không chỉ gật đầu hài lòng mà còn tiếp tục nói ra mục đích thực sự.

"Nhưng nếu anh hợp tác với tôi, sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều."

"Trong tay tôi không chỉ nắm chặt nhược điểm của Tần Dật Minh, mà tôi còn biết điểm chí mạng của anh ta. Cho nên hợp tác với tôi anh chỉ lời chứ không lỗ. Tất nhiên, nếu tôi có thể cung cấp cho anh những thứ này, anh tất nhiên cũng phải trả công."

“Nhưng trả công cũng rất đơn giản. Đó là giúp tôi làm tay chân giải quyết rắc rối.”

Trần Thiên bất ngờ trước mục đích của Y Nhu, nhưng anh không có chút gì là muốn đồng ý.

Tuy rằng người phụ nữ này đã nói rất rõ ràng là muốn làm khó Tần Dật Minh, nhưng nếu chỉ vì mục đích này, anh cảm thấy đối phương không nhất thiết phải tìm mình, cho nên lắc đầu.

"Nếu cô chỉ là tìm một tên côn đồ, tại sao phải hao tâm tổn sức như vậy?"

"Anh nghĩ vai diễn này rất đơn giản sao?"

Y Nhu hỏi ngược lại Trần Thiên, không chỉ tự tin, mà còn tiếp tục giải thích: "Nếu chỉ là phản kích đơn giản, tôi có thể tìm người khác làm. Nhưng bây giờ tôi muốn Tần Dật Minh thân bại danh liệt. Anh nghĩ người bình thường có tư cách này sao?"

"Nói như vậy, quả thực có chút khó khăn!"

Trần Thiên không phản bác lại lời giải thích của Y Nhu, nhưng anh rất tò mò, hoài nghi hỏi một câu: "Nhưng có chuyện này bây giờ tôi vẫn không hiểu. Không biết cô có thể giải đáp giùm tôi không."

"Chuyện gì?"

Đối mặt với câu hỏi, Trần Thiên không chút do dự, lập tức hỏi: "Tại sao cô lại có thù với Tần Dật Minh? Có phải là do anh ta chơi chán cô rồi, chuẩn bị đá cô, cho nên mới cảm thấy không có mặt mũi, muốn báo thù anh ta?"

"Anh..."

Trước suy đoán bất ngờ, Y Nhu không chỉ tức giận trong nháy mắt mà sắc mặt cũng thay đổi.

Mặc dù Trần Thiên chỉ nói đùa, nhưng nó lại chọc ngoáy trúng nỗi đau của cô, làm cô lộ ra vẻ khó chịu.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, cô ấy cũng không nổi nóng, thay vào đó còn bình tĩnh hơn và trực tiếp gật đầu thừa nhận điều đó.

"Anh nói đúng, anh ta là đồ cặn bã, tôi chỉ muốn anh ta vĩnh viễn không ngóc đầu lên được."

Nghe vậy, Trần Thiên cười gật đầu.

Mặc dù anh biết người phụ nữ này nhất định sẽ không nói ra sự thật, nhưng qua lời dụ dỗ vừa rồi, cũng không khó để hiểu, người phụ nữ này trước kia có dính líu không ít với Tần Dật Minh.

Ngay cả khi anh không biết lý do xích mích thực sự của người phụ nữ này và Tần Dật Minh, nhưng anh chắc chắn rằng mục đích của đối phương không đơn giản chỉ là trả thù, điều này khiến anh hiếu kỳ về thân phận của Y Nhu một lần nữa.

"Xem ra đó thực sự là một món nợ tình cảm đẫm máu, được rồi, nếu đã như vậy, để tôi nói xem.”

Đối mặt với câu trả lời, Y Nhu chẳng những không để ý tới sự cố ý của Trần Thiên lúc nãy, mà còn mong đợi hỏi: "Anh chuẩn bị đồng ý rồi sao?"

"Đại khái là vậy!"

Trần Thiên gật đầu, cho đối phương một tín hiệu khả quan, nhưng sau đó trước khi người phụ nữ trả lời, anh tiếp tục nói: "Hiện tại tôi đã nắm sơ bộ về tình hình cụ thể. Tiếp theo hợp tác có thể tiến hành, nhưng cô phải đồng ý thêm một điều kiện."

“Điều kiện là gì?” Y Nhu tò mò lập tức hỏi Trần Thiên.

Đối mặt với câu hỏi, Trần Thiên không chút do dự mà trả lời: "Nói cho tôi biết thân phận thật sự của cô, hoặc là giúp tôi giải quyết chuyện này trước."

"Đừng vội từ chối, bởi vì chẳng có ai là kẻ ngốc cả. Tuy rằng tôi không biết mục đích của cô là gì, nhưng tôi biết cô không đơn giản chỉ là vì trả thù. Nhưng vì cô đã rất thẳng thắn chuẩn bị dùng tôi làm thế thân, tôi cũng chẳng cần phải đào sâu hơn làm gì."

"Dù sao mỗi người đều có một chút bí mật, huống hồ gì người không đơn giản như cô!"