Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 41: Khủng Hoảng Xuất Hiện Trở Lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời nói của Tô Thuần Nhi khiến Trần Thiên sửng sốt, Tô Ngưng Tuyết ở phía sau cũng càng thêm bối rối.

“Thuần Nhi, em đang nói gì vậy? Kiểm tra gì chứ? Trần Thiên đã cứu em, không phải em nên nói một tiếng cảm ơn sao?”

“Cảm ơn cái đầu anh ta ấy!”

Tô Thuần Nhi mạnh mẽ lên tiếng, không đợi Tô Ngưng Tuyết ngạc nhiên, cô nói thêm: “Nếu không có anh ta thì tôi đã không bị bắt, bây giờ còn bảo tôi cảm ơn anh ta, nằm mơ ấy!”

Đối mặt với câu trả lời này, Tô Ngưng Tuyết ngẩn người.

Không phải cô không muốn đáp lại mà là nếu không tường tận câu chuyện thì chỉ có thể im lặng.

Mặc dù Trần Thiên cũng rất bất ngờ trước sự ngang ngược của người phụ nữ này, anh ngay lập tức đứng dậy, cũng mở miệng đề nghị.

“Đã như vậy, chi bằng chúng ta đi ra ngoài nói, tôi cũng có thể đưa cô về thay quần áo trước!”

Nghe vậy, Tô Ngưng Tuyết lập tức đồng ý, nhưng Tô Thuần Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Trần Thiên thấy vậy, cũng không so đo, chỉ đơn giản là bàn giao với Tô Ngưng Tuyết hai câu, rồi lập tức đuổi theo.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ? Tại sao còn muốn tiếp tục thử nghiệm vậy? Chẳng lẽ cô lại muốn nói dối tôi sao?”

Tô Thuần Nhi liếc nhìn Trần Thiên, sau đó vặn lại: “Trần Thiên, đừng nghĩ quá tốt về bản thân, anh thực sự cho rằng Tô Thuần Nhi tôi phải xoay quanh anh sao? Nếu anh muốn anh có thể tham gia vào các bài kiểm tra sau, còn nếu anh không muốn, tôi cũng không có thời gian để lãng phí với anh!”

“Ý cô là sao? Trước đây cô không nói dối tôi sao?”

Trần Thiên tự động bỏ qua sự tức giận của Tô Thuần Nhi, sau đó hỏi điểm chính: “Đã như vậy, cô nói trước về nơi có chiếc hộp đen đi, tôi muốn xem cô còn có thể dùng cái gì lừa gạt tôi.”

“Tần Thuần Nhi nói không sai, tôi thật sự không biết chiếc hộp đen ở đâu!”

Tô Thuần Nhi phớt lờ suy đoán của Trần Thiên, chỉ tiếp tục nói, dù gì thì kế hoạch của cô đã đến được đây, cộng với nỗi uất hận trong lòng, cô không thể từ bỏ cơ hội tuyệt vời này: “Nhưng tôi biết chiếc hộp đen ở trong tay ai, chỉ cần anh hứa tiếp tục kiểm tra, tôi sẽ cho anh biết anh ta là ai!”

Đối với câu trả lời này, Trần Thiên không có gì để nói.

Vì đây là chiêu trò quen thuộc của Tô Thuần Nhi nên anh định bỏ qua.

Không nghĩ tới, Tô Thuần Nhi dường như nhìn thấu được tâm tư của anh, tiếp tục giải thích.

“Tôi biết anh không tin, nhưng nếu anh thực sự tra xét vấn đề này, anh nên biết chị tôi cũng không biết rõ chiếc hộp đen đang ở đâu. Vả lại tôi có thể nói cho anh, chiếc hộp đen bây giờ căn bản không ở trong Tô gia, mà đã bị người khác trộm đi.”

Lời nói của Tô Thuần Nhi khiến Trần Thiên bất ngờ, đặc biệt là câu nói cuối cùng khiến anh nghĩ đến bí mật mà Tiền Bưu đã nói với anh trong khách sạn.

“Người lấy cắp hộp đen có phải là Tô Đức Mộc không?”

Trần Thiên từ bỏ cuộc hỏi thăm ban đầu, trực tiếp nói ra tin tức.

Quả nhiên, khi Tô Thuần Nhi nghe thấy câu này, cô không chỉ ngay lập tức ngạc nhiên, mà trên khuôn mặt nhỏ của cô còn đầy vẻ không dám tin.

“Sao anh biết? Chẳng lẽ anh nghe thấy tôi nói mơ trong lúc đang ngủ sao?”

Nhìn thấy phản ứng của Tô Thuần Nhi, Trần Thiên đã chắc chắn 80% rằng Tiền Bưu không nói dối.

Mặc dù đã lên kế hoạch tìm Tô Đức Mộc, nhưng anh vẫn tò mò không biết làm thế nào mà Tô Thuần Nhi biết được chuyện này, tiếp tục nói.

“Tôi không biết cô có đang nói chuyện hoang đường hay không, tôi chỉ muốn biết tại sao cô lại chắc chắn rằng anh ta là người đã lấy trộm chiếc hộp?”

“Tôi đương nhiên có cách của tôi!”

Tô Thuần Nhi không giải thích mà tự tin đáp lại, nhưng sau đó cô lại tỏ ra khó chịu, tiếp tục: “Ngay từ ngày đầu tôi đã rất ghét anh ta, quả nhiên sau này lớn lên tôi cũng nhận ra anh ta không phải thứ tốt lành gì, không chỉ trộm đồ của ông nội mà còn làm rất nhiều chuyện xấu xa.”

Trần Thiên bị bất ngờ trước sự oán giận của Tô Thuần Nhi, nhưng anh phớt lờ cô, thay vào đó tập trung vào hộp đen.

Dù sao thứ này có liên quan đến bí mật của Tô gia, anh rất muốn biết mọi thứ bên trong.

“Đã vậy, hẳn cô phải biết có gì trong hộp đúng chứ?”

“Không biết!”

Tô Thuần Nhi giận dữ nói, không đợi Trần Thiên ngạc nhiên, cô giải thích: “Chiếc hộp được làm bằng chất liệu rất đặc biệt, nếu không có chìa khóa thì hầu như không thể mở bằng ngoại lực, nên từ khi biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi nó bị trộm, tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ bên trong đó.”

“Tất nhiên, ngoài ông tôi ra thì không ai thấy trong đó có gì!”

Trần Thiên lại bất ngờ trước câu trả lời của Tô Thuần Nhi, nhưng sau khi nghĩ đến điểm mấu chốt mà Tiền Bưu đã đề cập, anh tiếp tục hỏi.

“Vậy cô biết chìa khóa ở đâu không? Chắc là ở Tô gia phải không?”

“Anh không cần lôi kéo tôi đâu, tôi sẽ không bị lừa.”

Đối mặt với sự cám dỗ, Tô Thuần Nhi dứt khoát trả lời, giải thích: “Nhưng tôi cũng có thể nói rõ với anh là chìa khóa thực sự nằm ở Tô gia chúng tôi, vả lại rất có khả năng liên quan đến chị gái tôi. Nhưng theo tôi biết, chị ấy không biết chìa khóa ở đâu, thậm chí không biết rằng chiếc hộp đen đã bị đánh cắp!”

Sự quyết tâm của Tô Thuần Nhi khiến Trần Thiên lắc đầu, nhưng anh không bỏ cuộc mà tiếp tục truy hỏi.

Dù sao người phụ nữ này đã dám nói như vậy, cô sẽ không phải là không có manh mối, cho nên anh định thử một lần nữa.

Nếu không, dù có lấy lại chiếc hộp mà không có chìa khóa, anh vẫn không chiếm được bí mật bên trong.

“Tôi biết bây giờ cô nhất định có manh mối về chiếc chìa khóa, tôi cũng biết cô chắc chắn sẽ không nói cho tôi. Tôi có thể hứa sẽ tiếp tục tham gia thử nghiệm, nhưng trước tiên cô phải cho tôi biết một chút manh mối. Dù sao, như cô đã nói, tôi không có chìa khóa, cô cũng không cần phải lo lắng về mục đích của tôi!”

“Tôi có thể cho anh biết trước manh mối, nhưng không phải bây giờ!”

Trước câu trả lời lạnh lùng của Tô Thuần Nhi, Trần Thiên ngạc nhiên: “Sao không phải bây giờ? Chẳng lẽ chuyện này có gì không thể nói à?”

“Không có, chỉ là không muốn nói, hài lòng chưa?”

“…”

Trần Thiên không nói nên lời, bất lực đi theo.

Mặc dù rất muốn biết nơi cất giữ chiếc chìa khóa, nhưng Tô Thuần Nhi vẫn còn tức giận nên anh định tạm hoãn lại chuyện này

“Được rồi, không muốn nói thì không nói, tôi sẽ đưa cô về nhà trước, chúng ta nói chuyện này sau!”



Sáng hôm sau, Trần Thiên đến công ty sớm.

Không phải anh có được manh mối mấu chốt, mà là anh muốn xác định tung tích của hộp đen trước, chuẩn bị tìm Tô Đức Mộc nghe ngóng tin tức.

Tuy nhiên, ngay khi anh định tìm Tô Đức Mộc, anh đã được thông báo đến phòng họp để họp.

Vả lại không chỉ Tô Đức Mộc, mà cả các giám đốc điều hành cấp cao và cổ đông của tập đoàn Tô thị cũng tham dự, điều này khiến anh lập tức nhận ra công ty có thể đã lại xảy ra chuyện.

Đối mặt với sự thay đổi này, Trần Thiên không khăng khăng mà định quay lại cục an ninh trước rồi quay lại sau.

Nhưng khi anh định quay lại thì gặp Hàn Mộng Vân, quản lý nhân sự của công ty.

Nhìn thấy cô, Trần Thiên không chút do dự, lập tức hỏi thăm tình hình công ty, nghe thấy đối phương trả lời thì sững sờ.

“Tôi có thể cho anh biết công ty đã xảy ra chuyện gì, nhưng ra ngoài đừng nói lung tung.”

“Chuỗi vốn của Tập đoàn Tô thị bất ngờ bị đứt gãy, với mức chênh lệch ít nhất là một tỷ nhân dân tệ, hiện tất cả các ngân hàng bên ngoài đều từ chối cho vay. Nếu trong vòng một tuần Tô tổng không vay được tiền, thì tập đoàn Tô thị có thể phá sản!”
« Chương TrướcChương Tiếp »