Đối mặt với sát ý bất thình lình, Diệp Khinh Nhu lập tức sửng sốt, cũng vô thức lui lại.
Mặc dù lúc trước cô ta liền biết được Trần Thiên hỉ nộ vô thường, nhưng lại không nghĩ tới Trần Thiên nói trở mặt liền trở mặt, điều này khiến cô ta trong nháy mắt hối hận hành động ngăn cản vừa nãy.
Vậy mà mặc dù như thế, sau khi hoàn hồn cô ta vẫn muốn nói chút gì đó, liền bất giác mở miệng.
"Anh..."
"Cô còn muốn nói gì?" Trần Thiên giọng lạnh lùng đánh gãy sự do dự của Diệp Khinh Nhu, cũng nhắc nhở: "Nếu như là lời nói ngăn cản, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nói, bởi vì bây giờ tôi không còn chút kiên nhẫn nào với cô nữa rồi!"
Nghe như thế, Diệp Khinh Nhu lộ vẻ khó xử.
Cô ta đúng là còn muốn lại ngăn cản, nhưng trở ngại sự uy hϊếp của Trần Thiên, cô ta cũng chỉ có thể lùi một bước để cầu việc khác, chỉ nói ranh giới cuối cùng ra.
"Tôi không ngăn được anh đi Hàn gia cứu người, nhưng anh cũng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng của tôi."
"Hàn Chấn Thiên đúng là có hiềm nghi rất lớn, nhưng cũng là như thế hiềm nghi của ông ta càng lớn, thì càng có khả năng bị lợi dụng, điểm này tôi nghĩ anh chắc càng rõ rành hơn tôi. Tôi khuên anh tốt nhất là đừng vượt qua giới hạn, nếu không một khi sảy ra chuyện, cho dù anh có phải đi cứu người hay không, tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi bắt anh!"
Sự cố chấp của Diệp Khinh Nhu nằm ngoài dự đoán của Trần Thiên, nhất là sự biến tướng nhắc nhở này, càng làm cho anh trong nháy mắt mềm lòng, cũng dần dần thu hồi sát ý.
Dù sao anh chỉ là đi Hàn gia đòi người, mà không phải là liều mạng, cho nên liền không lại làm khó Diệp Khinh Nhu.
"Yên tâm, mạng của Hàn Chấn Thiên còn có tác dụng khác,bây giờ cho dù cả thế giới đều mong ông ta chết, tôi cũng là người ngoại lệ!"
Câu trả lời của Trần Thiên khiến Diệp Khinh Nhu thở phào, không nói những điều khác, ít nhất biết Trần Thiên sẽ không làm to chuyện, cô ta liền yên tâm rất nhiều.
Nhưng cho dù là như vậy, cô ta cũng không hề từ bỏ, mà là tiếp tục nhắc nhở.
"Chuyện Tô Thuần Nhi tôi sẽ mau chóng giải quyết, nếu như có thể, vẫn là hi vọng anh có thể tin tưởng tôi!"
Trần Thiên không để ý đến Diệp Khinh Nhu, mà là lắc đầu, liền trực tiếp đi.
Dù sao bây giờ thời gian có chút cấp bách, anh đến chậm một giây, Tô Thuần Nhi liền nhiều thêm một giây nguy hiểm!
Diệp Khinh Nhu mặc dù không nghĩ tới Trần Thiên sẽ trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản là bắt cóc như vậy, cô ta liền quyết định, trực tiếp đi theo.
Nửa giờ sau, Trần Thiên đi vào biệt thự Hàn gia.
Hàn Chấn Thiên lúc này đang phơi nắng ở trong sân, hai mắt có chút khép kín, không hề phát giác bên cạnh đã có thêm một người không thuộc về nơi này!
"Hôm nay là ngày tốt, chẳng những ánh nắng sáng lạn, hơn nữa còn thích hợp để lên đường!"
Nghe như thế, trong nháy Hàn Chấn Thiên mắt mở mắt, đồng thời ngay lập tức nhìn về phía bên cạnh: "Người nào? Cậu... Cậu là Trần Thiên?"
Hàn Chấn Thiên nhận ra Trần Thiên, vẻ mặt cũng trong nháy mắt trở nên kinh ngạc.
Dù sao thủ vệ của biệt thự Hàn gia vô cùng nghiêm ngặt, người ngoài có thể vào đây đã khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên rồi, bây giờ nhìn thấy người đến là Trần Thiên, ông ta càng là chấn kinh đến không biết hình dung cảm giác này như nào!
"Nếu đã biết tôi, vậy tôi đành nói thẳng vậy."
Trần Thiên cười lạnh nói, cũng nói ra mục đích: "Tô Thuần Nhi ở đâu? Nếu như bây giờ ông giao cô ta cho tôi, tôi cam đoan ông không có việc gì. Bằng không, Hàn gia này lớn như vậy chỉ sợ cũng muốn đổi chủ rồi!"
Nghe như thế, Hàn Chấn Thiên phẫn nộ, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ, ông ta vẫn là nhịn được, chuyển thành nghi ngờ nói.
"Tô Thuần Nhi là ai? Tôi không biết, còn có vì sao cô ta lại ở chỗ của tôi?"
"Ông xác định không biết?"
Trần Thiên lạnh giọng chất vấn, một cái tay cũng theo đó đặt lên vai của Hàn Chấn Thiên, cũng dùng thêm sức: "Biết ông lớn tuổi rồi, tôi liền cho ông thêm một cơ hội, nhưng lần này nếu như lại khiến cho tôi không hài lòng, tôi cam đoan tiễn ông lên đường!"
Sắc mặt Hàn Chấn Thiên thay đổi, mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu cũng trong nháy mắt xuất hiện ở trên mặt ông ta.
Ông ta như thế này không phải là bởi vì sợ hãi, mà là do sự đau nhức đến từ chỗ bả vai.
Dù là khi ông ta còn trẻ cũng có chút thân thủ nhất định, nhưng đối mặt với lực đạo nặng nề này của Trần Thiên, ông ta lại không có sức lực để phản bác.
"Tôi không biết chuyện này có phải là hiểu lầm hay không, nhưng nếu như là thật, Hàn mỗ tôi bằng lòng dốc sức giúp đỡ!"
Nghe như thế, Trần Thiên có chút ngạc nhiên.
Dù là trước khi tới anh đã đồng ý quan điểm của Diệp Khinh Nhu, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ đạt được chứng thực, anh vẫn không khỏi lo lắng.
Dù sao trước đó anh đã bị bàn tay đen của bên thứ 3 đó hãm hại một lần, lần này lại bị tính toán, điều này khiến anh rất không vui!
"Cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết Tô Thuần Nhi đang ở đâu, nếu không ông chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Đối mặt với sự chất vấn, Hàn Chấn Thiên trầm mặc.
Không vì gì khác, chỉ vì bây giờ ông ta đã biết rõ ý của Trần Thiên, càng biết chuyện mình đã bị lợi dụng, điều này khiến ông ta tức giận cũng lại khiến ông ta không thể làm gì được.
"Trần Thiên, cậu biết trong cái vườn này có bao nhiêu cơ quan và cao thủ không? Cậu không sợ lát nữa không thể đi ra khỏi đây sao?"
Hàn Chấn Thiên thử thay đổi tình huống này, nhưng Trần Thiên lại không thèm để ý, chỉ là cười lạnh đáp lại.
"Tôi nếu mà sợ, hôm nay sẽ không tới tìm ông, hiện tại nếu đã đến rồi, tôi không có ý định khiến nơi đây còn người sống, bao gồm Hàn Phi Vũ đang dưỡng thương ở bệnh viện, tôi cũng sẽ tiễn anh ta lên đường!"
Lời uy hϊếp của Trần Thiên đơn giản trực tiếp, cho dù Hàn Chấn Thiên không tin, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm.
Đặc biệt là trải qua sự đau đớn ở trên vai, ông ta càng hiểu, ở trước mặt cao thủ tuyệt đối, bất kỳ chống cự gì đều là phí công, cho nên suy nghĩ một lát, ông ta liền lựa chọn thỏa hiệp.
Chỉ là trước khi thỏa hiệp, ông ta lại hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng, để ông ta hết hi vọng!
"Chó Hoang là cậu xử lý đúng chứ?"
"Không sai, chính là tôi!" Câu trả lời không hề kiêng kỵ của Trần Thiên, sau đó lại nghĩ đến cái gì, lại bổ sung thêm: "Tôi biết ông muốn gϊếŧ tôi, nhưng hi vọng lần sau lúc ông tìm người thì chuyên nghiệp thêm một chút, tên trước đó trốn thoát kia cũng khá được, lần sau có thể cân nhắc để anh ta trở về!"
"Được, có thời gian tôi sẽ liên hệ với cậu ta, cũng nhất định khiến cậu hài lòng!"
Hàn Chấn Thiên trầm giọng đáp ứng, dù là ông ta đã cực lực áp chế, nhưng khóe miệng vẫn là không nhịn được rung động. Dù sao bình thường ông ta đều cao cao tại thượng, bất kỳ người nào đều phải nhìn sắc mặt của ông ta, bây giờ đảo ngược lại, thì càng khiến ông ta kiên định quyết tâm xử lý Trần Thiên.
"Nói đi, cậu muốn tôi làm cái gì?"
"Rất đơn giản, trước khi trời tối, đem Tô Thuần Nhi giao cho tôi!" Trần Thiên nhắc nhở, nhưng trong lòng lại theo đó thở phào.
Dù sao chỉ cần Hàn Chấn Thiên đồng ý, tình hình tiếp theo sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng mà, Hàn Chấn Thiên tựa hồ không nghĩ như vậy, ông ta lập tức phản bác.
"Tôi có thể đáp ứng cậu, nhưng cậu làm sao có thể cam đoan lại có thể một lần nữa trở về đây?"
Đối mặt với chất vấn, Trần Thiên không nói gì, càng không đi chứng minh cái gì, anh chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống, lạnh giọng ở bên tai Hàn Chấn Thiên nói: "Nếu như ngày đó ở quán bar là tôi xuất thủ, Hàn Phi Vũ chắc chắn sẽ không sống đến bây giờ!"
Nghe nói như thế, Hàn Chấn Thiên trong nháy mắt ngơ ngẩn, cũng lộ ra kinh ngạc.
Coi như lúc trước ông ta đã hoài nghi chuyện này một người khác hoàn toàn, nhưng lại vẫn luôn không được xác thực.
Lời của Trần Thiên mặc dù trình độ lớn là không thể tin nhưng ông ta có thể lặng lẽ đến đây, cũng đủ để chứng minh ở quán bar gϊếŧ chết Hàn Phi Vũ là thừa sức, cho nên, ông ta lại lần nữa trầm mặc.
"Tôi biết ông còn đang do dự, nhưng tôi đã làm xong quyết định."
"Trước khi trời tối, nếu như tôi không nhìn thấy Tô Thuần Nhi, ông liền chờ đến một mạng đổi một mạng đi, không tin chúng ta liền thử một chút!"