Chương 58: Một Bí Mật Một Mạng Người

Nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, Trần Thiên sửng sốt không nói nên lời.

Bởi vì người bị bắt trước mặt không phải ai khác, mà chính là Lão Ưng năm xưa từng hợp tác chung khiến anh không thể tin được.

"Sao lại là anh?"

Nghe thấy câu hỏi, lão Ưng không hề lúng túng, mà còn bình tĩnh hỏi: "Tại sao không thể là tôi?"

"Anh..."

Trần Thiên cứng họng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào, nhất là khi nhìn thấy đối phương vô cùng bình tĩnh, cảm giác khó tả lập tức ùa vào trong lòng.

Tám năm trước, khi Trần Thiên chưa ở rể Tô gia mà ở bên ngoài làm nhiệm vụ.

Khi đó anh phong quang vô hạn, cho dù chỉ có thể hưởng thụ loại vinh dự này ở trong nhóm, nhưng đó là những ngày tháng đáng nhớ nhất của anh.

Mà không chỉ vậy, anh còn nhớ rất rõ chuyện mình quen biết với lão Ưng.

Đó là một việc ngoài ý muốn, lão K nhận được một nhiệm vụ khó khăn.

Khi đó, những người còn lại trong tiểu đội đều đang bôn ba ở bên ngoài, duy chỉ một mình Trần Thiên rảnh rỗi, vì vậy anh xung phong nhận việc, chuẩn bị đảm nhận nhiệm vụ này một mình.

Lão K biết được tự nhiên có chút lo lắng, liền chuẩn bị đi cùng anh.

Tuy nhiên, bất ngờ thay, lúc này lão Ưng đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài bất ngờ quay trở về, thông báo với lão K rằng nhiệm vụ đã thất bại. Vì vậy, để lão Ưng không bị trừng phạt, anh đã chủ động xin hợp tác với lão Ưng, định để lão Ưng tận dụng cơ hội này lấy công chuộc tội.

Lão Ưng nghe tin, vô cùng cảm kích, lập tức đồng ý.

Dù sao phi vụ trước đã thất bại, đều vì sự sơ suất của hắn, vốn dĩ khi trở về đã sẵn sàng chịu hình phạt, không ngờ lại được Trần Thiên cứu giúp. Nên sau khi nhận ơn này, hắn đã nắm chắc mười phần tinh lực, hỗ trợ Trần Thiên xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó lão K biết được, không những không đề cập đến hình phạt mà còn kết thành nhóm cộng sự.

Cũng vì điều này, bọn họ đã làm việc cùng nhau trong suốt nửa năm.

Tuy nhiên, êm đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, trong lần làm nhiệm vụ tiếp theo, lão Ưng không biết là đầu óc chập mạch kiểu gì, không những tự tiện hành động mà còn gây ra hậu quả nghiêm trọng. Lão K biết tin, quyết định khai trừ ngay lúc đó.

Kể từ đó, Trần Thiên không bao giờ nhìn thấy lão Ưng nữa.

Ngay cả bây giờ, anh cũng không biết vì sao khi đó lão Ưng lại bốc đồng như vậy, cho nên sau tám năm xa cách, gặp lại đối phương lần nữa, anh không tránh khỏi có chút kích động.

"Tại sao hồi đó anh lại làm như vậy? Còn nữa, anh đầu quân cho Hàn Chấn Thiên từ khi nào?"

Nghe Trần Thiên mở miệng, lão Ưng nhìn anh với ánh mắt phức tạp, sau đó lắc đầu: "Không có lý do. Muốn rời đi rồi thì không thể ở lại nữa!"

Đối mặt với câu trả lời này, Trần Thiên không khỏi lắc đầu.

Bởi vì anh không bao giờ mong đợi, người cộng sự mà anh đã từng không có gì để giấu diếm giờ đây lại giống như một người xa lạ, điều này làm anh thất vọng, đồng thời từ bỏ truy hỏi.

Dù sao thái độ của lão Ưng cũng đã rất rõ ràng, chính là không muốn nhắc tới chuyện đã qua nữa, nên anh cũng không đả động tới làm gì.

Tuy nhiên, khi kéo suy nghĩ của mình quay trở về hiện tại, nhìn thấy tình cảnh của lão Ưng, anh ngẫm nghĩ và vẫn phải nói ra những lời khó xử.

"Lão Ưng, tôi không biết anh đầu quân cho Hàn Chấn Thiên từ lúc nào, nhưng bây giờ chúng ta đang ở hai phía đối lập, cho nên..."

Trần Thiên không nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng, có nghĩa là cần động thủ rồi.

Mặc dù lão Ưng ngạc nhiên trước câu trả lời của Trần Thiên, nhưng nghĩ đến tình huống của hắn, liền không phản kháng nữa mà trực tiếp nhắm mắt lại.

"Ra tay đi, hi vọng cậu có thể cho tôi một trận đã đời!"

Nghe vậy, Trần Thiên lập tức vung tay lên, nhưng chần chừ vẫn chưa hạ xuống.

Dù sao tình nghĩa năm xưa cũng là thật, cho dù bây giờ anh không nên mềm lòng, nhưng nghĩ lão Ưng tội không đáng chết, anh do dự lần thứ ba, quyết định từ bỏ.

"Anh đi đi. Sau này đừng để tôi gặp lại!"

Trần Thiên nói xong liền xoay người rời đi không đợi lão Ưng phản ứng.

Nhìn thấy cảnh này, lão Ưng rất ngạc nhiên.

Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Thiên sẽ để hắn đi, điều này khiến hắn lập tức nhíu mày.

"Trần Thiên!"

Trần Thiên dừng lại khi nghe thấy tiếng kêu, nhưng không quay đầu.

Anh không biết lão Ưng có ý gì, nên anh sẵn sàng cho đối phương một cơ hội cuối cùng.

Tuy nhiên, khi anh đang mong đợi đối phương tiết lộ tâm tư, thì lão Ưng sau lưng anh đã nói một câu mà anh không ngờ tới.

"Kỳ thật, tôi hôm nay chỉ có trách nhiệm dụ dỗ cậu ra ngoài, không có ý gϊếŧ cậu!"

“Ý của anh là?” Trần Thiên ngây người một lát, lại lần nữa kinh ngạc.

Bởi vì anh không ngờ lão Ưng sẽ nói ra những lời này làm cho anh ý thức được mọi chuyện, lập tức nhìn về phía đối phương: "Tại sao nói với tôi chuyện này? Lẽ nào anh định cải tà quy chánh sao?"

"Cậu vẫn còn mười phút. Nếu cậu không quay lại kịp, kế hoạch của họ sẽ thành công."

Lão Ưng hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Trần Thiên không hề di chuyển, mà tiếp tục khiên trì.

"Tại sao? Cho tôi một lý do?"

Thấy Trần Thiên cố chấp, lão Ưng không ngạc nhiên, ngược lại thở dài một hơi.

Bởi vì hắn vốn dĩ cũng định chịu chết rồi, nếu không phải là Trần Thiên nương tay, hắn sẽ không kích động nói ra kế hoạch, điều này khiến hắn hối hận, nhưng hắn không thể không đưa ra một lời giải thích.

"Một bí mật một mạng người, cậu còn chín phút!"

Đối mặt với lời giải thích và nhắc nhở, Trần Thiên một lần nữa ngạc nhiên.

Mặc dù không hy vọng lão Ưng sẽ giao dịch với mình bằng cách này, nhưng nghĩ rằng lời nói của lão Ưng không phải không có căn cứ, anh không chần chừ nữa, liếc nhìn đối phương, rồi chuẩn bị quay về.

Dù sao bây giờ anh cũng đã cách biệt thự khá xa, mười phút đối với anh là rất khó khăn, cho nên không thể chậm trễ nữa.

Mặc dù đi thì vẫn phải đi, nhưng anh không quên chỉ điểm cho lão Ưng, liền nhắc nhở một câu.

"Lần này bỏ đi, hy vọng lần sau gặp mặt, tôi sẽ có cơ hội báo đáp ân tình này cho anh!"

Nói xong, Trần Thiên không do dự nữa, phóng về biệt thự với tốc độ cực nhanh.

Dù không biết ai là người bày mưu tính kế tối nay, nhưng rõ ràng là anh đã nắm được kế điệu hổ ly sơn của đối phương, nếu không có lão Ưng nhắc nhở, có lẽ anh đã không phát hiện ra kế hoạch này.

Vì vậy trên đường trở về, anh nghĩ lại không khỏi sợ hãi.

Chỉ là sợ thì sợ, Trần Thiên vẫn hiểu rõ trận đấu hôm nay nhất định không phải do Hàn Chấn Thiên dàn dựng. Bởi vì nếu là ông ta, hai lần tấn công đầu tiên sẽ không thất bại, cho nên anh biết rằng sau lưng Hàn Chấn Thiên nhất định phải có người khác bày trò.

Tuy rằng Trần Thiên vẫn không biết hắn là ai, nhưng tình huống hôm nay đã vượt xa dự đoán của anh.

Nhất là khi lão K đã tiết lộ trước tình hình, bọn họ vẫn có thể bố trí cẩn thận như vậy, điều này càng chứng tỏ đối phương là cao thủ tính toán.

Không chỉ vậy, sự uy hϊếp của tên này cũng rất lớn.

Hắn không chỉ lợi dụng Hàn Chấn Thiên để ngụy trang, mà còn thu phục những người như lão Ưng để bán mạng cho mình, điều này khiến anh cảm thấy hóc búa, đồng thời càng quyết tâm ngăn chặn âm mưu đêm nay.

Không vì điều gì khác, chỉ là vì phá vỡ cục diện này, đối phương mới có thể lộ ra chân tướng, mà anh mới có cơ hội phản công!