Nghe thấy vậy, Trần Thiên có chút ngoài ý muốn.
Mặc dù việc Hàn Chấn Thiên trả thù anh đã biết, nhưng anh không nghĩ rằng những người núp trong bóng tối kia lại hành động nhanh như vậy, điều này làm anh không khỏi nghĩ đến cái hộp đen trên tay Tô Đức Mộc, lập tức mở miệng hỏi.
“Bí mật của nhà họ Tô có phải có liên quan đến một cái hộp màu đen không? Bọn học có phải đang tìm cái này không?”
“Thực ra tôi cũng không rõ là đang tìm gì, nhưng chắc chắn không đạt được mục đích lúc trước thì bọn học cũng sẽ không buông tha. Còn về phần cái hộp đen cậu nói thì tôi tạm thời không biết là cái gì, vì vậy không thể cho cậu đáp án chính xác được!”
Câu trả lời của Lão K không khiến Trần Thiên hài lòng, nhưng anh cũng không thất vọng.
Dù sao thông qua Lão K anh cũng đã tìm được biện pháp giải quyết nguy cơ của công ty, vì vậy là sau đó anh cũng không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, lần nữa tìm đến Diệp Khanh Nhu.
Mặc dù anh rất kinh ngạc việc Lão K tín nhiệm Diệp Khinh Nhu như thế, nhưng nghĩ đến nghi ngờ vừa nãy, anh vân quyết định dăn một câu.
Nhưng không ngờ rằng sau khi anh nói ra điểm nghi ngờ thì lại gặp phải sự phản đối.
“Thân phận và bối cảnh của Y Nhu rất sạch sẽ, tôi biết cậu sẽ kinh ngạc với thành công của cô ta, nhưng thành cô ta không chỉ dựa vào thực lực, mà còn có vận may khác với người thường. Nhưng để cho an toàn, tôi sẽ điều tra cô ta, nhưng chắc sẽ không có tiến triển gì đâu!”
Lời nói của Diệp Khanh Nhu làm cho Trần Thiên nhíu mày, bởi vì không ngờ người con gái trước đây bị anh xem nhen lại khó điều tra đến vậy, cho nên anh liên lập tức đổi ý.
“Bỏ đi,bên kia cậu cứ điều tra bình thường đi, còn lại cứ giao cho tôi, tôi ngược lại muốn xem người đàn bà này có gì tài giỏi hơn người!”
Nghe thấy vậy, Diệp Khinh Nhu cũng không phản bác lại.
Dù sau cô ta cũng cho rằng Trần Thiên chuyện bé xé ra to, vì vậy cô ta trực điểm chuyển chủ đề sang việc giải quyết nguy cơ của tập đoàn Tô thị.
“Buổi trưa việc cậu bảo tôi điều tra cũng có một chút tiến triển, căn cứ vào các giao dịch tài chính của tập đoàn Tô thị, tôi thấy rằng tập đoàn Tô thị mỗi năm sẽ giao dịch với một công ty nước ngoài và quỹ gần đây nhất đã đạt đến hai trăm triệu nhân dân tệ, có vẻ hơi bất thường!”
“Chuyện này tôi sẽ tìm Tô Ngưng Tuyết để kiểm chứng, có đôi lúc cô ta cũng có thể đi tìm tôi.”
Trần Thiên không để ý mấy thứ này, dù sao những thứ có thể bị tra ra đều không có vấn đề gì, vì vậy mà trọng điểm của anh đặt ở chỗ khuất.
“Bây giờ tôi nghĩ rằng những thứ này có quan hệ với Tô Đức Mộc, trong lúc tập đoàn Tô thị gặp nguy cơ thì Tô Đức Mộc đã làm cái gì.”
“Cái này tạm thời vẫn chưa tra ra, nhưng có thể chứng thực, lần này tập đoàn Tô thị bị từ chối cho vay, đích thực là do Tô Đức Mộc ra mặt. Mà không chỉ như thế, ngân hàng bên kia còn lộ ra tin tức rằng đây không phải là lần đầu ắt xích tài chính của Tô thị bị đứt gãy, có thể nói nguy cơ lần này vừa mới bắt đầu, vì để bảo đảm an toàn bọn họ với quyết định làm như thế!”
Câu trả lời của Diệp Khinh Nhu khiến cho Trần Thiên hơi thất vọng, dù sao tin tức này cũng không quá rõ ràng, điều này làm anh nhịn không được có chút nóng nảy.
“Nói cụ thể một chút, Tô Đức Mộc cũng không thể nói suông không chứng cớ mà đưa ra ý kiến với bên ngân hàng chứ?”
“Chính xác là không chỉ có như vậy!”
Diệp Khinh Nhu trả lời chắc chắn, nó ra nguyên nhân chủ yếu lần này: “Nghe nói Tô Đức Mộc có gặp một số người và đưa ra một số chứng cứ, còn về là chứng cứ gì thì tạm thời không biết, nhưng mà tôi đã đề nghị trao đổi, chắc là rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
“Như thế thì quá chậm!”
Trần Thiên không kiên nhẫn nói, trực tiếp đưa ra quyết định: “Chuyện này chúng ta cứ theo hai con đường, cô cứ tiếp tục điều tra theo phương thức cũ của cô, tôi lát nữa sẽ đi gặp Tô Đức Mộc. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì lần này sẽ có một chút thu hoạch.”
Diệp Khinh Nhu kinh ngạc về quyết định của tôi, không chút do dự mà mở miệng truy hỏi:
“Lúc này tìm ông ta có phải là đánh rắn động cỏ không? Trần Thiên, tôi biết anh bây giờ rất vội, nhưng anh có thể nghĩ đến hậu quả không? Vì lần này chúng ta không nắm được thóp của ông ta, anh cảm thấy ông ta sẽ giống Hàn Chấn Thiên mà quy phục anh sao?”
“Tôi tìm ông ta không phải chỉ có chuyện này!”
Trần Thiên không phản bác, chỉ lặng lẽ giải thích một câu, rồi cút điện thoại.
Nếu dựa theo tin tức này thì anh đã sớm đi tìm tên này rồi, vì vậy lần này anh cũng không do dự nữa, cúp điện thoại rồi đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Đức Mộc.
…
Đồng thời lúc này, phòng làm việc của phó tổng giám đốc.
Tô Đức Mộc lúc này đang cầm điện thoại nghe báo cáo, mặc dù ông ta không ngờ việc sẽ thành công sớm như vậy nhưng mà ván đã đóng thuyền, ông ta nhìn không được mà đắc ý.
Dù sao Tô Ngưng Tuyết xuống thì tiếp đến Tô gia chính là ông ta rồi.
Nhưng mà không ngờ vào lúc ông ta vừa cúp điện thoại, trên mặt còn lộ vẻ đắc ý thì cửa văn phòng đã bị mở ra, Trần Thiên mang vẻ mặt tươi cười bước vào.
“Cậu đến đây làm gì?”
Trần Thiên đến làm Tô Đức Mộc có chút ngoài ý muốn, ập tức mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ cậu đến đây cầu xin tôi? Nếu là vậy thì tôi sẽ cân nhắc cho cậu mấy phút!”
Trần Thiên không để ý Tô Đức Hoa, mà tuỳ tiện đi vào trực tiếp ngồi xuống phía đối diện.
“Tìm ông có hai chuyện, hy vọng ông có thể thành tật trả lời tôi.”
Nghe thấy vậy, Tô Đức Mộc lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
“Trần Thiên. Đừng có quên thân phận của cậu, ở đây là công ty, cậu chỉ là bảo an, cậu có tư cách gì để hỏi tôi?”
“Được rồi, ở đây đừng có chơi quy tắc kia, nếu không người chịu thiệt chỉ có cậu thôi!”
Trần Thiên không có để ý đến lời đe dọa của Tô Đức Mộc, trực tiếp mở miệng nói vào trọng điểm: “Lần này mắt xích tài chính gặp nguy cơ có phải ông làm hay không? Còn có trước đó có phải ông đã lấy trộm một chiếc hộp đen từ chỗ ông nội của Tô Ngưng Tuyết?”
Đối diện với sự chất vấn đó, Tô Đức Mộc có chút sửng sốt, cùng đó là ngoài ý muốn.
Mắc dù ông ta không biết Trần Thiên có mục đích gì, nhưng nghĩ đến cái hộp đen bí mật ông ta liền giả vờ hồ đồ.
“Trần Thiên, cậu thật không biết lớn nhỏ, bất luận là thân phận ở công ty, bối cảnh thân phận, cậu cũng nên gọi tôi một tiếng chú, cậu cảm thấy chất vấn một trưởng bối thế này là thích hợp sao? Cậu dựa vào cái gì?”
Đối mặt với sự kháng cự của Tô Đức Mộc, Trần Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay rút ra một con dao găm, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đâm lên cái bàn gỗ lim trước mặt, sau đó mới mở miệng.
“Chỉ với cái này, ông cảm thấy được không?”
Tô Đực Mộc bị dọa giật nảy mình, nhất là nhìn thấy Trần Thiên mang theo dao găm bên mình, càng hối hận vừa rồi cho đối phương tiến vào.
“Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, ở đây là công ty, tôi khuyên cậu đừng có làm loạn!”
“Không làm gì cả, trả lời vấn đề lúc nãy, tôi sẽ không làm khó ông!” Trần Thiên tiếp tục mở miệng nói ra mục đích, mà không đợi Tô Đức Mộc phản ứng, Trần Thiên lại nhắc nhở: “Tất nhiên, ông cũng có thể không phối hợp, nhưng mà đợi át nữa con dao này sẽ không cắm ở đây nữa mà à cắm trên ngực của ông.”
“Vì vậy hy vọng ông có thể suy nghĩ thận trọng, tiếp theo là muốn bí mật hay là cần mạng của ông!”