Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 47: Thái Độ Ngoài Ý Muốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự bá đạo của Trần Thiên lộ ra ngoài, trong nháy mắt đã trấn trụ Tô Đức Mộc.

Tô Đức Mộc bắt đầu sợ hãi, nhất là nhìn thấy con dao găm này, trong ánh mắt tràn đầy sự kiêng kỵ.

“Cậu, cậu rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, cậu…”

Tô Đức Mộc bắt đầu bối rối, cũng vô ý cầu xin, nhưng Trần Thiên lại không cho ông ta có hội, lập tức nhắt lời: “Không phải cậu cậu tôi tôi, bây giờ tôi cho ông thời gian ba giây cân nhắc, cuối cùng mà muốn mạng hay là bí mật?”

Nói xong không đợi Tô Đức Mộc phản ứng lại mà bắt đầu đếm ngược.

“Ba…”

“Hai…”

Nghe thấy tiếng đếm ngược, Tô Đức Mộc không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Cho dù trong lòng ông ta rất rõ rằng Trần Thiên không có khả năng gϊếŧ ông ta ở đây, nhưng không chừng Trần Thiên sẽ động thủ ở đây, vì vậy ông ta cho dù là không nói ra bí mật về cái hộp đen ở đây, nhưng để bảo vệ bản thân, ông ta vẫn mở miệng nói:

“Trần Thiên, cậu rốt cuộc là muốn cái gì? Hộp đen gì chứ, tôi thật sự không rõ!”

“Phải không? Xen ra ông thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Trần Tiên cười lạnh mở miệng, mà không đợi Tô Đức Mộc trả lời, cậu đã rút dao găm lên, sau đó đặt xuống trước mặt ông ta: “Tôi đã không còn nhẫn nãi nữa, hỏi ông một lần cuối cùng, cái hộp đen đến cuối cùng có phải là ở chỗ ông không?”

“Tôi…”

Tô Mộc Đức bắt đầu run rẩy, coi như ông ta không muốn, nhưng đối mặt với cái chết nhưng theo bản năng ông ta thấy sợ hãi.

“Tôi không biết cậu đang nói gì, cậu đừng có làm loạn, ỏ phòng làm việc có camera!”

“Camera?”

Trần Thiên có chút bất ngờ với đáp án này, nhưng ông ta cũng đã rõ ý tứ muốn đe doạ của đối phương, thì đưa con dao găm đặt lên cổ của Tô Đức Mộc, nói: “Ông cho rằng có camera thì tôi không dám động đến ông ư? Chi bằng chúng ta thử một chút đi?”

Nói xong anh cố ý dùng sức một chút, Tô Đức Mộc đã hét toáng lên!

“Trần Thiên, hôm nay nếu có bản lĩnh thì cậu cứ gϊếŧ tôi đi, nếu không tôi sẽ tống cậu vào tù!”

Nghe thấy thế Trần Thiên có chút bất ngờ.

Nhất là nhìn thấy dáng vẻ khẳng khái chịu chết của Tô Đức Mộc, anh đã đánh giá thấy quyết tâm giữ bí mật của đối phương rồi.

“Xem ra ông thật sự muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông!”

Trần Thiên không hề từ bỏ ý định uy hϊếp, mà một lần nữa nắm chặt con dao găm, làm ra bộ dáng quyết định.

Nhưng bản năng sợ hãi của Tô Đức Mộc lộ ra ngoài, nhưng lại không có nửa điểm thỏa hiệp, thậm chỉ không phản kháng, làm trong mắt cậu lộ ra chút thất vọng.

“Được rồi, đừng có diễn nữa!”

Trần Thiên thả dao găm xuống, chẳng những từ bỏ uy gϊếŧ mà lúc Tô Đức Mộc mở mắt ra thì còn đổi sang khuôn mặt tươi cười.

“Đừng nhìn tôi như vậy, vừa rồi tôi chỉ là đùa với ông chút thôi, vì tôi nghe tin cái hộp đen ở chỗ ông nên muốn thử ông một chút ấy mà!”

Nghe thấy vậy lại nhìn vẻ mặt tươi cười của Trần Thiên, bên trong Tô Đức Mộc có chút xúc động muốn bóp chết đối phương.

Mặc dù ông ta biết mình vừa mới thành công, Trần Thiên không dám động thủ ở công ty, nhưng nghĩ tới mục đích của Trần Thiên, trong nháy mắt ông ta vẫn có chút phẫn nộ.

“Trần Thiên, cậu biết cậu vừa làm cái gì không? Cậu đang đùa với lửa cậu có biết không? Cậu có tin chỉ cần một cú điện thoại của tôi cũng đủ cho cậu ngồi tù đến mục xương mà không ai dám bảo lãn cho cậu không bả?”

“Tôi tin!”

Nhìn thấy Tô Đức Mộc tức giận, Trần Thiên chẳng những gật đầu mà còn hùa theo ý này: “Tôi biết một cú điện thoại của ông có thể tống tôi và đó, nhưng ông cũng nên biết, nếu tôi vào đó thì thời chết của ông cũng thật sự đến rồi.”

“Cậu…”

Đối mặt với sự đe dọa của Trần Thiên, Tô Đức Mộc dù có tức giận cũng không dám lỗ mãng.

Nhất là trải qua mấy lần thất bại trước đó, sau này ông ta lại càng kiêng de Trần Thiên trước mắt này, cho dù là ông ta có thể đem Trần Thiên tống vào cục cảnh sát nhưng vì an toàn nên ông ta lại từ bỏ ý nghĩ ngây thơ này.

“Trần Thiên rốt cuộc thì cậu muốn sao? Cậu không sợ tôi sẽ cùng cậu cá chết lưới rách à?”

“Sợ, tất nhiên là sợ!”

Trần Thiên lần nữa gật đầu, cũng trả lời một cách khẳng định: “Tôi cảm thấy ông chắc sẽ không là như thế, dù sao thập đoàn Tô thị cũng sắp đổi chủ, ông sao có thể bỏ qua lúc này mà cá chết lưới rách với tôi?”

“Cậu…”

Tô Đức Mộc bị Trần Thiên là cho nghẹn họng, lại nghĩ đến Tô Ngưng Tuyết phiền phức, ông ta càng nghĩ cuối cùng thì hừ lạnh một tiếng.

“Trần Thiên đừng nghĩ cậu có sức mạnh mà muốn đối phó với tôi, tôi nói cho cậu biết, muốn chơi cùng tôi? Cậu còn non lắm!”

“Đúng không? Nếu đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy nữa!”

Trần Thiên không để ý đến, lời cảnh cáo của Tô Đức Mộc, nhược lại một mặt nhẹ nhõm, theo đó đứng dậy: “Vừa vặn dịp này, tôi cũng trở về nghĩ xem nên đối phó ông như thế nào!”

Nói xong không đợi Tô Mộc Đức phản ứng lại, quay người rời đi, đột nhiên y như lúc mới đến.

Thấy vậy Tô Đức Mộc mặc dù rất tức giận, nhưng nghĩ tới việc này ông ta cũng không thể giải quyết được nên ông ta cũng không do dự cũng trực tiếp cầm điện thoại gọi cho một dãy số.



Ra khỏi văn phòng, Trần Thiên cũng không tìm Tô Ngưng Tuyết giải quyết hậu quả, mà trực tiếp rời khỏi công ty.

Với lại anh tin Tô Đức Mộc sẽ không ngốc đến mức làm ầm ý chuyện vừa nãy ở văn phòng, lại dự theo đoạn tin nhắn mà Lão K gửi, vì vậy mà ông ta quyết định tiếp theo sẽ đi gặp vị quý nhân sẽ giúp Tô Ngưng Tuyết giải quyết khó khăn Bạch Ngưng Băng.

Theo địa chỉ trên tài liệu, Trần Thiên quyết định lái xe đến khu biệt thự xa hoa nhất ở lưng chừng núi ở thành phố Giang Hải.

Mặc dù Trần Thiên không hiểu người có tiền vì sao lại thích nơi như thế này, vì để giải quyết nguy cơ một này và để Tô Ngưng Tuyết không làm ra chuyện điên rồ thì anh vẫn quết định đến thăm một chút.

Nhưng không ngờ tới khoảng hai mươi phút sau khi anh chuẩn bị tiến vào biệt thự ở lưng chừng núi thì Diệp Khinh Nhu lại gọi điện cho anh làm anh không khỏi nghi ngờ.

“Sao lại gọi cho tôi lúc này, chẳng lẽ việc điều tra có tiến triển so?’

“Chính xác là có chút tiến triển.”

Diệp Khinh Nhu mở miệng không đợi Trần Thiên lên tiếng mà nó: “Căn cứ vào việc điều tra bên ngân hàng kia, Tô Đức Mộc lần này đã cho họ một chút tài liệu nội vụ của tập đoàn Tô thị. Dự trên biểu hiện đó, Tô thị bây giờ không chỉ nợ nhiều mà còn có một số vấn đề, cho nên trải qua quá trình tổng hợp và cân nhắc thì lúc này mới quyết định không cho Tô Ngưng Tuyết vay.”

“Chỉ có từng ấy vấn đề?”

Trần Thiên có chút ngạc nhiên với kết quả điều tra này, dù sao lý do quá đơn giản, anh suy nghĩ rồi vô thức hỏi: “Chẳng lẽ không có chút tin tức nội tình gì? Tỉ như thế lực bên ngoài dồn ép chẳng hạn.

Đối mặt với suy đoán này Diệp Khinh Nhu cũng không dấu diếm mà đem toàn bộ sự thật nói ra, nếu như chỉ đơn giản là nợ nần và kinh doanh có vấn đề thì ngân hàng sẽ không cự tuyệt dứt khoát như thế, nguyên nhân mấu chốt nằm trên người Tần Dật Minh!”

“Tần Dật Minh? Chẳng lẽ chuyện lần này anh ta cũng tham dự?”

“Không sai, mặc dù lần này Tần gia không tạo áp lực với ngân hàng, nhưng Tần Dật Minh lại ra mặt biểu thị chuyện này. Mà không chỉ có như vậy, căn cứ vào việc bí mật điều tra này, một số xí nghiệp dưới trướng của Tần thị ở thành Giang Hải sẽ bắt đầu công kích Tô thị, đến khi chủ động từ chức mới thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »