Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 60: Lời Mời Ngoài Ý Muốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối mặt với lời giải thích, Diệp Khinh Nhu không hề yên tâm, ngược lại càng thêm khó hiểu.

"Án binh bất động thì tôi có thể hiểu, nhưng nếu không có kế hoạch, chúng ta cứ ngu ngốc chờ đợi như vậy sao?”

"Ừ, cứ chờ!"

Trần Thiên dứt khoát nói, đưa ra lời giải thích mơ hồ: "Tôi biết bây giờ trong bụng cô đầy hoài nghi, nhưng tôi hi vọng cô có thể tin tưởng tôi. Cơ hội sẽ sớm đến thôi, đến khi đó chúng ta thuận theo tình huống mà tùy cơ ứng biến cũng không muộn.”

Khi nghe điều này, Diệp Khinh Nhu không hỏi nữa, nhưng không kìm được mà lắc đầu.

Không phải cô không tin Trần Thiên, mà sau khi nghe ngóng mấy ngày qua, anh cảm thấy Trần Thiên không chỉ bốc đồng, liều lĩnh mà còn hành sự không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Nên sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô đành từ bỏ thuyết phục mà lên kế hoạch của riêng mình, bí mật điều tra chuyện này.

"Tôi không phải ngăn cản anh chờ đợi, nhưng tôi cũng hy vọng anh sẽ không cản trở tôi điều tra."

Trước thái độ của Diệp Khinh Nhu, Trần Thiên không do dự, lập tức đồng ý.

"Được!"

“Ngoài ra, trong quá trình điều tra, tôi hy vọng anh đừng hấp tấp, đặc biệt đừng đi gặp riêng Hàn Chấn Thiên!” Diệp Khinh Nhu thấy Trần Thiên vui vẻ đồng ý cũng không yên tâm. Suy nghĩ hồi lâu, cô nhắc thêm một câu: “Bởi vì đối với chuyện này mà nói, hắn rất có thể là manh mối duy nhất, hơn nữa còn là manh mối cực kỳ quan trọng."

"Đều có thể, chỉ cần cô có thể tuân thủ thỏa thuận vừa rồi, cô nói gì tôi cũng có thể đồng ý!"

Trần Thiên khẳng định một lần nữa, Diệp Khinh Nhu mặc dù bất ngờ, nhưng cũng không nói gì bởi vì lần này không có gì để bàn luận.

"Nếu đã như vậy, tôi đi trước đây, lát nữa tôi sẽ tìm người giải quyết những mục tiêu này, hai người đi lên đi."

Nghe vậy, Trần Thiên gật đầu và quay sang Tô Ngưng Tuyết.

Mặc dù Tô Ngưng Tuyết một bụng đầy hoài nghi, cũng không hiểu họ đang nói gì, nhưng thấy Trần Thiên không sao, bản thân cũng đã vượt qua nguy hiểm, cô cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đổi chủ đề.

"Hôm nay anh qua phòng của tôi canh chừng được không? Tôi sợ bọn họ trở lại lần nữa!"

Yêu cầu của Tô Ngưng Tuyết khiến Trần Thiên ngạc nhiên, dù sao đây cũng là chuyện chưa từng xảy ra, nhất là trước mặt người ngoài, đồng thời không ngờ tới, cũng gật đầu theo lý giải.

"Đừng lo, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể chạm vào một sợi tóc của cô."

Nói đến đây, để Tô Ngưng Tuyết thả lỏng, anh cố ý cười rồi xoay người.

"Đi thôi, hi vọng cô vẫn có thể có một giấc mộng đẹp!"

...

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh mặt trời sớm chiếu vào phòng của Tô Ngưng Tuyết, Trần Thiên cũng đồng thời mở mắt ra.

Tuy vụ tai nạn ngày hôm qua khiến cả hai đều kiệt sức nhưng rất may là lúc nửa đêm không xảy ra chuyện gì nữa nên cả hai đều khôi phục trạng thái bình thường.

"Lát nữa tôi sẽ đến công ty họp, mười giờ đến nhà máy. Lúc đó anh sẽ đi cùng tôi."

"Không vấn đề gì!"

Đối với sự sắp xếp và yêu cầu của Tô Ngưng Tuyết, Trần Thiên đồng ý mà không cần suy nghĩ gì.

Dù sao bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, bây giờ ngoài danh nghĩa là chồng của Tô Ngưng Tuyết, anh còn là một tài xế bảo vệ bán thời gian, cho nên anh đương nhiên sẽ không do dự yêu cầu nhỏ này.

Nhưng anh không ngờ rằng ngay khi vừa đưa Tô Ngưng Tuyết đến công ty, anh lại nhận được một cuộc gọi lạ.

"Alo, tìm ai vậy?"

Trần Thiên không từ chối cuộc gọi, bởi vì anh đang hoài nghi cuộc gọi này, nhưng không ngờ, khi cuộc gọi được kết nối, lại truyền đến một một giọng nói mê hoặc.

"Còn nhớ tôi không? Chúng ta vừa mới gặp mấy hôm trước!"

Nghe vậy, Trần Thiên sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên một bóng người, anh kinh ngạc.

"Y Nhu? Sao cô lại tìm tôi? Có chuyện gì sao?"

“Xem ra anh có trí nhớ tốt đó, vẫn còn nhớ ra tôi!” Y Nhu không trả lời câu của Trần Thiên, mà cảm thán một câu.

Trần Thiên không nói gì, không phải vì không muốn mà là anh đang cố gắng đoán dò ý đồ của đối phương.

"Bây giờ có thời gian không? Ra ngoài gặp mặt đi, tôi có chuyện muốn tìm anh!"

Đối với câu hỏi của Y Nhu, Trần Thiên thậm chí không kịp nghĩ, theo bản năng hỏi: "Có chuyện gì?”

"Chuyện của Ngưng Tuyết!"

Y Nhu không giấu diếm mục đích của mình, sau khi trả lời, cô chủ động giải thích: "Tôi đã biết chuyện tối qua xảy ra rồi. Nếu anh không muốn Ngưng Tuyết bị tấn công lần nữa, thì tốt hơn hết anh nên gặp tôi ngay bây giờ, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng!"

Nghe lời giải thích, Trần Thiên rất ngạc nhiên nhưng cũng rất phiền muộn.

Đặc biệt là câu nói thất vọng đó khiến anh phải vặn lại: "Tại sao không được làm cô thất vọng? Chẳng lẽ cô gì của tôi sao?"

"Không quan trọng tôi là ai, quan trọng là anh vẫn muốn bảo vệ Ngưng Tuyết nữa không?"

Trước câu trả lời thẳng thắn của Y Nhu, Trần Thiên rất ngạc nhiên.

Dù không ngờ người phụ nữ này lại “nhiệt tình” như vậy nhưng ngẫm rằng đối phương chắc là lai giả bất thiện, ngẫm nghĩ rồi cũng chuẩn bị đồng ý.

Dù gì thì anh cũng đã giữ bí mật chuyện ngày hôm qua hết mức có thể, người phụ nữ này có thể biết được, tất nhiên cũng phải có mục đích gì, cộng thêm sự hoài nghi của anh trước đây, nên bây giờ gặp mặt cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng không ngờ trước khi anh đồng ý thì người phụ nữ lại lên tiếng.

"Thời gian của tôi rất quý giá, tôi không thể để anh lãng phí nó như vậy. Nếu anh muốn đến, địa điểm là ở khách sạn Thiên Hải, nơi lần trước gặp Ngưng Tuyết. Tôi sẽ gửi số phòng cho anh sau. Nếu không muốn đến, anh cứ trực tiếp cúp điện thoại, xem như hôm nay tôi chưa từng tìm anh.”

Đối mặt với sự thúc giục, Trần Thiên cho dù không ngạc nhiên nhưng vẫn cảm nhận được sự khẩn trương của đối phương.

Mặc dù không biết tại sao Y Nhu lại mời anh vào lúc này, nhưng nghĩ đến sự nghi ngờ của anh đối với người phụ nữ này, dứt khoát không do dự nữa, liền đồng ý.

"Yên tâm, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến."

Nghe đến đây, Y Nhu mỉm cười và cúp máy.

Mặc dù Trần Thiên rất bất ngờ trước lời mời, nhưng cũng nhanh nhóng lấy lại phải ứng, gọi điện thoại cho Diệp Khinh Nhu.

"Tìm tôi có chuyện gì? Lẽ nào anh có kế hoạch gì sao?”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thiên không chút do dự, lập tức hỏi: "Giúp tôi kiểm tra vị trí của Tần Dật Minh, đặc biệt là tối hôm qua, xem anh ta đã đi đâu!"

"Kiểm tra ngay bây giờ sao?"

Diệp Khinh Nhu bất ngờ trả lời, khó hiểu nói: "Anh có phải đã điều tra ra được gì rồi không? Là Tần Dật Minh làm chuyện này sao? Có vẻ có chút không hợp lý."

"Đừng đoán mò nữa, cô cứ làm những gì tôi nói."

Trần Thiên không giải thích, dù sao đây cũng chỉ là quyết định nhất thời của anh, vì vậy anh phải nhắc nhở thêm lần nữa: "Còn nữa, bất kể có kết quả hay không, trong vòng nửa tiếng nhất định phải báo cho tôi biết tin, sau đó tuyệt đối đừng quấy rầy tôi!"

"Trần Thiên, anh làm sao vậy? Tại sao càng ngày càng khó hiểu vậy?"

Diệp Khinh Nhu bắt đầu lo lắng, không phải vì cái gì khác, chỉ là sự bốc đồng của Trần Thiên thật sự khiến cô lo lắng.

Tuy nhiên, Trần Thiên phớt lờ những điều này, mà tiếp tục quyết định để Tô Ngưng Tuyết hủy bỏ tất cả lịch trình buổi sáng.

Dù sao lúc đặc biệt anh cũng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên không đợi Diệp Khinh Nhu mở miệng, anh đã chặn đầu trước một câu đảm bảo.

"Đừng hỏi cái gì, tin tưởng tôi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, buổi trưa có lẽ sẽ có tin tức."
« Chương TrướcChương Tiếp »