Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 52: Gặp Lại Tần Dật Minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Thuần Nhi thỏa hiệp khiến Trần Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Tuy anh không ngờ Bạch Ngưng Băng sẽ giải quyết bằng cách thử thách thế này nhưng anh nghĩ tới, như vậy cũng coi như đạt được mục đích, anh liền lập tức đồng ý và đi tìm Bạch Dĩ Hân.

Nhưng không ngờ Bạch Dĩ Hân nhìn ra được âm mưu của bọn họ, liền theo đó thay đổi ý đinh.

"Muốn làm bạn trai cũng không phải không được nhưng tôi phải xem anh có đủ tư cách không đã."

"Ý của cô là gì?" Trần Thiên ngạc nhiên với câu trả lời của người phụ nữ này đồng thời cũng chuẩn bị thực hiện cách khác, một lần nữa khẳng định: "Cô đây là muốn hối hận sao? Xem ra, hoa hậu học đường cũng chỉ thế mà thôi."

"Có hối hận hay không cũng không liên quan đến anh, anh không có tư cách quản tôi!"

Bạch Dĩ Hân gay gắt phản bác, trước khi Trần Thiên phản ứng lại, cô ta đã tiếp tục nói ra mục đích của mình: "Tôi biết anh có thể đến đây chắc hẳn là nhận lời của mẹ tôi, bắt buộc phải khiến tôi hài lòng, nếu không tôi sẽ không vui, cho dù anh có quỳ xuống xin tôi cũng toi công."

Trần Thiên không tiếp lời mà nhìn Bạch Dĩ Hân bằng ánh mắt khác một lần nữa.

Mặc dù cô gái này trạc tuổi với Tô Thuần Nhi nhưng chỉ số thông minh của cô ta cao hơn Tô Thuần Nhi rất nhiều, nhất là nhìn rõ được chuyện này như vậy càng khiến anh hiểu rằng con gái của Bạch Ngưng Băng không chỉ là một bình hoa đơn giản như vậy.

"Ừm, đã như vậy thì tôi cũng chấp nhận thử thách của cô nhưng thời gian không thể quá lâu, nhiều nhất là hai ngày, cô phải cho tôi biết kết quả!"

Bạch Dĩ Hân nghe vậy không đồng ý ngay lập tức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Tô Thuần Nhi bên cạnh, cô ta lại đột nhiên thay đổi ý định, hơn nữa còn chỉ một ngón tay ra.

"Nếu như anh không thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không cho anh ở lâu thêm dù chỉ một ngày!"

Nghe nói như thế, Trần Thiên không do dự nữa, mỉm cười đồng ý.

Dù sao cho dù Bạch Dĩ Hân vạch trần mục đích của anh, cũng làm không được lòng dạ của Bạch Ngưng Tuyết, cho nên làn thử thách này có thể nói anh đã nắm chắc rồi.

Nhưng anh đồng ý với Bạch Dĩ Hân thì bên phía Tô Thuần Nhi lại xuất hiện chuyện khó xử.

Nhất là thử thách này, nói theo lời của cô gái này, chuyện giày vò Trần Thiên kiểu này chỉ có phụ nữ Tô gia mới có thể làm, tuyệt đối không cho người bên ngoài nhúng tay vào.

Tuy Trần Thiên bất ngờ vì sự độc đoán của cô gái này, nhưng vướng bởi điều kiện của Bạch Ngưng Băng nên anh chỉ có thể thấu tình đạt lý khuyên bảo lần nữa.

Dù sao Bạch Ngưng Băng đã đồng ý cho mượn tiền. Thử thách này chỉ là cái cớ, cho nên cho dù Tô Thuần Nhi có bất mãn hơn nữa, cuối cùng vẫn phải đồng ý.

"Được, tôi có thể chấp nhận thử thách của cô, nhưng tôi cũng muốn được đối đãi như vậy!"

Trần Thiên nghe vậy, mỉm cười đồng thời mở miệng bảo đảm: "Yên tâm, chỉ cần cô ta có, tôi nhất định sẽ cho cô hai phần, lần này chắc hẳn cô cũng yên tâm rồi chứ?"

Tuy Tô Thấm Nhi không hài lòng với kết quả này nhưng bởi vì có được bảo đảm cho nên cô ta vẫn đồng ý.

"Hừ, hi vọng anh có thể nói được làm được. Nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh lấy không được chìa khóa của chiếc xe kia!"

Hai ngày sau, tại phòng VIP một lẻ sáu của khách sạn lớn Thiên Hải.

Hôm nay là ngày hẹn cuối cùng với Tô Dật Minh, Tô Ngưng Tuyết vội đến gặp mặt lần nữa.

Tuy trong vòng ba ngày nay, cô vẫn chưa thể tìm ra được cách giải quyết nhưng vì có được vốn của Tần Dật Minh, cô vẫn chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thảo luận.

Dù sao việc thế chấp tập đoàn Tô thị cũng là chuyện lớn, không đến bước đường cùng không thể đồng ý, cô muốn cố gắng hết sức hơn nữa.

Nhưng không ngờ sau khi gặp mặt, sau khi Tần Dật Minh nhìn thấy những sự chuẩn bị chân thành này, thay vì đồng ý lùi bước anh ta lại trở nên quyết tâm hơn.

"Ngưng Tuyết, thực sự tôi rất muốn giúp cô nhưng hết cách rồi. Bên gia tộc đã biết chuyện này rồi. Hơn nữa rõ ràng là tỏ ý muốn cô thế chấp toàn bộ tập đoàn Tô thị thì mới cho cô vay tiền. Nếu cô không chịu thì tôi cũng hết sức rồi."

Sự từ chối của Tần Dật Minh khiến trong lòng Tô Ngưng Tuyết chìm xuống.

Mặc dù cô đã biết trước kết quả trước khi đến nhưng không ngờ sẽ bị từ chối dứt khoát như vậy, chuyện này khiến cô lập tức rơi vào im lặng.

Tần Dật Minh ở bên cạnh thấy cảnh tượng này, không những không lo lắng mà trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Dù gì thì anh ta cũng đã chiếm vị trí ưu thế tuyệt đối trong cuộc thương lượng này rồi, nên anh ta chỉ cần đợi cá cắn câu.

"Dật Minh, bên phía anh có châm chước một chút không? Tôi thật sự rất gấp!"

"Ngưng Tuyết, tôi biết cô rất gấp cũng hiểu rất rõ tình hình của cô. Nhưng vấn đề bây giờ của công ty cô rất lớn, trong gia tộc không cho phép tôi mạo hiểm như vậy." Tần Dật Minh lúng túng trả lời nhưng cảm thấy thời cơ đến rồi anh ta lại sửa giọng.

"Nhưng nếu cô đã nói đến mức này rồi thì tôi không thể không nể tình cô."

Tô Ngưng Tuyết nghe nói như thế củng rất bất ngờ, đồng thời cũng lộ ra vẻ vui mừng.

"Lẽ nào còn cơ hội chuyển biến tốt sao?"

"Dật Minh, anh đừng lo lắng, chỉ cần anh có thể châm chước chuyện này, tôi bằng lòng trả tiền lãi gấp ba lần hoặc hơn thế nữa cho anh. Hơn nữa tôi còn có thể ký thỏa thuận riêng với anh, bảo đảm số tiền này sẽ không đổ xuống sông xuống biển!"

"Tôi không phải ý này, cũng không phải lo lắng vấn đề tiền bạc, chỉ là..."

Tần Dật Minh khó xử mở miệng, nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đã hoàn toàn mắc câu, anh ta giả vờ giống như đã hạ quyết tâm, nói thẳng ra mục đích của mình: "Quên đi, để tôi nói thẳng vậy. Thực ra chuyện cô mượn tiền này đã truyền đi khắp giới làm ăn rồi. Phần lớn bọn họ đều là ôm thái độ xem cuộc vui, nhưng có người là ngoại lệ, hơn nữa còn dự định bảo lãnh giúp cô."

"Chỉ cần cô có thể chấp nhận điều kiện của anh ta, thì sau đó anh ta sẽ cho cô mượn tiền vô điều kiện!"

Tô Ngưng Tuyết ngạc nhiên với lời của Tần Dật Minh, vội hỏi: "Người đồng ý giúp tôi là ai vậy? Còn có, điều kiện của anh ta là gì?"

"Cô cũng biết người này, chính là Phi Vũ!"

"Hàn Phi Vũ?" Tô Ngưng Tuyết ngạc nhiên mở miệng, tiếp theo dường như nghĩ tới điều gì, lập tức sắc mặt thay đổi: "Điều kiện của anh ta là gì? Sẽ không phải là..."

"Đúng vậy, rất nhiều người trong chúng ta đều biết anh ta rất ngưỡng mộ cô. Cho nên điều kiện của anh ta là bảo cô ly hôn với Trần Thiên, và đồng ý làm bạn gái của anh ta." Tần Dật Minh cắt ngang lời Tô Ngưng Tuyết và nói rõ mục đích của mình: "Đương nhiên, anh ta sẽ không ép buộc cô gì cả, mọi chuyện đều theo ý cô!"

Mặc dù Tô Ngưng Tuyết không mong đợi mọi chuyện trở nên như thế này, nhưng đó thực sự cũng là một cách giải quyết.

Cô không biết tại sao Hàn Phi Vũ phải làm như vậy, nhưng đã có tiền lệ cho nên cô có thể chắc chắn Hàn Phi Vũ không có ý tốt.

Cho dù không suy nghĩ tới những chuyện này, vì Trần Thiên cô cũng không thể đồng ý với điều kiện như vậy.

Cho nên suy nghĩ tới nghĩ lui, cô dứt khoát quyết tâm nói ra điểm mấu chốt của mình.

"Dật Minh, tôi đã nghĩ xong rồi, lần này cứ lấy Tô thị thế chấp, chúng ta ký hợp đồng thôi!"

Nghe vậy, Tần Dật Minh rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh ta đã trở lại bình thường với nụ cười trên mặt.

Dù gì đây cũng là mục tiêu ban đầu của anh ta, cho nên khi thấy Tô Ngưng Tuyết đồng ý, anh ta không chần chừ nữa mà lấy bản thỏa thuận đã chuẩn bị từ trước ra luôn.

Nhưng anh ta không ngờ, ngay khi anh ta tưởng rằng chuyện này đã ổn thỏa, đột nhiên cửa phòng VIP bị đẩy ra, tiếp đó anh ta nhìn thấy Trần Thiên lần này không biết đi từ đâu vào.

"Chờ đã, đừng vội ký tên, tôi còn có lời muốn nói!"
« Chương TrướcChương Tiếp »