Câu trả lời này khiến Trần Thiên bất ngờ, đặc biệt là tin tức đột ngột khiến anh không nhịn được mà lắc đầu.
“Chuyện này xảy ra khi nào? Với cả, khoản thiếu hụt lớn đến một tỷ vậy mà trước đây Tô Ngưng Tuyết không nhận ra sao?”
Cuộc khủng hoảng này xảy ra tư nửa tháng trước, nhưng hôm nay Tô tổng mới biết khoản vay bị từ chối.
Câu trả lời của Hàn Mộng Vân khiến Trần Thiên ngạc nhiên, nhưng anh vẫn còn phân vân nên tiếp tục hỏi: “Ý cô là hôm nay mới đột ngột bị từ chối? Trước đây không có bất kỳ dấu hiệu nào?”
“Đúng vậy!”
Hàn Mộng Vân khẳng định một lần nữa, đưa ra lý do: “Mới hôm qua tôi còn nghe Tô tổng nói về chuyện này, Tô tổng nói nếu như không có gì xảy ra, hai ngày nữa sẽ được duyệt khoản vay, nhưng mới một ngày trôi qua, cục diện đã thay đổi rất nhiều!”
Trần Thiên không trả lời những lời này, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, liền trực tiếp hỏi.
“Cô nghĩ sao về vấn đề này?”
“Tôi…” Hàn Mộng Vân do dự, muốn nói nhưng không dám.
Thấy vậy, Trần Thiên không có ý định làm khó đối phương, dù sao chuyện không liên quan đến cô.
Tuy nhiên, anh không ngờ là khi anh chuẩn bị rời đi, người phụ nữ này bất ngờ nói ra ý kiến của mình khiến anh một lần nữa kinh ngạc.
“Tôi biết là không nên nói, nhưng vì công ty, tôi vẫn muốn nói với anh một tin tức!”
Trần Thiên tò mò hỏi thẳng: “Tin tức gì?”
“Tôi nghe nói khoản vay này ban đầu không có vấn đề gì, một số ngân hàng sẵn sàng hợp tác với Tô thị chúng tôi. Nhưng mới hôm qua, Tô phó tổng đột nhiên có hẹn với giám đốc điều hành của các ngân hàng này, sau đó chuyện này xảy ra, cho nên tôi nghi ngờ…”
Hàn Mộng Vân chưa nói hết câu, nhưng hàm ý rất rõ ràng, Trần Thiên tiếp lời.
“Cho nên cô nghi ngờ Tô Đức Mộc đã làm chuyện này phải không?”
“Đúng vậy!”
Hàn Mộng Vân gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ hối hận: “Nhưng tôi chỉ nghi ngờ thôi, dù sao tôi cũng không có chứng cứ gì trong tay!”
Nghe vậy, Trần Thiên lập tức hiểu được đại khái.
Mặc dù không biết tin tức của Hàn Mộng Vân đến từ đâu, nhưng anh chắc chắn chuyện này liên quan đến Tô Đức Mộc.
Anh không biết Tô Đức Mộc đã tính toán bao lâu, cũng không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng anh biết trước khi Tô Ngưng Tuyết lên tiếng thì ai nói cũng không quan trọng, anh cũng không hỏi nữa, lắc đầu.
“Cô đi làm việc trước đi, tôi biết rồi, nhưng sau này đừng nói về loại nghi ngờ này nữa, nhất là khi không có bằng chứng!”
Hàn Mộng Vân không ngờ sự thay đổi của Trần Thiên, dù sao chính là Trần Thiên vừa ngăn cô lại và hỏi lý do.
Mặc dù cô biết lời nhắc nhở của Trần Thiên là có ý tốt, nhưng nghĩ đến chuyện công ty gặp khủng hoảng, cô nghĩ lại rồi nói câu cuối cùng.
“Tôi hiểu, nếu không phải anh thì tôi cũng sẽ không nói, bây giờ tôi chỉ mong anh có thể chuyển những lời này cho Tô tổng, để chuyện tôi liều mình xúc phạm người ta cũng chẳng hề vô ích.”
Lời nói của Hàn Mộng Vân lại khiến Trần Thiên ngạc nhiên, đặc biệt câu chuyển lời này càng khiến anh tò mò hơn.
Chỉ là tò mò thì tò mò, nhưng anh không tìm hiểu đến cùng.
Dù sao anh chỉ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Tô Ngưng Tuyết, chuyện của công ty không liên quan gì đến anh, cho nên anh vui vẻ gật đầu.
“Không sao, một lát gặp cô ấy, tôi sẽ nói!”
…
Nửa tiếng sau, Tô Ngưng Tuyết trở lại văn phòng sau cuộc họp.
Việc bị từ chối cho vay đột ngột khiến cô trở tay không kịp, dù biết đằng sau chắc chắn có âm mưu nhưng trước tình hình khủng hoảng, cô quyết định giải quyết vấn đề doanh thu trước.
Tuy nhiên, khi cô đang chuẩn bị bắt đầu vay tiền, cô mở cửa, không ngờ Trần Thiên đang ngồi trên ghế sô pha.
“Trần Thiên? Sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Tô Ngưng Tuyết, Trần Thiên lắc đầu nói: “Có chuyện, nhưng không phải gì lớn đâu!”
“Chuyện từ chối khoản vay anh cũng biết rồi đúng không?”
Tô Ngưng Tuyết không bất ngờ với trả lời câu trả lời của Trần Thiên, bởi vì cô tin, Trần Thiên có thể xuất hiện vào lúc này thì chắc chắn đã nhận được một số tin tức, cho nên cô đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện này anh nghĩ sao, hoặc anh đã có giải pháp gì chưa?”
“Tôi mới đến công ty được nửa tiếng, giải pháp ở đâu chứ?”
Trần Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì anh không ngờ Tô Ngưng Tuyết sẽ đặt hy vọng ở anh, điều này khiến anh không ngờ tới, đồng thời không thể không tiếp tục giải thích: “Tuy nhiên, tôi có thể nhắc nhở cô, sự việc này chắc chắn không phải vô cớ, vả lại hẳn là liên quan đến Tô Đức Mộc!”
Nghe thấy câu đó, đôi mắt của Tô Ngưng Tuyết ảm đạm đi rất nhiều.
Cô không biết chuyện gì đang diễn ra, cô hy vọng vào Trần Thiên, nhưng rồi khi nghĩ đến rắc rối bất ngờ, cô lại lắc đầu.
“Là anh ta thì sao, không phải lúc nào anh ta cũng muốn đuổi tôi đi à?”
“Tôi không có ý đó!”
Trần Thiên lắc đầu phủ nhận, sau đó giải thích: “Đúng là Tô Đức Mộc muốn hạ bệ cô, nhưng cô không nghĩ là có người khác đối phó cô sao?”
“Anh đang nói đến Hàn gia?”
Tô Ngưng Tuyết lập tức hiểu ra, nói ra câu trả lời, nhưng sau đó khi nghĩ đến cuộc khủng hoảng trước mặt, cô chỉ có thể thỏa hiệp lần nữa: “Coi như tôi biết Hàn Chấn Thiên đã làm chuyện này thì sao chứ? Tôi không thể điều tra ra chuyện này chỉ trong vòng một tuần, chứ đừng nói là thu hồi tiền!”
“Về phần âm mưu phía sau một tỷ, hiện tại tôi không có thời gian nghĩ tới.”
“Dù sao nửa tháng trước công ty cũng rất nguy kịch, nếu không giải quyết được chuyện đó trong vòng một tuần, có lẽ tập đoàn Tô thị thực sự sẽ gặp nguy kịch.”
Câu trả lời của Tô Ngưng Tuyết nằm trong dự đoán của Trần Thiên, nhưng anh không đồng ý, mà lại lắc đầu.
“Nếu Hàn Chấn Thiên thực sự xúi giục chuyện này, thì ngày hôm qua anh ta sẽ không đồng ý đưa Tô Thuần Nhi về. Tôi không biết cô nghĩ gì, nhưng nếu cô làm theo kế hoạch hiện tại thì chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của họ!”
Tô Ngưng Tuyết bị lời nói của Trần Thiên làm cho bất ngờ, đặc biệt là lời phủ nhận này, khiến cô nhíu mày.
“Ý anh là sao? Chẳng lẽ còn có người khác nhúng tay vào?”
Trần Thiên không giải thích nữa mà gật đầu nói: “Bây giờ tôi không chắc, nhưng bản năng của tôi chưa bao giờ là sai!”
Tô Ngưng Tuyết không nói, bởi vì qua lời nhắc nhở của Trần Thiên, cô cũng đã ngửi thấy âm mưu, cho nên sẽ điều tra kỹ càng.
Nhưng dù vậy, trước tình thế gấp gáp trước mắt của tập đoàn Tô thị, cô quyết định thỏa hiệp một lần nữa.
“Có lẽ anh nói đúng, Hàn Chấn Thiên không làm chuyện này, nhưng dù vậy, tôi không thể không quan tâm. Dù sao tập đoàn Tô thị cũng là công lao bao năm của ông tôi, cứ bị huỷ như thế, tôi nhất định sẽ không cam tâm, cho nên tiếp theo tôi muốn hỏi anh một điều!”
“Chuyện gì?”
Trần Thiên bất ngờ mở miệng, nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh lắc đầu: “Đừng nói muốn tôi điều tra chuyện này nhé, tôi cảm thấy cô đề cao tôi quá rồi.”
“Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh không chắc chắn à? Hay là lo lắng điều gì?”