Lời của Tô Ngưng Tuyết khiến Trần Thiên rất ngạc nhiên, đặc biệt là khi nghĩ đến khảo nghiệm của ngày hôm qua, anh liền ngay lập tức đoán được điều gì đó.
"Còn nhớ tin nhắn hôm qua tôi nhắn cho cô không?"
"Là chuyện Thuần Nhi hẹn anh ra ngoài sao?"
Tô Ngưng Tuyết gật đầu trả lời, nhưng sau đó cô lại đưa ra nghi ngờ: "Sau đó không phải anh đã trở về rồi hay sao? Mà anh cũng không nói là Thuần Nhi xảy ra chuyện."
"Lúc đó đúng là không có chuyện gì!"
Trần Thiên chắc chắn nói, cũng nói chuyện xảy ra vào ngày hôm qua ra: "Sau đó lúc chúng tôi tách ra, cô ta giận dỗi bỏ đi. Tôi nghĩ rằng cô ta đi rồi, vẫn sẽ giống như trước kia vậy tùy tiện tìm chỗ nào đó để giải tỏa là xong, nhưng không ngờ lần này cô ta đi như vậy vậy mà thật sự sảy ra chuyện rồi."
Nghe như thế, Tô Ngưng Tuyết ngay lập tức kinh ngạc.
Bởi vì cô làm sao cũng không ngờ rằng hôm qua Trần Thiên sẽ phát sinh tranh chấp với Tô Thuần Nhi, cho nên cô vô thức muốn trách cứ.
Nhưng lời đến khóe miệng, khi cô nhìn thấy sự bình tĩnh của Trần Thiên, liền thu hồi lại.
"Bây giờ làm sao đây? Anh cảm thấy Thuần Nhi sẽ đi đâu?"
"Đi đâu thì tôi không biết, nhưng mà chắc là cô ta sẽ không gặp nguy hiểm!" Trần Thiên khẳng định gật đầu, nhưng không để ý tới biến hóa ban nãy của Tô Ngưng Tuyết, chỉ là dựa theo chuyện mà phân tích: "Bởi vì nếu thật sự có người bắt cóc cô ta, bây giờ chắc cô cũng nên nhận được thông báo rồi, mà không phải là mông lung không biết gì!"
Đối mặt với sự nhắc nhở của Trần Thiên, Tô Ngưng Tuyết lập tức bừng tỉnh.
"Anh nói rất đúng, nếu như thật sự Thuần Nhi bị bắt cóc, đối phương chắc chắn sẽ liên hệ với tôi, bây giờ vẫn chưa tìm đến tôi, trong lúc nhất thời chắc vẫn chưa gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ đang Thuần Nhi ở đâu? Tôi nên đi đâu tìm em ấy?"
Đối mặt với lời chất vấn, Trần Thiên trầm mặc.
Không phải anh không muốn trả lời, mà là anh cũng không có câu trả lời chính xác cho Tô Ngưng Tuyết. Đặc biệt là trước loại chuyện đột nhiên xảy ra này, điều anh có thể làm chỉ là đưa ra ý kiến.
"Nếu như cô tin tưởng tôi, bây giờ quay trở về đi làm đi, chuyện của Thuần Nhi giao cho tôi xử lý!"
"Giao cho anh?"
Tô Ngưng Tuyết vô ý thức phản bác, nhưng sau đó cô ý thức được ngữ khí có chút không đúng, ngay lập tức giải thích: "Ý tôi là anh đi tìm em ấy như thế nào? Còn nữa, hiện tại không tìm thấy Thuần Nhi, tôi căn bản không tâm tư để làm việc!"
"Tìm Thuần Nhi, tôi tự nhiên có cách của tôi."
Trần Thiên tiếp tục nói, cũng lại đề nghị: "Về phần cô, bây giờ việc phải làm nhất là ổn định cục diện, nếu không một khi có người thừa cơ vào, đến lúc đó cô có thể sẽ đứng trước song trọng nguy cơ(*)!"
(*) hai tầng nguy cơ
Nghe được giải thích đúng trọng tâm này, Tô Ngưng Tuyết cho dù sốt ruột, cũng vẫn gật đầu.
Dù sao Trần Thiên nói không sai, hiện tại cô đi chẳng những không giúp được chuyện gì, còn có thể sẽ thêm phiền, cho nên ngẫm lại cô liền làm ra quyết định.
"Tôi tin tưởng anh, Thuần Nhi liền giao cho anh, tôi ở công ty chờ hai người trở về!"
Nói xong, không đợi Trần Thiên trả lời, cô liền xoay người, động tác gọn gàng dứt khoát.
Mặc dù Trần Thiên ngạc nhiên với phản ứng của cô, nhưng nghĩ tới chuyện này khó giải quyết, anh ngẫm lại vẫn là lấy điện thoại di động ra, cũng tìm một số điện thoại!
Một tiếng sau, chỗ mà hôm qua Tô Thuần Nhi tức giận rời đi.
Trần Thiên đang tìm kiếm dấu vết còn sót lại, Diệp Khinh Nhu vội vàng chạy đến.
"Tìm được manh mối gì chưa?"
"Không có!"
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Khinh Nhu, Trần Thiên lắc đầu, cũng theo đó đáp lại: "Nhưng cũng nhìn ra được chút mang mối, có thể phán đoán ra được cô ta đúng là thật sự sảy ra chuyện, mà không phải cố ý trốn đi để hãm hại tôi!"
"Hãm hại anh?"
Diệp Khinh Nhu kinh ngạc nhìn Trần Thiên, dù là cô ta kinh ngạc nguyên do trong đấy, nhưng vì mau chóng giải quyết chuyện này, cô ta vẫn là quay trở về đề tài chính: "Cô ấy biến mất như thế nào, lẽ nào thật sự bị người bắt đi rồi? Manh mối cuối cùng xuất hiện ở đâu?"
"Ở bên kia cách đó không xa!"
Trần Thiên đưa tay chỉ một phương hướng, tiếp theo lại mở miệng hỏi: "Chuyện này trong lòng cô chắc cũng có người khả nghi rồi chứ?"
Nghe như thế, Diệp Khinh Nhu không trả lời, mà là nhìn Trần Thiên một chút, liền đi tra xét manh mối.
Quả nhiên, đến chỗ đó, giống như những gì mà Trần Thiên nói, vốn là có dấu vết rời đi, nhưng lại đột nhiên ở đây biến mất.
Mặc dù chút chứng cứ này không đủ để chứng minh Tô Thuần Nhi là bị người bắt cóc đi, nhưng dựa theo tình huống trước mắt xem, dấu chân của Tô Thuần Nhi biến mất chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
"Tiếp theo anh định làm như thế nào?"
"Tìm người!"
Trần Thiên đơn giản rõ ràng trả lời, mà không đợi Diệp Khinh Nhu trả lời, anh liền xoay người rời đi.
"Anh đi đâu tìm người? Tôi khuyên anh không nên vọng động!"
"Hàn gia!"
Trần Thiên tiếp tục trả lời, nhưng như cũ không để ý đến Diệp Khinh Nhu.
Kết quả Diệp Khinh Nhu nghe như thế, chẳng những biến sắc, bước chân cũng tăng tốc theo, cũng đi đến phía trước của Trần Thiên.
"Chờ một chút!"
Đối mặt với sự ngăn cản, Trần Thiên đứng lại, nhưng lại hơi nhíu lông mày, không nói gì.
"Tôi biết anh nghi ngờ Hàn Chấn Thiên, nhưng bây giờ không có chứng cứ gì cả, nếu như chỉ dựa vào sự biến mất của dấu chân, tôi tin hắn không những sẽ không thừa nhận, có lẽ còn làm lớn chuyện này lên. Đến lúc đó, chúng ta không chỉ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội cứu người, càng sẽ bị bọn họ lợi dụng!"
Diệp Khinh Nhu mở miệng thuyết phục, mà lại hợp tình hợp lý.
Trần Thiên nhưng không để ý, chỉ là lắc đầu, bình tĩnh mở miệng: "Tôi tìm bọn họ không cần chứng cứ, cô, tránh ra!"
"Trần Thiên!"
Diệp Khinh Nhu vội vàng, cũng lại ngăn cản: "Tôi biết bây giờ anh rất sốt ruột, nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không thể xúc động. Tôi có thể lập tức trở về cục cảnh sát điều tra camera giám sát ở ven đường, tôi tin bọn họ không thể không để lại một chút dấu vết nào, nhưng anh phải cho tôi chút thời gian!"
"Không chờ được nữa rồi!"
Trần Thiên trả lời, thái độ lại vẫn kiên quyết như cũ.
Diệp Khinh Nhu cho dù là ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến hậu quả, cô ta vẫn là lại một lần nữa ngăn cản: "Trần Thiên, anh đừng xúc động, anh tin tưởng tôi một lần, tôi cam đoan trong vòng một ngày có được chứng cứ, cũng tìm được Tô Thuần Nhi!"
Nghe như thế, Trần Thiên không lại đi nữa, mà theo đó thở dài, cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Biết trước kia tại sao tôi lại không muốn để cô hợp tác với tôi không? Cũng là bởi vì những quy củ cứng ngắc này của cô. Chuyện này cô biết rõ hiềm nghi của Hàn Chấn Thiên chiếm hơn 1 nửa, vì sao lại không trực tiếp giải quyết vấn đề, mà lại phải phức tạp như vậy?"
"Có lẽ cô làm như vậy là bởi vì đối với cô thì Tô Thuần Nhi không quan trọng, nhưng cô ta lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng với tôi, vậy nên tôi hy vọng cô đừng ngăn cản tôi!"
Trần Thiên hối hận, ban nãy anh vừa gọi điện thoại cho Diệp Khinh Nhu chỉ muốn cô ta giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra, giúp đỡ thì chẳng thấy đâu, phiền phức thì lại không ít.
Nhưng mà, Diệp Khinh Nhu chẳng những không nghĩ như vậy, ngược lại nghe hiểu ý của lời này, cũng phản bác.
"Trần Thiên, tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, bất kể là Tô Thuần Nhi hay là bất kỳ một người bình thường nào, trong mắt tôi đều quan trọng như nhau. Tôi hiểu cô ấy là em vợ của anh, anh rất quan tâm an nguy của cô ấy, nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng khuyên anh đừng làm loạn, phải làm việc theo quy tắc!"
Ý của Diệp Khinh Nhu rất rõ ràng, nhưng Trần Thiên lại đột nhiên cười lạnh, cũng nói.
"Nói xong rồi sao? Nói xong liền tránh ra cho tôi!"
"Hôm nay ai cũng không thể ngăn tôi đến Hàn gia cứu người, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm như vậy, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong, không đợi Diệp Khinh Nhu trả lời, sát cơ trong mắt của anh bỗng nhiên xuất hiện, độ ấm ở xung quanh giảm xuống đến âm độ!