Trần Thiên không để ý đến sự nghiêm trọng của Tô Thuần Nhi, dù sao chuyện này vốn để giúp đỡ Tô Ngưng Tuyết, cho nên anh cũng không có gì giấu giếm nữa.
Tuy điều kiện của Bạch Ngưng Băng hơi kỳ lạ nhưng để đạt mục đích anh vẫn nói ra.
"Chuyện này đại khái là như vậy. Vì hoàn thành điều kiện của Bạch Ngưng Băng, trong vòng ba ngày tôi phải trở thành bạn của Bạch Dĩ Hân. Nếu không, công ty của chị cô phá sản rồi, sau này cô cũng không còn tiền xài đâu."
Tô Thuần Nhi sững sờ khi nghe lời giải thích của Trần Thiên, nhất là chuyện phá sản này, cô ta càng không dám tin.
"Trần Thiên, anh thật sự cho rằng tôi là đứa nhỏ ba tuổi sao? Anh cảm thấy tôi sẽ tin lý do này sao?"
"Không tin thì cô cứ hỏi chị gái của mình đi." Trần Thiên nhún vai thản nhiên trả lời nhưng sau đó lại nhắc nhở: "Nhưng nhớ đừng nhắc đến chuyện của Bạch Dĩ Hân, vì chị cô còn chưa biết chuyện đó, tạm thời tôi không định cho cô ấy biết."
Tô Thuần Nhi nghe nói vậy cũng không do dự nữa, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Tô Ngưng Tuyết.
Tuy Trần Thiên đã không chỉ một lần thấy qua khả năng nói dối của người phụ nữ này nhưng từ đầu đến cuối nhìn đối phương đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác cuối cùng là lo lắng không thôi như vậy thì anh không khỏi cảm thấy mắc cười.
"Lần này cô đã tin lời của tôi rồi chứ?"
Nhìn thấy Tô Thuần Nhi nói chuyện điện thoại xong, Trần Thiên lập tức hỏi một câu.
Tuy Tô Thuần Nhi không nghĩ tới sự thật là như vậy nhưng nhìn thấy sự mong đợi của Trần Thiên, cô ta khó chịu truy hỏi: "Đây là điều kiện quỷ quái gì chứ? Tại sao tôi cảm thấy Bạch Ngưng Băng giống như rất coi trọng anh, muốn anh đến nhà bà ta ở rể quá vậy?"
Đối mặt với nghi vấn, Trần Thiên không còn lo lắng như lúc nãy nữa mà ngược lại rất tự tin.
Bởi vì thông qua những lời nói thật lúc nãy, anh đã thành công kéo Tô Thuần Nhi vào chuyện này.
Tuy không biết chuyện này là tốt hay xấu nhưng nếu đã không cắt đuôi được người phụ nữ này thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
"Có ở rể hay không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết nếu không giải quyết chuyện này thì công ty của chị cô sẽ gặp khủng hoảng. Sau khi khủng hoảng, người ta tự nhiên sẽ lợi dụng. Vì vậy, tôi khuyên cô buông bỏ ân oán, hãy giúp tôi giải quyết chuyện này ổn thỏa trước đã."
Tô Thuần Nhi khó xử, nhất là biết được phiền phức này, cô ta càng nhíu chặt mày hơn.
Mặc dù cô ta không ngờ mọi chuyện lại khó khăn như vậy nhưng nghĩ đến nguy cơ của Tô Ngưng Tuyết, cô ta chỉ do dự một hồi rồi trực tiếp đưa ra quyết định.
"Tôi có thể dẫn anh đi gặp Bạch Dĩ Hân, tôi có thể giúp anh đạt được mục đích này nhưng tôi nhất định phải theo dõi cả quá trình. Hơn nữa, nếu sau này Bạch Dĩ Hân kén rể anh, anh phải kiên quyết từ chối!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Thuần Nhi, Trần Thiên chỉ cảm thấy rất mắc cười nhưng cố nhịn lại, tiếp tục gật đầu.
Dù sao rốt cuộc người phụ nữ này cũng chưa trưởng thành, cho nên khó tránh được có phần ngây thơ.
"Được, tôi đồng ý với cô, sau này chỉ cần tôi còn một hơi thở thì tôi chỉ ở rể cho Tô gia!"
Tô Thuần Nhi nghe được lời bảo đảm cho dù cô ta không hài lòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Được, nếu vậy thì tôi sẽ dẫn anh đi gặp cô ta, anh đi theo tôi!"
Có sự giúp đỡ của Tô Thuần Nhi, rất nhanh Trần Thiên đã gặp Bạch Dĩ Hân.
Mặc dù anh chưa từng nhìn thấy người cô gái này bao giờ nhưng khi anh nhìn thấy cô gái này giống Bạch Ngưng Băng như đúc thì anh lập tức nhận ra cô ta.
"Xin chào, tôi là Trần Thiên, là bạn của mẹ cô."
Trần Thiên mở miệng tự giới thiệu mình, có thể nhìn thấy Bạch Dĩ Hân nhìn mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
"Anh chính là người muốn làm bạn với tôi? Anh là bạn trai của Tô Thuần Nhi?"
"Vế trước làm bạn là đúng nhưng vế sau thì không phải!"
Trần Thiên trả lời nhưng liền sau đó anh cảm thấy thắt lưng đau nhói, sau đó thấy Tô Thuần Nhi đang tức giận đánh giá anh.
Dù không biết tại sao Tô Thuần Nhi lại tức giận như vậy nhưng vì sự thật anh liền định giải thích.
Tuy nhiên, trước khi đợi anh kịp mở miệng thì Bạch Dĩ Hân ở đối diện đã nhìn Tô Thuần Nhi giành trả lời, thốt ra một câu kỳ lạ.
"Tôi không quan tâm anh có phải là bạn trai của Tô Thuần Nhi hay không, nhưng tôi là một người không bao giờ kết bạn với người khác phái, nếu muốn làm thì chỉ có thể làm bạn trai. Anh suy nghĩ một chút đi, nếu không có vấn đề gì thì tôi có thể đồng ý với anh nếu không được thì anh đến từ đâu hãy trở về đó đi!"
Trần Thiên bị những lời này làm cho choáng váng, nhất là yêu cầu làm bạn trai này khiến anh ngẩn người.
Bởi vì anh không ngờ, Bạch Ngưng Băng đã đủ kỳ lạ rồi mà con gái của bà lại càng trò giỏi hơn thầy cho nên anh lập tức cảm thấy khó xử.
"Cô đang nói đùa à?"
"Anh nghĩ tôi đang nói đùa sao?" Bạch Dĩ Hân đáp lại một cách vô cảm nhưng sau đó cô ta lại nhìn Tô Thuần Nhi, tiếp tục thiếu kiên nhẫn nói: "Anh có phải là đàn ông không? Muốn đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì lập tức cút đi cho tôi, tránh ở chỗ này chướng mắt tôi! "
Trần Thiên bị những lời này chọc tức, nhất là câu nói có phải là đàn ông không kia, càng khiến anh vô thức mở miệng.
Nhưng mà tiếp đó khi anh chưa kịp trả lời thì cảm thấy bên hông lại đau nhói lần nữa, đồng thời nghe được tiếng nói của Tô Thuần Nhi cất lên.
"Anh dám đồng ý thử xem!"
Trần Thiên bất đắc dĩ, tuy anh không ngờ chuyện này sẽ trở thành trò hề, nhưng anh cũng nhìn ra được, cái người được gọi là hoa khôi học đường Bạch Dĩ Hân này hoàn toàn là thiếu nữ đang ở thời kỳ phản loạn, vừa nãy sở dĩ cô ta nói như vậy chính là nói lẫy với Tô Thuần Nhi.
Tuy anh không hề muốn biết ân oán giữa hai người nhưng nếu chuyện đã như vậy rồi, anh nghĩ một hồi vẫn là chuẩn bị khuyên nhủ Tô Thuần Nhi.
Dù sao mặc kệ Bạch Thuần Nhi có phải là đang hờn mát hay không, anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Cho nên anh lập tức kéo Tô Thuần Nhi sang bên cạnh để bàn bạc.
Nhất là liên quan đến chỗ hỏng tài chính của Tô Ngưng Tuyết, anh rất thấu tình đạt lý.
"Trần Thiên, anh không cần nói với tôi nhiều như vậy. Tôi thấy anh chính là một kẻ phản bội, anh xem trọng Bạch Dĩ Hân, ham muốn vẻ đẹp trẻ trung của cô ta!"
Trước phản ứng đầy kích động của Tô Thuần Nhi, cho dù Trần Thiên có bất đắc dĩ cũng phải tiếp tục giải thích.
Dù sao chuyện này không giải quyết, anh chỉ có thể đi tìm Tần Dật Minh cho nên anh suy nghĩ một hồi liền nói kế hoạch ra.
"Thật ra, tôi không hề muốn có gì với cô ta. Tôi chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên tôi biết cô và cô ta có khúc mắc, mà tôi làm như vậy là đang trả thù giúp cô."
"Trả thù giúp tôi?"
Tô Thuần Nhi không dám tin nhìn Trần Thiên, đồng thời hỏi lần nữa: "Anh chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên chắc chắn."
Trần Thiên làm ra vẻ gật đầu và giải thích tiếp: "Tuy tôi không biết giữa hai người có ân oán gì nhưng tôi biết chắc chắn cô muốn nhìn thấy cô ta bị thất bại? Nếu vậy, thì chúng ta không ngại hãy đồng ý với yêu cầu giận lẫy của cô ta trước. Sau đó đợi vốn đầu tư của chị cô đến tay rồi thì tôi sẽ đứng trước mặt cô vứt bỏ cô ta, cô xem có phải càng hả giận hơn không?"
Tô Thuần Nghi nghe vậy lập tức hai mắt sáng ngời ngay, tiếp đó cũng đồng ý luôn.
"Được, tôi có thể hứa với anh, đồng ý để anh làm như vậy nhưng anh phải nhớ kỹ, thân phận bạn trai giả này cùng lắm cũng chỉ có thể làm trong ba ngày. Hơn nữa trong khoảng thời gian này phải để cho tôi đến giám sát, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được giấu diếm, nếu không tôi sẽ nói cho chị tôi biết, sau đó để cho chị ấy xử lý anh!"