Chương 48: Ngẫu Nhiên Gặp Người Quen

Nghe thấy vậy, Trần Thiên lập tức thoải mái.

Trước đó anh vẫn nghi ngờ Tần Dật Minh dở trò, bây giờ xem ra đúng là vậy.

Mặc dù kết quả này nằm trong dự đoán của anh, nhưng anh không nghĩ rằng mục đích của Tần Dật Minh là để cho Tô Ngưng Tuyết từ chức, cái này khiến anh nghĩ đến Tô Đức Mộc là chủ mưu phía sau.

“Chuyện Này không đơn giản như vậy, Tần Dật Minh không vô duyên vô cớ mà ra mặt vì Tô Đức Mộc, trong này nhất định là có nguyên do.”

Đối mặt với suy đoán đó, Diệp Khinh Nhu nghi ngờ, cũng hỏi: “Vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ cậu nghĩ là Hàn Chấn Thiên thời sai khiến?”

“ Chắc không phải là Hàn Chấn Thiên!”

Trần Thiên phủ nhận suy đoán của Diệp Khinh Nhu, cũng giải thích: “Mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ như Hàn Chấn Thiên đang ủng hộ Tô Đức Mộc, nhưng chuyện lần này tuyệt đối không phải ông ta làm, một mặt là thái độ ông ta đối với Tô Thuần Nhi, một mặt khác là thực lực của Tần gia mạnh hơn Hàn gia, Hàn Chấn Thiên không đủ thực lực điều khiển Tần gia, cho nên chủ mưu lần này là một người khác.”

Nghe Trần Thiên phân tích làn Diệp Khinh Nhu kinh ngạc, hỏi lại lần nữa: “Vậy cậu cảm thấy là ai?”

Là ai? Diệp Khinh Nhu hỏi lại lần nữa.

“Y Nhu!”

Trần Thiên không chút do dự nói ra một cái tên, không vì điều gì khác, chỉ vì nhìn lại cả việc này, chỉ có người đàn bà này tham dự nhưng không có nửa điểm đáng ngờ.

Giống như anh nghi ngờ lúc trước, người phụ nữ này quá thuận lợi, lần này cũng quá kỳ lại.

Nhưng mà Diệp Khinh Nhu không hiểu vì sao anh lại nói như vậy, tiếp tục truy hỏi: “Vì sao lại lại cô ta? Chẳng lẽ anh vẫn hoài nghi cô ta sao?”

“Lúc trước đúng thật là hoài nghi!”

Trần Thiên trả lời, đồng thời cũng khẳng định sự nghi ngờ này: “Nhưng lần này xem ra, người phụ nữ này tám chín phần mười là sự đột phá của chuyện này. Tất nhiên, tôi cũng không trông cậy vào cô có thể tra ra tin gì phía sau cô ta, chí ít cô có thể ở phía sau ngăn chặn bọn họ chặn đáng tập đoàn Tô thị, nếu không khả năng lần này Tô Ngưng Tuyết sẽ chịu không nổi.”

Nghe thấy thế Diệp Khinh Nhu bắt đầu trầm tư.

Xem như trước đó cô hoài nghi mục đích của Trần Thiên, kết hợp với phân tích vừa rồi, cô cũng rõ ràng cảm thấy Y Nhu có chút kỳ quái.

Nhất là điều tra ra Tần Dật Minh cũng xuống nước mà cô ta lại không nhuốm bụi trần, điều này càng làm cô cảm thấy không bình thường. Ngoài ra chuyện bản thân cũng là một âm mưu, ngoài Tô Ngưng Tuyết ra thì mọi người đều có khả năng là chủ mưu,vì vậy mà cũng đồng ý.

“Được, tiếp đến trọng tâm điều tra sẽ là cô ta, cũng sẽ tận lực ngăn chặn sự công kích các xí nghiệp của Tần Dật Minh, chỉ là anh vừa gặp Tô Đức Mộc thế nào rồi, có thu hoạch gì không?”

“Không có thu hoạch, chuyện bất ngờ cũng không ít!”

Diệp Khinh Nhu khó hiểu, hỏi: “Ý gì? Lẽ nào thăm dò thất bại?”

“Không tính là thất bại, chí ít đã chứng thực được kết quả tôi muốn… Trần Thiên mở miệng phủ nhận nhưng không giải thích.”

Bởi vì lúc nói chuyện thì đồng thời anh cũng thấy một người quen, điều này khiến anh bất ngờ.

“Kết quả gì? Sao cậu đột nhiên nói một nửa rồi không nói nữa?”

“Hôm nay cứ như vậy đi, tôi bên này còn có việc, đợi trở về sẽ nói rõ với cô sau!”

Trần Thiên vội vàng cúp điện thoại, lần nữa hướng về bên kia, quản nhiên anh thấy trong chiếc Porsche đậu cách đó không xa là một gương mặt quen thuộc.

“Y Nhu? Sao cô ta lại ở đây?”

Trần Thiên ngạc nhiên vì sao người này lại ở đây, nhưng không đi lên quấy rầy.

Nhất là khi nhìn thấy đối phương chuẩn bị rời đi, anh vô ý suy đoán như này đến đây có cùng mục đích giống anh, điều này càng làm anh hoài nghi suy đoán trước đó.

“Xem ra chuyện này càng lúc càng thú vị, lần này tôi rốt cuộc muốn xem người này trống được bao lâu.”

Nói xong, Trần Thiên không chút do dự, trực tiếp lái vào khu biệt thự lưng núi.



Mười phút sau, trong biệt thự Bạch Ngưng Băng.

Tràn Thiên đứng ở cửa, nhìn người đàn bà cực kỳ ưu nhã ở phía trong cười tủm tỉm.

“Bà giống như không thấy bất ngờ khi tôi đến.”

Bạch Ngưng Băng nhìn Trần Thiên, chỉ sợ vừa rồi ngạc nhiên không được, nhưng nghĩ đến Trần Thiên có thể dễ dàng như trở bàn tay mà đứng trước mặt cô thì cũng không định cự tuyệt cái ngoài ý muốn này.

“Ngoài ý muốn thì thế nào, lẽ nào tôi còn có thể đuổi anh đi hay sao.”

Nghe thấy thế, Trần Thiên gật gật đầu.

Bạch Ngưng Băng thay thế, chẳng những không nói gì, ngược lại còn cầm ấy cái tách rót một tách hồng trà.

Thấy vậy, Trần Thiên lại không khỏi ngạc nhiên một lần nữa.

Mặc dù lúc anh tới đã nghĩ Bạch Ngưng Băng không đơn giản, nhưng không ngờ người phụ nữ này còn trấn định hơn so với suy nghĩ của anh.

“Nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ không thích hồng trà?

Bạch Ngưng Băng thấy Trần Thiên ngây người, chủ động hỏi một câu, nhưng không có ý đứng dậy.

Rất rõ ràng lời này của cô ta chỉ là khách khí, Trần Thiên cũng không làm thật, lắc đầu, nói thẳng ra mục đích.

“Bà đừng hiểu lầm, thật ra tôi tìm cô không phải để gây chuyện bất lợi cho cô mà là có chuyện muốn cầu xin.”

“Cầu xin tôi?”

Bạch Ngưng Băng ngạc nhiên hỏi một câu, nhưng sau đó nghĩ đến cái gì liền mở miệng hỏi: “Cậu chắc đây là cách cầu xin người khác?”

“Cái này…”

Trần Thiên ngượng ngùng, nhưng không lùi bước, ngược lại nói thẳng ra nguyên do: “Có người giới thiệu tôi đến tìm cô, nhưng bảo vệ ở cổng quá nghiêm, không còn cách nào khác tôi chỉ có thể như thế này đến tìm cô, hy vọng cô bỏ qua cho!”

Nghe thấy vậy Bạch Ngưng Băng cũng không nói gì, càng hông tức giận, chỉ cười ưu nhã:

“Nói đi, tìm tôi làm gì?”

“Vay tiền!”

“Bao nhiêu?”

“Một tỷ!”

Nghe thấy vậy, Bạch Ngưng Băng mới nâng tách trà lên sững sờ một lát, tất nhiên cô ta không nghĩ Trần Thiên sẽ trực tiếp vay một số tiền lớn như vậy.

“Cậu nhất định vay một tỷ?”

Đối mặt với sự chất vấn này, Trần Thiên không dấu diếm trực tiếp kể sơ qua chuyện Tô Ngưng Tuyết, sau đó lại bổ sung:

“Thật ra tôi mượn một tỷ không phải vì tôi mà là muốn giúp cô ấy giải quyết vấn đề.”

“Tất nhiên tôi biết cô sẽ từ chối nhưng lần này tôi không còn cách nào khác nữa, nếu không tôi cũng sẽ không đường đột đến tìm cô như vậy.”

Nghe giải thích xong, nhưng Bạch Ngưng Tuyết lại lắc đầu.

“Một tỷ đối với tôi mà nói cũng không tính à nhiều, tôi cũng thể giúp cậu chuyện này, nhưng tôi lại không biết vì sao tôi lại phải giúp cậu?”

“Tôi quen Lão K, Lần này là anh ta giới thiệu cho tôi.”

Đối diện với sự từ chối, Trần Thiên không còn lựa chọn nào khác, liên nói ra tên, không đợi Bạch Ngưng Băng phản ứng lại, anh lại tiếp tục giải thích: “Mặc dù tôi không biết cô và Lão K có quan hệ gì, nhưng anh ấy bảo tôi đến tìm cô nhất định là có lý do.”

“Tất nhiên tôi cũng không trông chờ vào việc dùng lý do này khiến cô gật đầu đồng ý, nhưng nếu cô có thể cho tôi cơ hội thương lượng, tôi có thể đồng ý với một điều kiện của cô. Không dám hứa chắc chắn, chí ít trước kiểu người có tiền như các cô, có tiền cũng không, hy vọng cô có thể suy nghĩ thêm một chút!”