Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 55: Bảo Anh Chịu Trách Nhiệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe câu này, Tô Ngưng Tuyết nhất thời sửng sốt.

Mặc dù cô đoán trước có lẽ cô gái này quen biết Trần Thiên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của Trần Thiên, trong lòng cô cũng có chút căng thẳng.

"Trần Thiên, cuối cùng anh cũng chịu ra rồi!"

Nhìn thấy Trần Thiên bước tới, Bạch Dĩ Hân không chỉ lạnh giọng mà còn châm chích nói: "Tôi còn tưởng anh cố ý chơi trò mất tích, chuẩn bị làm con rùa rụt đầu chứ."

Đối mặt với lời khiển trách, Trần Thiên có chút gượng gạo.

Mặc dù anh không ngờ vị khách không mời là Bạch Dĩ Hân, nhưng anh biết mục đích đối phương tới đây, vì vậy anh không giải thích, quay sang Tô Ngưng Tuyết nói:

"Vừa rồi có sao không? Cô ấy đúng là đến tìm tôi, để tôi đưa cô ấy đi."

Nói xong, không đợi Tô Ngưng Tuyết kịp phản ứng anh đã nhanh chóng đi về phía Bạch Dĩ Hân.

Tuy nhiên, Bạch Dĩ Hân dường như đã nhìn thấu tâm tư tránh né của Trần Thiên, nhanh trí đi trước một bước.

"Trần Thiên, anh sợ rồi sao? Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?"

Nghe đến đây, Trần Thiên tính bác bỏ, nhưng vô tình nhìn thấy sự nghi hoặc trên khuôn mặt của Tô Ngưng Tuyết.

Hiển nhiên, Tô Ngưng Tuyết cũng là có ý này, khiến anh lập tức từ bỏ kế hoạch đi ra ngoài.

"Được rồi, nếu đã như vậy thì nói luôn đi. Tới đây tìm tôi có chuyện gì? Trước đây không phải tôi đã nói rõ với cô rồi sao?"

"Nói rõ ràng cái gì? Anh đến một câu xin lỗi còn không nói đã muốn đá tôi, làm sao có thể dễ dàng như vậy?"

Bạch Dĩ Hân lạnh giọng nói, lời nói không chỉ sắc bén, mà ý tứ càng thêm hiểu lầm, làm Trần Thiên không thể không cắt ngang giải thích.

"Chờ đã, cô nói rõ trước đi, tôi chỉ là lợi dụng cô, sao lại biến thành đá cô vậy?”

Đối với lời nhắc nhở này, Bạch Dĩ Hân không đồng ý, tiếp tục phẫn nộ trả lời: "Nói như vậy nghĩa là anh không thừa nhận chuyện anh là bạn trai của tôi sao?"

Nghe xong câu chất vấn, Trần Thiên bất lực lắc đầu, nhìn Tô Ngưng Tuyết.

Suy cho cùng, hôm nay Bạch Dĩ Hân cố ý tới đây bới móc, anh tính giải thích với Tô Ngưng Tuyết trước, sau đó sẽ tự mình giải quyết. Không ngờ Bạch Dĩ Hân lại nhìn thấu suy nghĩ của anh, chủ động tiến đến khoác tay anh.

"Cô làm gì vậy?"

Bạch Dĩ Hân không đồng ý, khıêυ khí©h nói: "Chẳng làm gì hết. Tôi chỉ muốn anh chịu trách nhiệm!"

"Chịu trách nhiệm?"

Trần Thiên lại sững sờ, vô thức hỏi: "Tôi không liên quan gì đến cô, cô bắt tôi chịu trách nhiệm gì?"

"Trước kia không phải anh nói muốn làm bạn trai của tôi sao? Sao nào? Bây giờ lại không dám thừa nhận?"

Đối mặt với một câu chất vấn khác, Trần Thiên muốn bác bỏ, nhưng bị cắt ngang bởi người đối diện là Tô Ngưng Tuyết.

"Trần Thiên, làm sao vậy? Hai người có quan hệ gì?"

Nghe vậy, Trần Thiên lại lắc đầu thở dài.

Vốn dĩ anh không muốn nói ra chuyện này, nhưng do Bạch Dĩ Hân chơi xấu, anh nghĩ hay là nói đầu đuôi chuyện này ngắn gọn ra cho rồi. Chỉ là khi nói, anh cố tình giấu Tô Thuần Nhi, chỉ nhấn mạnh nhiệm vụ thử thách của Bạch Ngưng Băng.

"Chuyện đại khái là như vậy. Tôi vốn dĩ chỉ muốn làm bạn với cô ấy nhưng cô ấy lại ngoan cố đòi tôi đồng ý làm bạn trai. Lúc đó thời gian gấp gáp, không còn cách nào khác mới ra hạ sách này. Tôi cứ nghĩ chỉ là câu nói đùa thôi, ai ngờ cô ấy lại xem là thật như vậy."

Sau khi nghe lời giải thích, tâm trạng lo lắng ban đầu của Tô Ngưng Tuyết lập tức nhẹ nhõm.

Mặc dù cô rất ngạc nhiên bản thân sẽ như thế này, nhưng vì đây là một sự hiểu lầm, cô ngay lập tức mất đi sự hứng thú lúc nãy và đứng lên.

"Nếu đã như vậy, hai người ở đây nói chuyện, tôi có việc phải tới phòng tài vụ một chuyến."

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi trước khi họ kịp phản ứng.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên mỉm cười, nhưng Bạch Dĩ Hân lại khó chịu.

"Trần Thiên, trước kia anh chỉ là nói giỡn sao?"

"Lẽ nào cô xem là thật?"

Trần Thiên cười đáp lại, sau đó buông cô gái ra: "Bạch Dĩ Hân, tôi biết cô hôm nay tới đây là có ý gì, không phải chỉ muốn làm cho tôi khó xử sao? Làm sao bây giờ? Cô tính sai rồi?"

"Anh…"

Bạch Dĩ Hân tức giận điên lên, vốn dĩ hôm nay tới đây là muốn hỏi tại sao Trần Thiên lại cố tình tránh mặt cô, giờ xem ra cô đã bị lừa rồi. Hơn nữa, Trần Thiên và Tô Thuần Nhi cùng nhau đùa bỡn, làm sao mà cô nuốt được cục tức này.

"Trần Thiên, đừng tưởng rằng mẹ tôi cho anh mượn tiền, là anh có thể bình chân như vại rồi, đợi đó cho tôi, nhất định tôi sẽ làm cho anh hối hận!"

Nói xong, chưa kịp đợi Trần Thiên trả lời, cô gái đã lập tức xoay người rời đi.

Dù không ngờ trò hề lại kết thúc nhanh như vậy, nhưng do chuyện rắc rối đã giải quyết xong, anh cũng không bận tâm chuyện này nữa, cũng đi ra ngoài.

Dù sao đi vay tiền cũng là chuyện của anh và Bạch Ngưng Băng, bây giờ đã đạt được mục đích, anh không bận tâm đến thái độ

của Bạch Dĩ Hân.

Tuy nhiên, anh không ngờ rằng chỉ một tiếng sau khi Bạch Dĩ Hân rời đi, anh lại nhận được cuộc gọi từ Bạch Ngưng Băng, điều này khiến anh rất kinh ngạc.

"Bạch tiểu thư, sao lại gọi điện cho tôi vào lúc này? Có chuyện gì sao?"

Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Thiên có chút hoài nghi hỏi, nhưng Bạch Ngưng Băng bên kia đầu dây có chút tức giận, trực tiếp nói ra mục đích.

"Đương nhiên là có chuyện, tôi hỏi cậu, cậu đã hứa với con gái tôi làm bạn trai của nó rồi đúng không?"

Đối mặt với chất vấn, Trần Thiên muốn phủ nhận, nhưng nghĩ đến Bạch Dĩ Hân vừa mới đến làm ầm ĩ, liền kết luận cô gái nhỏ bé này sau khi trở về nhất định sẽ cùng với Tô Thuần Nhi thêm dầu thêm mỡ hãm hại anh, nên anh nhất thời đổi ý, trực tiếp thừa nhận.

"Đúng, tôi đã hứa, nhưng đó chỉ là một lời ứng biến!"

Bạch Ngưng Băng không để ý đến lời giải thích của Trần Thiên, mà tiếp tục chất vấn: "Ứng biến chỉ để vay tiền, đúng không?"

"Đúng!"

Trần Thiên thừa nhận một lần nữa, bởi vì anh tin rằng Bạch Ngưng Băng có chỉ số IQ rất cao, sẽ không nghĩ đó là thật, vì vậy anh không cảm thấy có gì bất ổn.

Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp mức độ tin tưởng của Bạch Ngưng Băng đối với con gái mình. Không đợi anh giải thích lại, đã nhận được một tin tức khiến anh vô cùng kinh ngạc.

"Nếu đã như vậy thì tại sao cậu lại đυ.ng tay đυ.ng chân với con gái tôi?"

Trần Thiên sửng sốt, nhưng nghĩ đến Bạch Dĩ Hân đang trả thù, lập tức hỏi: "Động tay động chân? Tin này ở đâu ra? Có phải cô đã hiểu lầm cái gì rồi?"

Bạch Ngưng Băng phớt lờ lời giải thích của Trần Thiên,

tiếp tục chất vấn: “Tôi có hiểu nhầm hay không không cần cậu quản, bây giờ cậu cho tôi biết có phải hay không?”

Nghe vậy, cho dù Trần Thiên có cố gắng giải thích, nhưng cũng hiểu ý trách móc của đối phương, lập tức thay đổi cách giao tiếp, tiếp tục nói.

"Tôi không biết hiện tại cô tìm tôi là có mục đích gì, nhưng cô nên biết tôi căn bản sẽ không đối xử với cô ấy thế nào cả, nếu không lão K cũng sẽ không giới thiệu tôi đi tìm cô. Tất nhiên, cô tìm tôi là có mục đích. Nên cứ nói thẳng đi, tiết kiệm thời gian.”

Trước sự thẳng thắn của Trần Thiên, Bạch Ngưng Băng không do dự, lập tức nói rõ điều kiện.

"Tôi có thể tin rằng cậu không làm gì Dĩ Hân, nhưng chuyện này là do cậu tự rước lấy, tôi sẽ cho cậu thời gian một tuần để giải quyết. Nếu không thể làm tôi hài lòng, thì tôi sẽ tính đến việc thu hồi lại khoản nợ của tập đoàn Tô thị rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »