Chương 40: Khảo Nghiệm Vẫn Chưa Xong

Trần Thiên vô cùng kiên quyết, khiến Hàn Chấn Thiên không thể không khuất phục.

Dù sao Hàn gia chỉ có Hàn Phi Vũ đích hệ huyết mạch này, một khi xảy ra chuyện hết thảy kế hoạch của ông ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên lần này ông ta không đánh cược được!

"Được, tôi đồng ý với cậu, trước khi trời tối, tôi nhất định đúng hẹn đem người đưa đến!"

Nghe được lời đáp ứng, Trần Thiên nhanh chóng buông bả vai của Hàn Chấn Thiên ra.

Dù sao mục đích của anh cũng đã đạt tới, coi như anh biết Hàn Chấn Thiên vẫn có chỗ trống để đổi ý, nhưng ông ta cũng biết đối phương không dám cược, cho nên cũng không cần phải lại đối chọi gay gắt.

"Đã như vậy, vậy tôi đi trước, không cần tiễn!"

Trần Thiên chuẩn bị rời đi, nhưng Hàn Chấn Thiên lại không nghĩ như thế, liền lập tức ngăn cản.

"Có thể trả lời tôi một chuyện không? Tôi có thể thiếu cậu một ân tình?"

Trần Thiên cười rồi, nhưng là cười lạnh, bởi vì theo anh thấy, thì loại ân tình của Hàn Chấn Thiên còn không bằng một trang giấy lau tay, cho nên anh liền lập tức từ chối: "Tôi không cần, ông tự mình giữ lại đi."

"Rốt cuộc thì Phi Vũ bị ai đánh bị thương? Trả lời tôi, tôi có thể cho cậu một nghìn vạn tệ!"

Hàn Chấn Thiên không từ bỏ, nhưng lần này lại đến lượt Trần Thiên ngạc nhiên.

Nhất là nghe được một nghìn vạn này, ông ta quay đầu nhìn một chút đối phương.

"Hàn gia thật đúng là có tiền, tùy tiện liền có thể lấy ra một nghìn vạn, xem ra những năm này ở bên ngoài cũng vơ vét không ít!"

Đối mặt với lời cảm thán của Trần Thiên, Hàn Chấn Thiên lựa chọn xem thường.

Không phải ông ta không muốn tiếp lời, mà là ông ta hiểu được Trần Thiên là cố ý, liền trực tiếp chờ câu tiếp theo.

"Chỉ tiếc, số tiền này tôi cũng không có số dùng, bởi vì tôi cũng luôn đang tìm kiếm người đó!"

Hàn Chấn Thiên ngạc nhiên, không phải là Trần Thiên từ chối một nghìn vạn này, mà là câu trả lời sau cùng.

Mặc dù trước ngày hôm qua, ông ta luôn cho rằng Trần Thiên chỉ là một thằng con rể phế vật không có chút công phu nào, nhưng có chuyện của chó hoang, cùngvới uy hϊếp vừa nãy, ông ta chẳng những cải biến cách nhìn, còn theo đó hiểu được một chuyện.

Trần Thiên chẳng những là cao thủ, hơn nữa còn giỏi phát hiện vấn đề, và giải quyết vấn đề!

"Xem ra lần này chúng ta đều là quân cờ, đã như vậy, tôi trước phái người đưa cậu ra ngoài!"

Trần Thiên từ chối ý tốt của Hàn Chấn Thiên, cũng quay người rời đi.

Bởi vì lời của ông ta đã đạt đến mục đích, cũng không cần lại phải liên lụy điều khác, vừa mới nhắc nhở Hàn Chấn Thiên cũng là vì suy nghĩ cho sau này.

Nhất là sau khi sảy ra chuyện của Tô Thuần Nhi, anh càng muốn đề phòng đến nơi đến chốn.

Dù sao Hàn Chấn Thiên không có khả năng nhiều lần bị lợi dụng, mạng nhỏ của Hàn Phi Vũ cũng không có khả năng luôn bị uy hϊếp, cho nên sau khi điểm đến là dừng, anh chuẩn bị trở về công ty đi tìm Tô Ngưng Tuyết.

Nhưng mà khiến anh không ngờ rằng, ngay khi chân trước anh vừa ra khỏi cửa của Hàn gia, chân sau lại đυ.ng phải Diệp Khinh Nhu lái xe theo đến.

"Cô đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại là tới bắt tôi?"

Trần Thiên cười nói, cũng lập tức mở cửa xe, không chút khách khí ngồi xuống.

Thấy cảnh này, Diệp Khinh Nhu cũng không có so đo, ngược lại nghi ngờ nói: "Chuyện làm xong rồi sao? Hàn Chấn Thiên đồng ý thả người rồi?"

"Những lời cô nói trước đó đúng là không sai, Hàn Chấn Thiên lại một lần nữa bị lợi dụng."

Trần Thiên không trả lời thẳng, nhưng lại giải thích: "Mặc dù chuyện này không phải ông ta làm, nhưng việc này lại không thoát khỏi quan hệ với ông ta, cho nên yên tâm đi, trước khi trời tối, Tô Thuần Nhi nhất định sẽ bình yên vô sự trở về!"

Diệp Khinh Nhu kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy sự tự tin của Trần Thiên, cô ta càng là tràn đầy nghi ngờ.

"Anh cứ chắc chắn Hàn Chấn Thiên sẽ giúp anh tìm người như vậy sao?"

"Chẳng những sẽ, ông ta còn sẽ mang xe của tôi cùng đưa trở về!" Trần Thiên lần nữa khẳng định, cũng nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng mà Tô Ngưng Tuyết dừng ở trước cửa biệt thự Hàn gia, sau đó mới tiếp tục nói: "Bởi vì mạng của Hàn Phi Vũ ông ta cược không được, cũng không dám cược!"

Diệp Khinh Nhu lại một lần nữa kinh ngạc, nhưng theo đó cô ta liền hiểu ý của Trần Thiên, cũng kinh ngạc nói.

"Anh quả nhiên không dùng thủ đoạn bình thường, chẳng lẽ bên phía Hàn Phi Vũ anh đã cho người mai phục?"

Nghe như thế, Trần Thiên không trả lời, chỉ là nhìn cô ta một cái, liền lắc đầu.

"Đi về trước đi, nơi này không thích hợp để nói chuyện!"

"Anh..."

Diệp Khinh Nhu bắt đầu phát điên, bởi vì cô ta khó chịu nhất là loại nói chuyện chỉ có một nửa này, mà cũng không hỏi ra chuyện gì cả. Chỉ là cứ việc bây giờ cô ta rất khó chịu, nhưng nghĩ đến tính cách của Trần Thiên, cô ta liền không nói gì nữa, cứ dựa theo yêu cầu của Trần Thiên quay đầu, trực tiếp chạy về hướng tập đoàn Tô thị.

Trở lại công ty, Trần Thiên không vội vã đi tìm Tô Đức Mộc, mà là trước đi đến văn phòng Tổng giám đốc.

Dù sao sự lo lắng của Tô Ngưng Tuyết khiến anh ngạc nhiên, bây giờ đã có tin tức, không thể lại kéo dài.

Nhưng, lúc anh nói lại không đề cập gì đến chuyện liên quan tới Hàn Chấn Thiên, chỉ là đơn giản hóa quá trình, nói thẳng ra kết quả.

"Thuần Nhi trước khi trời tối sẽ trở về, bình yên vô sự!"

"Thật sao? Vậy bây giờ em ấy đang ở đâu?" Tô Ngưng Tuyết vui mừng nói, nhưng sau đó khi cô nghĩ đến điều gì đó, liền lại hỏi: "Vừa nãy anh nhìn thấy em ấy chưa? Đối phương đề ra điều kiện gì?"

"Không có!"

Trần Thiên trả lời dứt khoát, mà không đợi Tô Ngưng Tuyết nghi hoặc, anh lại tiếp tục giải thích: "Tình hình trước mắt tôi không thể xác định, nhưng tôi có thể lấy nhân cách để cam đoan, trước chạng vạng tối Thuần Nhi nhất định có thể bình yên vô sự trở về!"

Đối mặt với lời khẳng định thêm một lần nữa của Trần Thiên, Tô Ngưng Tuyết cho dù nghi ngờ vô cùng, nhưng vẫn là nhịn được không hỏi.

Dù sao bây giờ người mà cô tin tưởng nhất là Trần Thiên, cho nên tiếp tục truy hỏi không có bất kỳ ý nghĩa gì, cô liền thay vẻ sốt ruột, theo đó lộ ra sự cảm kích.

"Cám ơn anh!"

Tô Ngưng Tuyết nói cám ơn, nhưng Trần Thiên lại không tiếp nhận, chỉ là lắc đầu liền chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng mà, Tô Ngưng Tuyết hình như không muốn như vậy, liền lập tức ngăn cản.

"Ở chỗ này cùng với tôi, tôi sẽ an tâm hơn một chút!"

Trần Thiên không từ chối, không phải anh không dám, mà là anh không muốn lại kí©h thí©ɧ Tô Ngưng Tuyết, liền gật gật đầu, chuẩn bị tiêu phí thời gian ở trong văn phòng này.

"Được, tôi ở đây cùng cô chờ Thuần Nhi trở về!"

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, quay đi quay lại đã đến xế chiều.

Dựa theo ước định, Hàn Chấn Thiên nhất định phải trong thời gian này đưa Tô Thuần Nhi trở lại, nhưng bây giờ đã sắp tan ca rồi, nhưng lại mãi không thấy bóng dáng của Tô Thuần Nhi, điều này không khỏi khiến Trần Thiên có chút lo lắng.

Dù sao bên phía bệnh viện ông ta không làm bất cứ phòng bị nào, anh đang định tìm một cái cớ nào đó để ra ngoài nhìn xem.

Nhưng mà không ngờ, ngay lúc anh chuẩn bị đứng lên, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, sau đó Tô Thuần Nhi cả mặt lấm lem bụi đất xuất hiện ở cửa.

"Thuần Nhi?"

Nhìn thấy Tô Thuần Nhi, Tô Ngưng Tuyết lập tức đứng dậy, kích động đi ra cửa.

Đối mặt với điều kích động với hữu kinh vô hiểm(*)này, Tô Thuần Nhi mặc dù cũng muốn thể hiện một chút cảm xúc, nhưng ngại có Trần Thiên ở, cô ta liền mạnh mẽ kìm nén cảm xúc này lại.

(*)chỉ bị kinh sợ chứ không có nguy hiểm

Dù sao cô ta tới đây còn có mục đích khác, sau khi đơn giản gặp mặt với Tô Ngưng Tuyết, đi thẳng đến trước mặt Trần Thiên.

Trần Thiên mặc dù ngạc nhiên trước sự tuân thủ ước hẹn của Hàn Chấn Thiên, nhưng nhìn thấy Tô Thuần Nhi đi đến, anh liền chuẩn bị nói hai câu.

Nhưng mà bất ngờ là, ngay vào lúc anh chuẩn bị nói, Tô Thuần Nhi lại giành trước khiến anh sửng sốt.

"Trần Thiên, đừng cho là tôi xảy ra chuyện, khảo nghiệm sẽ kết thúc. Nói cho anh biết, khảo nghiệm bây giờ mới là bắt đầu mà thôi, đằng sau anh chờ đó cho tôi!"