Chương 37: Bất Ngờ Mất Tích

Nghe được lời của Tiền Bưu, Trần Thiên không những sửng sốt mà lại trong nháy mắt kinh ngạc.

"Chiếc hộp màu đen?"

"Đúng, chính là chiếc hộp màu đen!"

Đối với sự nghi ngờ, Tiền Bưu lần nữa khẳng định, cũng tiếp tục giải thích: "Lúc ấy tôi nhìn rất rõ ràng, cái hộp kia cũng đã lâu năm rồi, Tô Đức Mộc cầm ra hình như đang nghiên cứu gì đó, chỉ là cuối cùng cũng không nghiên cứu ra được gì, lại rất nhanh đặt vào!"

"Đã như vậy, vậy làm sao anh biết là ông ta trộm được?"

Trần Thiên hỏi, nhưng trong lòng cũng rất chờ mong, dù sao tin tức này quá mức ngoài ý muốn, cho nên anh muốn xác định một chút thật giả.

Nhưng mà, Tiền Bưu tựa hồ nhìn ra ý đồ của Trần Thiên, liền lập tức trả lời.

"Ban đầu tôi cũng không biết ông ta lấy chiếc hộp đen này ở đâu, sau đó khi tôi nghe được ông ta tự lẩm bẩm có nhắc đến cố đổng sự trưởng, và nói món đồ cũ này chắc còn cất giữ một loại như chìa khóa gì đó, tôi ngay lập tức liền biết món đồ này chắc chắn là lai lịch không rõ!"

Lời giải thích của Tiền Bưu khiến Trần Thiên ngoài ý muốn, nhất là cái phán đoán này, càng làm cho anh thấy được hi vọng.

"Anh chắc chắn lúc ấy không nghe nhầm? Còn nữa chuyện chiếc chìa khóa là sao?"

"Cụ thể tôi cũng không biết nói cho anh như thế nào, nhưng mà tôi có thể chắc chắn thứ này không phải là của Tô Đức Mộc!" Tiền Bưu lại nói, mà lúc nói chuyện anh ta lại nhìn người áo đen không còn nhúc nhích đó, sau đó mới tiếp tục khẳng định.

"Lúc đó nhìn dáng vẻ của ông ta hình như là muốn mở món đồ đó, nhưng lại không có cách nào. Sau đó không biết ông ta nghĩ đến điều gì, liền nói ra chuyện loại chìa khóa gì đó. Sau đó tôi thấy ông ta từ bỏ không nghiên cứu nữa, thì không dám tiếp tục nhìn, liền lặng lẽ trốn đi."

"Cho nên anh xác định Tô Đức Mộc có cái hộp này?"

Trần Thiên nghi ngờ nói, nhưng trên mặt anh lại không hề có chút thay đổi nào, chỉ là không ngừng nhắc nhở Tiền Bưu: "Hy vọng anh có thể nói thật, nếu không tôi không để ý giải quyết thêm một người là anh đâu, ngoài ra nhớ lấy, anh chỉ có cơ hội nói một lần!"

Đối mặt vời lời nhắc nhở của Trần Thiên, Tiền Bưu cho dù có mười cái lá gan, anh ta cũng không dám trong lòng còn tồn chút may mắn.

Đặc biệt khi anh ta nhìn thấy trên người người mặc áo đen dần dần chảy ra một dòng máu đen, anh ta càng thông minh lựa chọn nói thật.

"Tôi khẳng định, lúc đó trên tay anh ta đúng là có món đồ như vậy, nhưng mà từ ngày đó đến giờ tôi không còn nhìn thấy cái hộp đó nữa, vậy nên bây giờ tôi cũng không dám khẳng định cái hộp đó ở đâu nữa."

Nghe lời giải thích, Trần Thiên hài lòng gật đầu.

Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không yên tâm, mà tiếp tục hỏi dò.

"Đã như vậy, vậy tại sao anh không nói cho Tô Đức Mộc, hay là nói cho Tô Ngưng Tuyết? Trước không phải là anh muốn tăng chức tăng lương sao? Điều này đối với anh chắc là một cơ hội tốt!"

"Tôi đã từng cũng đã nghĩ như vậy, muốn đem chuyện này nói cho Tô tổng, dù sao dã tâm của Tô Đức Mộc mọi người đều rõ ràng. Nhưng khi tôi lại nghĩ đến sự yếu thế của Tô tổng, liền lại sợ chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, tôi đã bị Tô Đức Mộc xử lý rồi, cho nên sau đó tôi đem chuyện này cất ở đáy lòng, đem cái bí mật này trở thành thủ đoạn cuối cùng để rời đi hoặc bảo vệ tính mạng!"

Tiền Bưu giải thích rất thành khẩn, dáng vẻ không hề có chút nào là nói dối.

Mặc dù Trần Thiên không nghĩ tới buổi hẹn ngày hôm nay còn có loại chuyện vui này, nhưng có manh mối về cái hộp đen, anh liền định nghiên cứu đến cùng.

Nếu như Tiền Bưu không nói dối, như vậy tiếp theo anh có thể tìm được bí mật của Tô gia.

"Tôi có thể tạm thời tin tưởng lời của anh, cũng có thể giữ lại cái mạng nhỏ của anh, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là anh đã an toàn rồi. Sau đây anh cần giúp tôi làm 2 việc, có thể làm được, hôm nay tôi có thể bỏ qua chuyện trước đây với anh!"

"Chuyện gì? Chỉ cần không gϊếŧ tôi, tôi nhất định khiến anh hài lòng!"

Tiền Bưu bị dọa sợ, nhất là nhìn thấy kết cục của người áo đen anh ta càng lộ ra cảm kích.

Nhưng mà Trần Thiên lại không để ý tới những thứ này, mà là thuận thế nói ra điều kiện.

"Thứ nhất, nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây cho Tô Đức Mộc, cũng để ông ta ra mặt giải quyết tốt hậu quả. Thứ 2, quên hết những lời chúng ta vừa mới nói đi, đương nhiên, anh cũng có thể chủ động nói ra, nhưng mà sau đó anh có xảy ra chuyện gì hay không, thì tôi không thể bảo đảm rồi."

Nghe như thế, Tiền Bưu lại một lần nữa ngạc nhiên, ngay lập tức gật đầu.

Dù sao yêu cầu của Trần Thiên vô cùng đơn giản, lại thêm trong lời nói có ý bỏ qua cho anh ta, anh ta tự nhiên không thể bỏ qua, liền lập tức đáp ứng.

"Yên tâm, chuyện này ai tôi cũng sẽ không nói, mà lại sau này ở trong công ty, tôi cũng sẽ chắc chắn không chốn đối lại với anh, tôi thề!"

Nói xong, Tiền Bưu dường như là để thể hiện thành ý, vậy mà lại thật sự dơ tay lên thề.

Mặc dù Trần Thiên căn bản không quan tâm một Tiền Bưu nho nhỏ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ giải trí này của đối phương, anh vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu.

"Về sau ở công ty nên có dáng vẻ như thế nào liền có dáng vẻ như thế ấy, dù sao ban nãy anh cũng nói rồi, chúng ta mỗi người một chủ, chỉ cần anh không làm chuyện vượt quá giới hạn, thì sau này tôi đảm bảo sẽ không tìm phiền toái của anh nữa!"

Nghe như thế, Tiền Bưu đầu tiên là sững sờ, liền lập tức hiểu, cũng theo đó cảm tạ.

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ không vượt qua giới hạn, tôi cam đoan!"

Trần Thiên không tiếp tục để ý tới Tiền Bưu, mà là gật gật đầu, liền rời đi khách sạn.

Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên giống như ngày thường đi đến công ty.

Khác biệt chính là, hôm nay anh không phải đến để đi làm, mà là chuẩn bị nghe ngóng vị trí của chiếc hộp đen từ bên phía của Tô Đức Mộc.

Dù sao hôm qua Tiền Bưu không giống nói dối, cái cái hộp đen này đã mất tích, Tô Đức Mộc thân là một thành viên Tô gia liền không thoat khỏi liên can. Nhưng mà, ngay lúc anh chuẩn bị đi tìm Tô Đức Mộc, Tô Ngưng Tuyết lại mặt lo lắng đi ra, chạm mặt với anh.

"Trần Thiên?"

Tô Ngưng Tuyết ngạc nhiên với sự xuất hiện của Trần Thiên, nhưng sau đó không chờ anh phản ứng, cô lại tiếp tục nói: "Tôi đang muốn tìm anh, anh đến đúng lúc lắm!"

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Trần Thiên nghi ngờ nói, dù sao ở Tô gia thời gian dài như vậy, anh rất ý khi nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết lo lắng như vậy điều này khiến anh tò mò: "Cô đừng vội, bình ổn nhịp thở rồi từ từ nói, lẽ nào công ty xảy ra chuyện rồi? Hay là cô lại gặp được sát thủ rồi?"

"Đều không phải, công ty không sao, tôi cũng rất ổn, là Thuần Nhi, Thuần Nhi xảy ra chuyện rồi."

Tô Ngưng Tuyết trực tiếp nói, nhưng Trần Thiên lại theo đó sửng sốt, cũng hỏi: "Thuần Nhi sao lại xảy ra chuyện rồi? Giờ này cô ta không phải đang ở trường hoặc là đang chơi ở bên ngoài sao?"

"Phía bên trường học tôi đã hỏi rồi, nói đã hai ngày nay em ấy không đến trường rồi." Tô Ngưng Tuyết tiếp tục nói, giải thích: "Mới đầu tôi cho là em ấy chỉ là trốn học đi ra ngoài chơi, nhưng liên tiếp 2 ngày liền đều không liên lạc được với em ấy, tôi lo lắng có lẽ em ấy xảy ra chuyện rồi. Dù sao thì trước kia cho dù sảy ra chuyện gì, mỗi ngày ít nhất em ấy cũng sẽ liên hệ với tôi một lần, bây giờ tôi đã 1 ngày một đêm không nhận được tin tức gì từ em ấy rồi."

Tô Ngưng Tuyết khiến Trần Thiên ngạc nhiên, đặc biệt là ý ở trong đó, càng khiến anh ngay lập tức nhíu mày.

"Ý của cô là Thuần Nhi mất tích?"

"Nếu không ngoài ý muốn thì chắc là như vậy!" Tô Ngưng Tuyết chắc chắn nói, cũng tiếp tục giải thích: "Vừa mới tôi đã liên lạc với tất cả những người quen biết em ấy, kết quả là không nhận được gì cả. Nếu như bình thường, Thuần Nhi không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích, bây giờ vào lúc này, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi."