Chương 59: Kế Hoạch Cẩn Mật

Mười phút sau, Trần Thiên gấp gáp về đến biệt thự.

Biệt thự lúc này đầy rẫy nguy hiểm, mục tiêu mai phục không dưới mười người.

Tuy rằng anh không ngờ đối phương lại bành trướng như vậy, nhưng bên cạnh đó cũng cho thấy kế hoạch hôm nay rất quan trọng, cho nên anh sẽ không khách sáo nữa mà trực tiếp ở bên ngoài đánh một trận hoành tráng.

"Lão hổ không phát uy, lại thật sự cho rằng tôi là một con mèo bệnh. Hôm nay tiểu gia tôi sẽ cho các người có đi mà không có về!"

Trần Thiên bắt đầu nổi giận, ra tay với từng tên một.

Mặc dù anh không biết những người này có kế hoạch ra tay với Tô Ngưng Tuyết hay không, nhưng anh biết rõ, đối phương đến đây đông như vậy nhất định không chỉ vì bí mật của Tô gia, vì vậy để bảo vệ Tô Ngưng Tuyết, cũng vì làm rõ được chân tướng, nên anh quyết định bộc lộ hết thực lực của mình.

Tuy nhiên, nhìn thấy anh ra tay, đối phương dường như cũng có chuẩn bị, nhất là khi người của mình liên tiếp bị đánh bại, tên cầm đầu lập tức thay đổi chủ ý.

"Trần Thiên quay lại rồi, mọi người lập tức rút lui ra ngoài!"

Nghe thấy mệnh lệnh, những người mai phục còn lại không chút chần chừ, lập tức quay người bỏ chạy.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên cũng không cố gắng ngăn cản mà lập tức tập trung vào kẻ cầm đầu, vội vàng đuổi theo.

"Anh thật sự cho rằng có thể chạy thoát sao? Thật là ngây thơ!"

Ánh mắt Trần Thiên thay đổi, trong nháy mắt lạnh đến thấu xương, lộ ra sát khí!

Mặc dù tên cầm đầu rất dè chừng luồng sát khí này, nhưng vì luôn giữ khoảng cách với Trần Thiên nên hắn đã bỏ đi sau khi ra lệnh.

Mặc dù tưởng rằng Trần Thiên quay lại rồi, hôm nay cùng lắm là kế hoạch thất bại, nhưng không ngờ Trần Thiên vốn cách hắn xa như vậy, chẳng những nhanh chóng đuổi kịp, mà khi hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị anh giáng một đòn nặng nề!

"Bịch."

Tên bỏ trốn không hề chuẩn bị, sau khi bị đấm, hắn lập tức phun ra một ngụm máu.

Dù vậy, Trần Thiên vẫn không bỏ qua, mà còn có ý định tiếp tục ra tay.

Nhưng không ngờ anh còn chưa kịp hành động thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có nguy hiểm, vội vàng né qua một bên.

"Viu!"

Né thoát trong nháy mắt, Trần Thiên nghe thấy tiếng súng.

Dù không ngờ rằng đối phương vẫn còn hậu phương, nhưng sau khi định thần lại, anh lập tức nhận ra tên bỏ chạy đã tắt thở rồi, điều này làm anh chau mày.

"Xem ra hôm nay kế hoạch của bọn chúng không chỉ có một, mà còn phái đến cả cao thủ!"

Trần Thiên ngạc nhiên trước sự kỹ lưỡng của đối phương, dù không muốn mất manh mối, nhưng nhìn thấy mục tiêu đã chết, anh không chần chừ nữa mà quyết định từ bỏ.

Suy cho cùng, lúc này sự an toàn của Tô Ngưng Tuyết mới là hàng đầu, vì vậy anh định quay lại xem xem.

Nhưng anh không ngờ rằng sau khi trở về, anh không chỉ nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết, mà còn có cả Diệp Khinh Nhu, điều này khiến anh một lần nữa kinh ngạc.

"Tại sao cô lại ở đây?"

Trần Thiên rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của Diệp Khinh Nhu, nhưng ngay sau đó anh liền dời ánh mắt về phía Tô Ngưng Tuyết và tiếp tục hỏi: "Sao rồi, cô có bị thương không?"

"Tôi không sao!"

Tô Ngưng Tuyết lắc đầu trả lời, cô muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Dù sao cuộc công kích vừa rồi quá đột ngột, bây giờ bỗng nhìn thấy Trần Thiên quay lại, nhất thời có chút không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, thấy Tô Ngưng Tuyết không có chuyện gì, Trần Thiên không lo lắng nữa mà quay sang Diệp Khinh Nhu.

Chưa đợi anh mở miệng, Diệp Khinh Nhu đã cho anh một câu trả lời bất ngờ.

"Lúc nãy Tô tiểu thư gọi tôi đến."

"Tô Ngưng Tuyết?"

Trần Thiên sững sờ nhìn Tô Ngưng Tuyết một lần nữa.

Tô Ngưng Tuyết thấy thế, ngay lập tức giải thích: "Lúc đầu, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi anh rời đi, tôi cũng liền tỉnh dậy. Mặc dù tôi không biết anh đã đi đâu, nhưng để đề phòng, tôi liền gọi cho cảnh sát Diệp, nhưng tôi không ngờ sau đó..."

Tô Ngưng Tuyết không nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đó là chuyện thực sự đã xảy ra.

Mặc dù Trần Thiên không ngờ cô sẽ đề phòng trước, nhưng nhờ vậy mà Diệp Khinh Nhu mới có thể ngăn cản hành động của những người đó, kéo dài thời gian để anh quay lại. Vì vậy nghĩ đến đây, anh không chần chừ nữa mà trực tiếp cảm ơn Diệp Khinh Nhu.

"Chuyện hôm nay may mà có cô. Nếu không có cô, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!"

Nghe vậy, Diệp Khinh Nhu lộ ra vẻ ngạc nhiên, dù sao thì Trần Thiên trước đây chưa từng nói điều như vậy với cô, nên bộ dạng bây giờ làm cô không khỏi bất ngờ.

Tuy nhiên, bất ngờ thì bất ngờ, nhưng không khó để cô hiểu được mức độ nghiêm trọng của cuộc tấn công hôm nay, đặc biệt là có thể làm Trần Thiên mắc lừa, cô càng hiểu rõ kẻ chủ mưu chuyện này không hề đơn giản, nên mới hỏi một câu.

"Anh có manh mối nào không? Tôi bắt sống được một tên, nhưng đã thoi thóp rồi. Cho dù có sống sót, tôi đoán cũng sẽ không thể hỏi ra bất kỳ thông tin hữu ích nào."

Đối mặt với câu hỏi, Trần Thiên liếc nhìn Diệp Khinh Nhu, rồi nghĩ đến lão Ưng.

Mặc dù không mong gặp được người quen hôm nay, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy, anh không chút do dự, trực tiếp lắc đầu.

"Không có, tôi đuổi theo hắn nửa tiếng mới đuổi kịp, sau đó liền lập tức quay lại.”

Khi nghe lời giải thích, Diệp Khinh Nhu ngay lập tức cau mày.

Bởi vì bản năng nói cho cô biết, Trần Thiên không nói thật, cô muốn hỏi thêm một câu.

Chỉ là lời nói vừa tới môi, nhìn thấy dáng vẻ im lặng không đáp của Trần Thiên, cô lập tức hiểu rằng có hỏi cũng như không, lúc này mới thay đổi sự chú ý.

"Anh cảm thấy ai là người đứng sau màn kịch này? Có phải là Hàn Chấn Thiên không?"

“Không phải Hàn Chấn Thiên, nhưng hắn chắc chắn không thoát khỏi liên quan!” Trần Thiên khẳng định đáp, nhất là khi nghĩ đến lời nhắc nhở của lão Ưng, trong mắt anh lộ ra vẻ không cam tâm.

"Nếu đã vậy, hiện tại anh còn có mục tiêu nào đáng ngờ không?"

Trần Thiên lắc đầu, nhưng không lên tiếng trả lời.

Vì anh không ngờ cuộc tấn công hôm nay lại phức tạp như vậy, không chỉ hết mắt xích này đến mắt xích khác mà kế hoạch cũng vô cùng cẩn mật, cho nên dù anh biết tên độc thủ này đang ở Giang Hải, cũng chỉ biết im lặng vì không có manh mối.

"Đúng rồi, lúc cô vừa mới tới đây có thông báo cho người khác không?"

“Không!” Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Trần Thiên, Diệp Khinh Nhu ngạc nhiên, sau đó giải thích: “Nhận được cuộc gọi của Tô tiểu thư tôi liền vội vàng qua đây. Sao vậy, anh nghi ngờ bên phía đồn cảnh sát có nội gián sao? "

Nghe vậy, Trần Thiên lắc đầu đáp: "Có lẽ không phải là nội gián!"

"Vậy ý anh là gì?"

Đối mặt với nghi vấn, Trần Thiên không lập tức giải thích, mà cẩn thận suy nghĩ trong đầu, sau đó mới tiếp tục đáp: “Từ nay về sau, cô không nên nhúng tay vào chuyện này, cũng đừng nói cho người khác biết chuyện cô từng tới đây, trước đây như thế nào thì từ ngày mai cứ tiếp tục như thế đó.”

Diệp Khinh Nhu ngạc nhiên trước sự sắp xếp của Trần Thiên, lập tức hỏi: "Tại sao anh muốn tôi giấu giếm? Lẽ nào anh có kế hoạch khác sao?"

"Có kế hoạch, nhưng trước mắt vẫn chưa có manh mối!"

Trần Thiên gật đầu đáp, nhưng không hề nói ra sắp xếp thật sự.

Dù sao bây giờ anh không hề biết gì về mục tiêu, việc duy nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi, vì vậy nghĩ đến đây, anh lại nói thêm một câu.

"Tôi biết hiện tại cô đang rất bối rối, nhưng càng lúc này, cô càng cần phải bình tĩnh."

"Nhất là sau khi kế hoạch thất bại, sau này bọn chúng có thể sẽ có những hành động khác, nên nếu muốn chúng lộ ra chân tướng, thì tiếp theo chúng ta phải án binh bất động trước.”