Chương 49: Điều Kiện Kỳ Lạ

Nghe thấy vậy, Bạch Ngưng Băng cũng cười cười

“Cái gì mà không thể dùng tiền thay thế tác dụng? Không lẽ còn có người vượt nóc băng tường, lên trời xuống đất hay sao? Coi như có thể thì cậu cảm thấy tôi có thể dùng không?”

Đối diện với sự phản bác này, anh cũng bất đắc dĩ, nhưng anh nghĩ đến Lão K thì lần nữa phấn chấn.

“Có lẽ bây giờ đối với cô mà nói thì không dùng được nhưng sau này còn chưa biết chừng, giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, nhiều hơn một sự bảo vệ cũng tốt.”

“A, nói như thế thì tôi không thể không cho cậu mượn tiền?”

Bạch Ngưng Băng cười tủm tỉm hỏi, nhưng Trần Thiên lại lắc đầu, cùng cường điệu nói: “Tôi đã nói đây là tùy cô, nếu cô kiên định không cho vay thì tôi cũng sẽ trực tiếp rời đi.”

Nói xong không đợi Bạch Ngưng Băng phản ứng lại, Trần Thiên bẩy bộ dạng muốn rời đi, dùng để thăm dò thái độ của người này.

Nhưng mà không ngờ rằng tiếp theo Bạch Ngưng Băng lại không ngăn cản mà lại hăng hái xem biểu diễn.

“Sao cậu không đi? Tôi cho cậu ít nhất là đến cửa làm bộ một chút.”

Đối diện với lời vạch trần này, Trần Thiên coi như là mặt dày nhưng lúc này mặt mo cũng đã đỏ ửng.

Dù sao anh cũng chỉ có chỗ này vay tiền, nếu cứ đi như thế thì sẽ rơi vào cái bẫy của Tần Dật Minh, nên nghe thấy lời này anh lại thuần thế ngồi xuống.

“Cô không thể suy nghĩ một chút sao? Tôi cam đoan tiền này sẽ không mượn không, không những sẽ trả tiền lãi gấp đôi cho cô ngoài ra còn có thể đồng ý một số điều kiện nhỏ.”

Nghe thấy vậy nụ cười trên mặt Bạch Ngưng Băng càng sâu.

Mặc dù Trần Thiên không biết người phụ nữ ày có ý gì nhưng nhìn thấy đối phương không trực tiếp cự tuyệt thì anh cũng ngầm hiểu rằng có hy vọng.

Quả nhiên, lúc anh đang chờ đợi thì Bạch Ngưng Băng cũng buông lỏng thái độ.

“Tôi cũng không phải không thể đồng ý với cậu, dù sao cậu nói cũng đúng, giang hồ hiểm ác, nói không chừng sau này còn cần dùng đến. Nhưng muốn tôi đồng ý cũng không phải không thể, nhưng trước hết cậu hãy chứng minh một chút nếu không sao tôi chứng minh được năng lực của cậu là thật hay giả.”

Nghe thấy vậy Trần Thiên đầu tiên là rất vui mừng, không chút do dự đồng ý.

“Yên tâm chỉ cần điều tôi có thể làm ở Giang Hải thì tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Đối mặt với sự đồng ý này, nụ cười trên mặt Bạch Ngưng Băng lại càng rõ hơn, tiếp theo cũng nói ra một điều kiện là Trần Thiên không nghĩ tới.

“Tôi có một đứa con gái theo học ở trường Nhất Trung của thành phố Giang Hải, nếu cậu có thể trong vòng ba ngày trở thành bạn của con bé tôi sẽ đồng ý cho cậu mượn tiền.”

“Trở thành bạn của con gái cô?”

Trần Thiên ngây ra, nhất là nghe được cái điều kiện kỳ lạ này, anh lại không biết giải quyết thế nào: “Lẽ nào con gái cô gặp nguy hiểm? Cần tôi đi bảo vệ?

“Không có, đây cũng không phải chuyện cậu nên hỏi, cậu chỉ cần trả lời được hay không thôi.”

“Tất nhiên,, không vấn đề gì.”

Trần Thiên ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.

Nhất là nhìn thấy bộ dạng tươi cười như hoa của Bạch Ngưng Băng, anh càng cảm thấy nhiệm vụ này không đơn giản

“Vậy được, cứ như thế đi, tôi đợi hồi âm của cậu.”

Bạch Ngưng Băng đồng ý cười, sau đó cô ta lại nghĩ đến điều gì đó, liền nhắc nhở: “Hi vọng cậu sẽ không gian lận, tôi sẽ đích thân gọi điện cho nó kiểm chứng, nếu như trong lời nói của nó mà có một chút ý tứ bị ép buộc nào, tôi sẽ không cho cậu mượn tiền đâu.”

Nhe thấy lời nhắc nhử, Trần Thiên không do dự, lập tức đồng ý, đòi địa chỉ con gái của Bạch Ngưng Băng.

Anh không biết đây là khảo nghiệm gì, nhưng nghĩ tới có thể giải quyết nguy cơ của Tô Ngưng Tuyết anh cũng muốn thử.

“Yên tâm, lần này tôi nhất định không làm cô thất vọng đâu, cũng không cần đến ba ngày.”

Nói xong, Trần Thiên lập tức chuẩn bị rời đi.

Dù sai thời gian không đợi người, coi như anh không biết mục đích của Bạch Ngưng Băng, nhưng ít nhất cũng nên đi tìm hiểu tình hình, vì vậy mà xin đi trước.

Nhưng vào lúc hắn định đi lại nghĩ đến Y Nhu, lại lần nữa dừng lại.

“Bạch tiểu thư, trước khi đi tôi có thể hỏi cô một điều được không?”

“Cậu có thể nói một chút, nhưng tôi thì không nhất định sẽ trả lời!” Bạch Ngưng Băng trả lời nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Trần Thiên không để ý trực tiếp nói ra việc mình gặp ở cửa.

“Tôi hỏi cái này không có ý gì khác chỉ là không biết có phải cô ta đến tìm cô không thôi.”

“Đúng!”

Bạch Ngưng Băng thoải mái trả lời, Trần Thiên có chút ngoài ý muốn, cũng truy hỏi một lần nữa: “Cô ta tới làm gì? Chẳng lẽ cũng vì chuyện mượn tiền của Tô Ngưng Tuyết?”

“Cái này…”

Bạch Ngưng Băng lần nữa trả lời, nhưng thái độ do dự này của Bạch Ngưng Băng làm Trần Thiên thất vọng.

Mặc dù anh cũng không trông cậy vào việc Bạch Ngưng Băng sẽ nói cho anh biết, nhưng nghĩ đến mục đích Y Nhu đến đây không đơn giản, anh liền muốn ra ngoài đều tra một chút.

Lúc anh định rời đi, Bạch Ngưng Băng lại đột nhiên mở miệng, khiến anh ngạc nhiên.

“Cô ta đến đâu có mục đích giống cậu, nhưng khác là tôi từ chối cô ta.”

Nghe thấy thế, Trần Thiên đầu tiên là sững sờ, tiếp theo hiểu ra ý tứ trong lời nói cũng lộ ra ý cảm ơn.

“Cảm ơn, tôi biết lời Lão K giới thiệu sẽ không phải không đáng tin cậy.”

Nghe thấy thế Bạch Ngưng Băng không nói gì chỉ tủm tỉm cười nhìn anh.

Trần Thiên mặc dù không nghĩ tới người này lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng nghĩ tới cô ta với Lão K có quan hệ không đơn giản thì anh cũng không nói gì nữa, trực tiếp mở miệng chào tạm biệt.

“Đã như vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa.”

Điều kiện của cô tôi sẽ làm được, lần này nếu bà cho Tô Ngưng Tuyết vay, sau này có phiền phức gì thì tôi nhất định sẽ đáp ứng, đây là lời hứa của tôi!

Nói xong không đợi Bạch Ngưng Băng trả lời, anh liền xoay người rời đi.

Mặc dù lần này không đạt được lời khẳng định nào nhưng cũng không có trực tiếp từ chối, vì vậy mà anh cũng quyết định dốc toàn lực ứng phó.

Dù sao điều kiện của Bạch Ngưng Băng cũng không tính à khó khăn, nếu như điểm ấy mà anh cũng không làm được về sau cũng không có mặt mũi đi tìm đối phương nữa, cho nên anh ra khỏi cửa liền đên trường Nhất Trung của thành phố Giang Hải.

Nhưng không ngờ ngay tại lúc anh chuẩn bị xuất phát thì nhận được một cú điện thoại làm anh bất ngờ.

“Anh rể, mau đến cứu tôi, tôi gặp phiền phức rồi!”

Là cô en vợ Tô Thuần Nhi gọi tới, mà vừa mở miệng đã gấp gáp như thế, Trần Thiên không khỏi lắc đầu.

“Một học sinh như cô thì có phiền phức gì chứ? Không có chuyện gì tì đừng có làm phiền tôi, tôi đang bận.”

“Trần Thiên, rốt cuộc là anh có đến hay không?”

Tô Thuần Nhi nghe tấy bị từ chối thì lập tức tức giận, hơn nữa còn uy hϊếp: “Tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh dám không tới, chờ đến lúc tôi xảy ra chuyện, trở về xem chị tôi xử lý anh như thế nào. Còn nữa nếu anh không đến, sau này cũng đừng nghĩ đến chìa khoá chiếc hộp đen kia ở đâu, không tin thì anh cứ thử một lần đi.”

Nghe thấy vậy Trần Thiên cũng hết cách.

Mặc dù anh không ngờ đến trong lúc mấu chốt này à Tô Thuần Nhi lại gây phiền toái, nhưng vì để được chiếc chìa khoá, anh suy nghĩ vẫn là nên đi một chuyến.

Dù sao người này nói cho cùng cũng là em vợ anh, ngay lúc anh hỏi địa chỉ thì Tô Thuần Nhi lại gửi cho anh một địa chỉ làm anh bất ngờ.

“Tôi ở trường Nhất Trung của thành phố Giang Hải, anh mau đến đây, nửa tiếng, không, mười lăm phút!”